Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 25: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã (End)



Edit: Linhlady

Tỉnh lại Tô Mộc chớp mắt mơ màng nhìn sang bên cạnh thấy Mộ Thiếu Tử còn đang ngủ, trong nháy mắt mặt đỏ ửng, họ nằm cùng một giường, oa, lông mi thật dài a, Tô Mộc kìm lòng không được dùng tay sờ sờ lông mi, con mắt Mộ Thiếu Tử nhẹ rung một cái, hù dọa Tô Mộc lập tức lấy thu tay lại.

Ồ, còn chưa tỉnh sao? Tối hôm qua hắn ngủ lúc nào cô không biết? Lẽ nào làm việc rất khuya?

Tô Mộc dùng tay nhẹ phác thảo khuôn mặt hắn, lại chạm vào đôi mắt Mộ Thiếu Tử ngập ý cười nhìn cô.

Tô Mộc cảm thấy quá mất mặt a. Bị nam thần chứng kiến bộ dáng si mê của mình, xấu hổ quá. Liền vùi đầu vào trong chăn, trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ, "Hư. Đừng như vậy sẽ khó chịu."

Nói xong, đi buồng vệ sinh rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, phát hiện Tô Mộc còn ở trong chăn. Mộ Thiếu Tử cười bất đắc dĩ, "Đừng ở trong chăn khó chịu, đợi lát nữa anh mang em đi dạo."

Nói đến đi dạo, Tô Mộc lập tức nhấc lên chăn lên, vui vẻ cười "Được. Em đi thay quần áo." Tô Mộc tới tủ quần áo cầm đồ đi vào phòng vệ sinh, đừng hỏi vì sao lại có tủ quần áo, chính cô cũng bất ngờ. Kỳ thật ngày hôm qua lúc Tô Mộc đi vào phòng, trông thấy, phát hiện bên trong đều là quần áo nữ. Cô còn nghĩ bởi vì chuẩn bị cho Ninh Manh, trong lòng có chút khổ sở.

Về sau hỏi Trần tẩu mới biết được, này tất cả đồ này trong vòng hai ngày gần đây mới chuẩn bị. Tô Mộc trong nháy mắt liền vui vẻ.

...

Chuẩn bị tốt mọi thứ Tô Mộc theo Mộ Thiếu Tử đi đến căn nhà ngày trước cô ở. "Thiếu Tử, tới nơi này làm gì." Tô Mộc mờ mịt không hiểu. Tùy ý để Mộ Thiếu Tử dắt cô đi.

Đến cửa, Mộ Thiếu Tử mở miệng. "Cái chìa khóa."

"Dạ."

Sau khi vào nhà, Mộ Thiếu Tử hỏi liên tục, Tô Mộc chỉ mờ mịt trả lời.

"Phòng em ở đâu "

"Ở kia." Tô Mộc chỉ chỉ.

Mộ Thiếu Tử đi vào, quay lại hỏi.

"Hộ khẩu, chứng minh thư ở đâu "

"Ở kia." Tô Mộc chỉ chỉ ngăn kéo. A há miệng không đúng! "Lấy những thứ này làm gì? "

"Đi cục dân chính, lĩnh giấy hôn thú!" Mộ Thiếu Tử đi qua mở ra ngăn kéo, quả nhiên trông thấy những vật mình muốn. Lấy lên cầm trong tay, không tự chủ khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Kết hôn?" Tô Mộc bị chấn động đến ngây ngốc mở to mắt nhìn Mộ Thiếu Tử.

"Như thế nào không muốn" Mộ Thiếu Tử quan sát vẻ mặt Tô Mộc thấy vậy, hết sức bất mãn, nhíu lông mày, nhưng trong tay vẫn cầm hộ khẩu, chứng minh thư của Tô Mộc.

"Không có, không có." Bộ dạng Mộ Thiếu Tử là một kiểu em dám từ chối anh thử xem, Tô Mộc cười gượng vội vàng trả lời.

- -- - đây là đường ranh giới hai người đi dân cục chính lĩnh giấy kết hôn ----

Ngồi trong xe Tô Mộc vẫn không thể tin được, cô từ một thiếu nữ độc thân nháy mắt liền biến thành phụ nữ đã kết hôn. Tô Mộc thật bất mãn nhưng là có boss ở đây. Tô Mộc cũng không dám biểu lộ ra.

Sau đó, bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn lễ. Thông báo bạ bè người thân, cha mẹ Tô Mộc từ nước ngoài trở về, sau khi biết chuyện mặt vui mừng nhìn Tô Mộc, nữ nhi cuối cùng có người muốn rước đi. Uy uy! Có dạng cha mẹ này sao còn kéo tay Mộ Thiếu Tử, nói phải chiếu cố cô thật tốt, nói một tràng dài, nghe Tô Mộc xong có chút không muốn gả, khóc bù lu bù loa.

Nhưng khi nhìn mặt đại boss, Tô Mộc không muốn gả không được. (-_-)||

Tô Mộc cũng gặp cha mẹ Mộ Thiếu Tử, mẹ Mộ cực kì thích Tô Mộc, còn kéo Tô Mộc đi xem ảnh chụp Mộ Thiếu Tử trước kia. Ca-cao yêu. ( đừng hỏi mị) Vì thế, Tô Mộc dùng cái này cười nhạo Mộ Thiếu Tử thật lâu.

Tổng tài bởi vì tại trước hôn lễ muốn đem mọi chuyện ở công ty sớm làm cho xong, cho nên hắn phải tăng ca vài ngày, Tô Mộc đau lòng, Mộ Thiếu Tử nói không có việc gì. Nhưng vì muốn dành cho Tô Mộc một tuần trăng mật trọn vẹn, Mộ Thiếu Tử vẫn ở công ty mấy ngày, Tô Mộc đi thử áo cưới, hắn cũng không kịp chạy đến.

Cho nên Tô Mộc chỉ có thể đi thử váy cùng bạn tốt. Nhìn thật lâu mới chọn được mộ kiểu áo cưới mình thích. Chụp ảnh gửi cho Mộ Thiếu Tử xem, boss nói em vui vẻ là được rồi, nhưng anh không không thích người khác thấy em như thế này, nếu không chờ anh đi qua với em đi. Lời ngầm chính là, bộ này quá lộ, anh không thích.

Quả nhiên chờ Mộ Thiếu Tử tới nơi, chọn một bộ vái cưới vô cùng bảo thủ, ngoài trừ mặt ra không lộ một chút gì. Tô Mộc vẻ mặt hắc tuyến, tại sao lại ăn dấm chua rồi."Nhưng mà, em lại thích cái áo cưới kia."

Tô Mộc ủy khuất nhìn Mộ Thiếu Tử, đại boss cuối cùng cũng không chịu nổi tước vũ khí đầu hàng. Đáp ứng để Tô Mộc mua bộ kia mặc trong hôn lễ, cho dù hắn vô cùng không tình nguyện. Nhưng nhìn Tô Mộc vui vẻ, liền mua.

Trở về ngay lập tức đem Tô Mộc hung hăng đè ép một lần. Hai người trước khi kết hôn, cuộc sống bọn họ bình thản như đôi vợ chồng già lâu năm, nên làm gì thì làm. Đã qua ba tháng kỳ an toàn, cho nên Mộ Thiếu Tử liền... Khụ khụ, nhưng là vẫn là rất cẩn thận.

Hôn lễ đúng hạn cử hành.

"Mộ Thiếu Tử anh có nguyện ý cưới Tô Mộc không? Yêu cô ấy, chung thuỷ với cô ấy, cho dù nghèo khó, bệnh tật hoặc là tàn tật, cho đến chết. do you ( ngươi nguyện ý sao) "

"yes,ido." Mộ Thiếu Tử thâm tình nhìn Tô Mộc.

Mục sư hỏi Tô Mộc giống như vậy, "yes,ido." Tô Mộc cũng nhìn Mộ Thiếu Tử cười cười.( vâng là "yes,i do " nguyên văn bản cv)

..

Hôn lễ trôi qua một tháng, Tô Mộc cùng Mộ Thiếu Tử cũng đi hết tuần trăng mật trở về. Tô Mộc bắt đầu cuộc sống dưỡng thai, bụng đã bốn tháng.

Tháng thứ ba, Tô Mộc nôn nghén rất lợi hại, ăn cái gì ói cái đó, nhanh chóng sụt nhiều cân, gầy đi trông thấy, cho nên Mộ Thiếu Tử vô cùng đau lòng.

Tháng thứ tư, bụng bắt đầu lộ ra, phản ứng khi Tô Mộc mới mang thai biến mất, khẩu vị bắt đầu tốt hơn. Nhưng Mộ Thiếu Tử lại lo lắng cô ăn lung tung còn cố ý đi mua sách xem, gọi chị Trần tới quan sát cô.

Tháng thứ năm, lần đầu thấy máy thai khiến Mộ Thiếu Tử cảm thấy rất thần kỳ, cả ngày nhìn bụng cô nói chuyện.

Tháng thứ sáu, vì chuyện con trai hay con gái, hai người còn ầm ĩ một trận. Tô Mộc còn đặc biệt chạy đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là con trai. Kỳ thật Tô Mộc cảm thấy là con tai hay con gái cũng không sao cả, nhưng ý Mộ Thiếu Tử nhất định phải là con gái, cô cũng mặc kệ. ( phụ nữ có thai thật táo bạo) cả một ngày không thèm về nhà, hù dọa Mộ Thiếu Tử lập tức bỏ lại toàn bộ công việc đi tìm Tô Mộc, dỗ dành nửa ngày mới tha thứ cho hắn.

Tới tháng thứ bảy, Tô Mộc nửa đêm chân bị rút gân, Mộ Thiếu Tử sớm luyện ra một tay mát xa điêu luyện, ngày ngày xoa bóp cho Tô Mộc.

Tháng thứ tám, Tô Mộc cảm giác mình béo lên, nhưng Mộ Thiếu Tử lại gầy đi. Tô Mộc cảm thấy thật xin lỗi Mộ Thiếu Tử, đau lòng một ngày, sau khi Mộ Thiếu Tử biết, thẳng mắng nàng là ngu nghếch. Nghĩ thầm, nếu như là em, anh cam tâm tình nguyện.

Tháng thứ chín, tới gần ngày sinh dự tính, Tô Mộc vào ở bệnh viện, mặc dù có mẹ chồng, mẹ vợ cùng người giúp việc chăm sóc cho Tô Mộc mọi chuyện sinh hoạt thường ngày, ăn uống, dinh dưỡng. Nhưng mà Mộ Thiếu Tử vẫn là không yên lòng, mỗi ngày đều tới bệnh viện nhìn Tô Mộc.

Ban đêm, Tô Mộc đột nhiên đau bụng, phát hiện là vỡ nước ối.

Tô Mộc bị đẩy vào phòng sinh, trong 6 tiếng đồng hồ, xuất huyết nhiều, Tô Mộc bị chuyển sang phòng giải phẫu.

Trong phòng giải phẫu Tô Mộc cố gắng cầm tay bác sĩ. "Cho dù có chuyện gì xảy ra đều phải bảo vệ đứa bé."

"Bệnh nhân tim ngừng đập, chuẩn bị điện giật. Lập tức giải phẫu cứu đứa bé. Các ngươi đi thông báo cho người nhà sản phụ."

"Mộ tiên sinh, vợ của anh hiện tại... Xin ký tên."

"Cút. Cô ấy sẽ không có chuyện gì, tôi sẽ không kí vào tờ giấy này. Lập tức đi cứu cô ấy cho tôi, có nghe hay không." mặt Mộ Thiếu Tử vì tức giận mà đỏ bừng, lớn tiếng quát.

"Nhất định phải cứu đứa bé." lúc này Tô Mộc dùng hết tất cả khí lực thì thào.

"Tất -" cứu chữa không có hiệu quả tử vong.

...

Trong tích tắc trước khi ngất đi để trở về không gian, Tô Mộc dường như ở nghe được tiếng gào bi thương của Mộ Thiếu Tử.

"Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống nhìn vẻ mặt dại ra Tô Mộc, nói dứt lời liền rời khỏi. Nó biết rằng cô đang khổ sở.

Kỳ thật Tô Mộc ở mỗi một lần tiến công chiếm đóng cô cũng sẽ dung nhập vào đó một ít tình cảm, không cho toàn bộ đi vào, bởi vì cô sợ hãi một khi dùng tất cả tình cảm, cô muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nhưng vì để tiến công đối tượng tốt hơn, cô vẫn trộn lẫn tình cảm chính mình ở bên trong, cảm thụ mọi hỉ nộ ái ố.

Nhưng Tô Mộc cũng không muốn bọn họ đối mặt cảm giác khi cô thật sự chết đi.

"Hoàn thành nhiệm vụ này. Ngươi có một thời gian nghỉ ngơi, có cơ hội cho cô tích luỹ kinh nghiệm. Còn có ngươi có cơ hội được một lần tùy ý đi du lịch, cái này là phiếu hối đoái có thể kéo dài thời hạn sử dụng. Còn có cơ hội một lần đi mua sắm." Hệ thống nói y nguyên khi cô hoàn thành nhiệm vụ lần trước.

"Tô, Tô Tô. Ta lại mang thứ đó ăn xong rồi." QAQ hệ thống khó được một lần nói lắp, đám mây mà hệ thống quân biến thành cũng nhanh chóng chuyển sang màu hồng.

"Ta biết." Tô Mộc mặc dù biết đức hạnh của hệ thống, nhưng cô vẫn là nhịn không được liếc mắt nhìn sang.

Thở dài, duỗi tay trước bàn điều khiển, tựa như lơ đãng chọn một thế giới nào đó. Kỳ thật hệ thống biết rõ trong lòng Tô Mộc suy nghĩ gì, mới có thể dùng loại lý do này khiến cho cô đi xem hắn một chút, còn làm cho cô an tâm, xem như hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới đó. Sau khi biết rõ tâm tư hệ thống, Tô Mộc không biết nên biểu đạt tâm tình cảm giác như thế nào.

- tiến vào thế giới Tô Mộc chọn -

"Meo meo meo meo meo meo..." Hệ thống vẫn biến thành bộ dáng lần trước, gặp được đồ ăn ngon gì lúc nào cũng meo meo không ngừng nghỉ.

Tô Mộc cũng nghe lâu thành thói quen nên không có cảm giác gì, nhưng mà người bên cạnh lại không phải nghĩ như thế.

Người đi đường: A! Không phải là nói sau khi lập quốc động vật không biến thành tinh sao? Tại sao con mèo này lại giống thần phiền như thế!

Tô Mộc không nếm xỉa đến ánh mắt người chung quanh, lạnh nhạt mua xong mọi thứ mình cần, điềm nhiên như không trả tiền xong, đi về phía mình mong muốn. Bởi vì trên tay cầm nhiều thứ rất vướng víu, cho nên hệ thống đi bên cạnh thấy vậy đắc ý lắc đuôi đi.

Tô Mộc cầm nhiều đồ cảm thấy phiền phức nên gửi ở tủ chứa đồ. Sau đó ôm hệ thống đi đến nơi mà trong lòng cô tưởng niệm.

Vào lúc này, là lúc đi Thiếu Tử làm việc. Đi ngang qua nhìn một chút, không biết là tiểu bánh trôi như thế nào, hiện tại tiểu bánh trôi cũng đã hai tuổi rồi. Tô Mộc nhớ không rõ biệt thự Mộ Thiếu Tử ở đâu. Bởi vì khi còn ở cái thế giới này, đi lại đều có người đưa đón, cho nên Tô Mộc căn bản là không biết đường, bởi vì là nơi ở tư nhân, muốn hỏi cũng không có biện pháp hỏi.

Nghĩ tới, Tô Mộc đi đến bãi cỏ bên cạnh công ty Mộ Thiếu Tử. Thấy tòa nhà quen thuộc phía trước, Tô Mộc ngàn vạn suy nghĩ, cũng không biết bây giờ mình lấy thân phận gì để đi tới nơi này.

"Ma ma." Đột nhiên một bàn tay mũm mĩm nắm lấy vạt áo Tô Mộc, mà chủ nhân của cái tay có một đôi mắt to tròn xoe, là một bé nam vô cùng đáng yêu, đôi mắt mở to luôn nhìn chằm chằm Tô Mộc.

"Tiểu bánh trôi?" Không biết vì lí do gì Tô Mộc lại nhận định đứa bé này là tiểu bánh trôi, đây quả thực là giống y đúc Mộ Thiếu Tử khi còn nhỏ! Cô biết được cũng vì đã xem qua ảnh chụ của hắn trước đây. Bởi vậy mới nói quả nhiên huyết thống là một chuyện rất thần kỳ.

Tô Mộc cúi người, ôm lấy tiểu bánh trôi, phát giác vẻ mặt cũng giống như Mộ Thiếu Tử, còn nhỏ tuổi mà lại làm ra vẻ mặt nghiêm túc. Ha ha ha.

"Ma ma, ma ma." Tiểu bánh trôi nhìn người là mẹ trước mắt đang ôm mình, vui vẻ kêu, vung vẩy bàn tay nhỏ bé. Nhưng chứng kiến bộ dáng lúc ma na cười ngây ngô, tiểu bánh trôi dừng động tác lại, "Ma ma?" Vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tô Mộc, ánh mắt tựa hồ hỏi thăm mẹ ở đó cười ngốc cái gì.

Mặc dù Tô Mộc không biết tại sao tiểu bánh trôi lại có thể nhận ra mình, nhưng mà cô thật vui vẻ đến muốn khóc.

Tô Mộc nhìn cục cưng nhà mình đáng yêu như thế liền hôn một cái, bị ma ma hôn tiểu bánh trôi lập tức cười đến cong con mắt. Cũng ôm cổ Tô Mộc, muốn hôn, đương nhiên bôi nước miếng đầy mặt Tô Mộc.

Hai người cùng một chỗ vô cùng ấm áp, vui vẻ, lúc này một giọng nói chen ngang vào, "Tiểu Thần Dật, cháu đang ở đâu" là giọng nói của một nam nhân còn trẻ tuổi. Khi thấy hai người Tô Mộc, lập tức chạy tới. Vẻ mặt phòng bị nhìn Tô Mộc, định đem tiểu bánh trôi ôm đi.

Nhưng là tiểu bánh trôi sít sao ôm Tô Mộc, kháng cự người thanh niên kia. Ta muốn ma ma, mới không cần ngươi đâu?

Lâm Hạo cảm giác mình cũng thật đáng thương, mới lên làm trợ lý không được bao lâu, liền bị đại boss bắt đi chiếu cố hài tử, hiện tại cái hùng hài tử này còn không nhận thức hắn.

"Tiểu Thần Dật, chú ôm cháu đi ăn Đường Đường được hay không" Lâm Hạo đành phải dùng biện pháp này dụ dỗ tiểu bánh trôi, lúc duỗi tay ra, tiểu bánh trôi còn không thèm để ý, cái mông vểnh lên quay về phía hắn.

Lâm Hạo quả thực bị hùng hài tử làm tức điên.

Tô Mộc bị tính tình con nhà mình làm phì cười, nhưng mà nhìn thấy hiện tại bọn họ sống tốt, cô đã yên tâm. Cho dù không muốn, vẫn ôn nhu dỗ dành "Tiểu bánh trôi, cùng chú trở về nhé. Ma ma phải đi về."

Tiểu bánh trôi giống như nghe hiểu lời Tô Mộc nói, chấp nhận để Lâm Hạo ôm mình."Ma ma" người muốn đi đâu? Tiểu bánh trôi nghi nghi hoặc nhìn Tô Mộc.

Lâm Hạo rất kinh ngạc, hắn trước giờ chưa từng nghe con trai của giám đốc mở miệng nói một câu, mà hiện tại lại gọi cô gái này là mẹ, không phải phu nhân tổng giám đốc đã qua đời rồi sao?

"Mua cho con Đường Đường. Con đi theo chú này trở về, đợi lát nữa mẹ đi tìm con, có được không?"

"Ma ma!" được được ⊙▽⊙

Thấy tiểu bánh trôi đồng ý, Tô Mộc đi tới cửa hàng tiện lợi gần đây mua kẹo que, mà Lâm Hạo lập tức mang tiểu bánh trôi trở về.

Đến công ty, đã nhìn thấy đại boss nhà mình dùng mặt âm trầm nhìn mình, Lâm Hạo cảm thấy hắn chết chắc.

Tiểu bánh trôi nhìn thấy ba ba nhà mình đến, duỗi tay muốn ôm. Mộ Thiếu Tử thuận thế đi qua ôm lấy bé, chỉ nghe thấy tiểu bánh trôi nói, "Ma ma!" Ba ba, con thấy ma ma đến.

Cái gì? Mộ Thiếu Tử kinh ngạc, con nhà mình sinh ra đến bây giờ không hề nói chuyện, hắn cũng cảm thấy cứ để thuận theo tự nhiên đi, nhưng hiện tại câu nói đầu tiên của bé, lại là ma ma.

Hỏi thăm Lâm Hạo mới biết được có một cô gái, vừa rồi ôm con nhà mình.

"Ma ma!" Đúng vậy, ở chỗ đó. Mua cho con Đường Đường. Tiểu bánh trôi chỉ chỉ ra cửa, thân thể nghiêng về phía trước. Thấy vạt áo lấp ló ở cửa, tiểu bánh trôi hai mắt tỏa sáng, "Ma ma, ma ma." Giãy giụa lấy muốn xuống. Mộ Thiếu Tử liền đặt con xuống.

Đôi chân ngắn của bé con vui vẻ chạy ra cửa, nhưng chỉ thấy mỗi kẹo que."Ma ma, ma ma." Kêu gọi cũnh không có người đáp lại, nhìn nhìn qua bốn phía. Cầm lấy kẹo que, vẻ mặt ủy khuất khóc lên, nhìn về phía Mộ Thiếu Tử, ba ba, ma ma không gặp con.

Mộ Thiếu Tử đi theo phía sau, kỳ thật trong lòng có chút ít mong đợi, bởi vì lúc trước phát sinh chuyện hắn không giải thích được, khiến hắn không khỏi hoảng hốt, nhìn kẹo que trong tay con trai, vẻ mặt phức tạp, cái kia kẹo que này là nhãn hiệu cùng khẩu vị Mộc Mộc yêu nhất.

Kỳ quái, đây là trùng hợp sao? Tim chẳng biết tại sao đập thật nhanh mau.

16/03/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.