"A - -" Tô Mộc một tiếng thét kinh hãi, tay vô ý thức chuẩn bị lại đoạt chăn mền, bên tai liền truyền đến giọng nói ôn nhã của Huyền Dạ nhưng nghe vào tai Tô Mộc vẫn thấy ớn lạnh.
Tô Mộc: Muốn nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân, kéo chăn của ta ra làm gì! (╯‵□′)╯︵┴─┴
"Sư muội, nếu thân thể muội đã tốt, cũng là lúc muội nên bế quan rồi." Nói xong, liền đứng lên, vuốt ve ống tay áo, ánh mắt lại nhìn qua chỗ gương đồng.
"Hắc?" Tô Mộc dừng lại động tác, nghiêng đầu đầy mặt nghi hoặc nhìn gò má hoàn mỹ của Huyền Dạ, không hiểu tại sao hắn phải nói như thế này.
Tô Mộc: Sư huynh, huynh thay đổi, huynh trước kia không phải như vậy!
Hiện nay, thân phận của Huyền Dạ là người trọng sinh, mọi chuyện hắn muốn làm với Tô Mộc mà nói nàng sẽ không hiểu. Hắn xem như thoát ly khỏi quỹ đạo phát triển vốn có của thế giới này. Cho nên Tô Mộc cũng không biết được hắn sẽ làm gì.
Nhìn chằm chằm gò má Huyền Dạ Tô Mộc cũng cảm giác hắn muốn nói chút gì đó, nhưng hắn không có, mà lại im lặng thật lâu.
Nàng cũng không biết cách nào đánh vỡ trầm mặc, bởi vì chỉ có người ở trong đó, mới có thể cảm nhận được bầu không khí tế nhị giữa hai người giờ phút này.
Đôi mắt Tô Mộc âm âm u u, giọng nói thất lạc, nhìn gò má Huyền Dạ nói ra: "Cũng đúng, hiện tại muội cũng là trúc cơ đại viên mãn, là thời điểm thích hợp bế quan."
Thiếu sức sống bình thường như vậy, lúc này trong giọng nói Tô Mộc khó nén yếu ớt: "Đúng rồi, sư huynh. Cuốn sách sư phụ cho muội, huynh - - "
Không đợi Tô Mộc nói xong, Huyền Dạ đã cắt đứt lời nói của Tô Mộc, chậm rãi mở miệng nói: "Cuốn sách muội nói, huynh có mang tới, huynh để nó ở đây." Vừa nói vừa đi tới bàn ngọc, từ ngọc bội lấy ra một cuốn sách để lên trên bàn, sau đó đưa lưng về phía Tô Mộc nói: "Sách huynh để đây, sư muội nghỉ ngơi thật tốt." Sau đó mở cửa đi ra.
"Um." Tô Mộc nhìn thân ảnh Huyền Dạ rời đi khẽ trả lời, mặc dù tận lực biểu hiện không có chuyện gì, nhưng vẫn không che giấu được khóe mắt đuôi mày trong lúc đó cỗ thất lạc cùng đau thương. Thật ra nàng muốn gượng cười, lúc này lại ủ rủ nhìn không khí tự nói ra: "Ngươi yên tâm, cho dù như thế này, cũng vẫn có thể cứu bọn họ."
Tiếp theo không biết từ nới nào vang lên giọng nói, nhỏ đến không thể nghe thấy nói ra: "Ừ, ta tin tưởng ngươi."
Thật ra chuyện Tô Mộc lo lắng nhất không phải là vấn đề của nguyên chủ, lo lắng nhất là hiệu ứng của nữ chủ, còn có chuyện xấu của Huyền Dạ. Khiến cho nàng đau đầu suy nghĩ, nàng dù là vắt hết óc cũng không nghĩ ra đối sách.
Bởi vì Huyền Dạ nói làm cho nàng hiện tại tâm phiền ý loạn, bên trong đầu óc giống như là một đám lông quấn lại một chỗ, giải cũng không giải được, nghĩ chuyện cũng mơ hồ cả lên.
Tô Mộc bực bội gãi gãi đầu, mái tóc mềm mại như tơ lụa cũng bị nàng làm cho lộn xộn. Tô Mộc không thèm suy nghĩ nữa, xuống giường đến tủ lấy ích cốc đan, ăn một viên, quay lại giường tiếp tục ngủ, hiện tại nàng cái gì cũng không muốn nghĩ, ngủ một giấc nói không chừng lại suy nghĩ thông suốt mọi chuyện cũng nên!
Ở cửa Huyền Dạ cảm giác hô hấp của người trong phòng sâu hơn, trong lúc nhất thời hơi thở xa cách trên người nhạt không ít.
Thật ra khi nói xong những lời kia, hắn liền hối hận.
Nhưng cái khiến hắn hối hận là cách mà hắn nói ra, đối với nội dung, hắn tự nhận không hối hận.
Trên đường Huyền Dạ chậm rãi bước đi, suy nghĩ lại không biết bay đi nơi nào...
Edit: nữ chủ kiếp trước xưng hô là nàng ta, kiếp này là nàng ấy nhé.
Hắn chỉ là sợ hãi, sợ hãi lại một lần nữa xảy ra chuyện giống kiếp trước, lúc đó hắn không biết ma xui quỷ khiến, lại thích nàng ta, từ khắc kia hắn bắt đầu rơi vào vực sâu muôn đời muôn thuở không thể trở lại, sư phụ bởi vì nàng ta mà hồn phi phách tán, chính mình bởi vì nàng ta mà ẩu hỏa nhập ma tới điên, sư muội vì cứu hắn, lấy ra huyết dược kết quả bị người thích nàng ta đoạt mất.
Mà thừa dịp sư muội suy yếu, giết hại hắn. Chỉ là chẳng biết tại sao hồn phách hắn liên tục bồng bềnh ở nhân gian, cũng bởi vì như vậy hắn nhìn thấy mọi chuyện xảy ra sau khi mình chết, hắn không hề biết thì ra người mình thích lại có thể phóng đãng như thế, không để ý ánh mắt thế tục cùng những nam tử điên loan đảo phượng.
Nội tâm thích cũng theo thời gian biến mất khi nghe thấy nhìn thấy mà thất vọng, héo tàn cuối cùng theo gió mà biến mất, quay đầu nhìn lại mới thấy mình buồn cười tới cỡ nào, thậm chí thay đổi cả bản thân.
Những ngày ở nhân gian phiêu bạt kia, hắn giống như người ngoài cuộc đứng xem, xem chuyện xưa của bọn họ ở trước mắt mình, mà trong lòng lại không hề dao động, vô cùng tỉnh táo.
Nhưng mà, người hắn muốn xin lỗi nhất là Tô Mộc. Nàng là người duy nhất ở khi hắn bị gia tộc vứt bỏ, lưu lại chiếu cố hắn. Ở lúc sư phụ cùng chính hắn gặp chuyện không may, sau đó nàng giống như là trong một đêm lớn lên dứt khoát kiên quyết giải quyết mọi chuyện của Văn Điện.
Tại lần đó cùng Ma tộc đối chiến, sau đó Thương Dương phái tổn thương nguyên khí nặng nề, thiếu trưởng lão Văn Điện cùng các trường lão khác tác chiến, Thương Dương phái càng đánh càng thua, mà Tô Mộc nằm trong số lượng không nhiều kim đan tu sĩ, tự nhiên là nhiều lần ở tiền tuyến tác chiến, nhưng kết quả không hoàn toàn phù hợp ý nguyện, Tô Mộc đành phải trở lại phía sau, cũng may thân phận kim đan tu sĩ này ở lại trong gia tộc có thể sinh sống, cuối cùng bị một cái môn phái nhỏ không có danh tiếng thủ tiêu.
Khi đó, Huyền Dạ mới biết thì ra cha mẹ Tô Mộc cũng gặp chuyện không may, mà nàng còn mang một kẻ điên điên khùng khùng là mình...
Sau khi mình chết trong một đoạn thời gian, Tô Mộc cũng bởi vì báo thù, cuối cùng bị một người nam nhân giết chết.
Huyền Dạ chưa bao giờ nghĩ tới bả vai gầy nhỏ bé như thế lại có thể chống đỡ hết mọi chuyện, nàng cái gì cũng không hiểu nhưng lại có thể chống đỡ lâu như vậy, hắn vốn cho là sư muội nhà mình là người chỉ có vẻ bề ngoài, chỉ là không có dự liệu đến sư muội vốn có thể sống ngạo nghễ lại có kết cục như vậy...
Tất cả đều là hắn cùng sư phụ sai, nếu như không có thích người kia, nếu như mọi chuyện không xảy ra, như vậy mọi chuyện sẽ khác đi.
Cho đến khi sư muội chết đi không lâu, hồn phách hắn cũng chống đỡ không nổi, hắn mơ hồ còn nhớ rõ sư muội ôm thân thể sắp chết đi của hắn nói một câu: "Sư huynh, huynh quá ngốc rồi."
Đúng vậy, hắn thật sự là quá ngốc rồi.
Về sau lần nữa khi tỉnh lại mọi chuyện giống hệt đời trước cho đến khi gặp Tô Mộc hắn mới có cảm giác chân thật, chính là khi Tô Mộc chuẩn bị ra cửa tìm sư phụ.
Khi đó Huyền Dạ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nội tâm âm thầm hạ quyết tâm, nếu ông trời đã cho hắn trùng sinh một lần, như vậy hắn cũng không để cho bi kịch lại diễn ra.
Thích, bản thân không có sai, chỉ là gặp gỡ sai người, như vậy tất cả khi bắt đầu đều là sai.
Hiện tại hắn dùng hết sức đem xác suất xảy ra co lại đến mức thấp nhất chỉ là không nghĩ tới sư phụ vẫn thu người kia làm đồ đệ.
Trở lại gian phòng của mình, Huyền Dạ lấy bội kiếm ra bắt đầu luyện tập kiếm pháp, vừa nhắm mắt lại nhớ tới ánh mắt thất lạc của Tô Mộc, còn có chuyện kiếp trước đã phát sinh từng ly từng tý, như vậy không thể tập trung luyện kiếm, đành phải ở sân nhỏ tĩnh tâm tĩnh tọa.
Đương nhiên, Tô Mộc đối với chuyện này không biết chút nào. Nàng bây giờ còn đang chìm trong giấc ngủ, không biết là hai người trong lòng cảm ứng, hay là cái gì, nàng lại mơ tới chuyện xảy ra với nguyên chủ kiếp trước.
Nàng rất cảm giác được rõ ràng tuyệt vọng của nguyên chủ, là cái loại tuyệt vọng đó nhập thân thể thẩm thấu mỗi một tế bào, nghĩ tới đây, tâm Tô Mộc lại bắt đau, phảng phất như có một thanh đao, đao kia cũng không phải là rất sắc bén, chỗ đó từng điểm từng điểm, thong thả cắt thịt nàng, mỗi một đao đều rất dùng sức lại cắt không đứt, còn liền gân cốt, một mảnh huyết nhục mơ hồ, làm cho nàng không có lúc nào là không cảm giác được đau đớn.
Tâm gần như ở bên bờ sụp đổ nhưng lại không thể không cố nén tâm tình của mình, tâm của nàng có lẽ không tiếng động mà sụp đổ đi! Mặt ngoài nhìn qua như người bình thường xử lý mọi chuyện, đốc thúc đệ tử đồng môn tu luyện, còn thỉnh thoảng làm theo yêu cầu của bọn họ một chút. Nhưng là chỉ có Tô Mộc tự mình biết ở đêm khuya yên tĩnh, một thân một mình nàng nhìn qua gian phòng, trong lòng đến cỡ nào cô đơn.
Nhưng là muốn khóc lại không khóc nổi, chỉ còn một cái so với khóc còn khó coi hơn cười. Nàng cũng tự nói với mình phải kiên cường, không cần giận dỗi. Nhưng một người đè nén quá lâu, nội tâm sớm đã vặn vẹo.
Tô Mộc nhắm chặt hai mắt, cuối cùng phát ra âm nức nở kìm nén, nước mắt giống như hạt chân châu ào ào nhỏ xuống, lông mày nhăn lại, trán thấm chỗ một tầng mồ hôi mịn, theo nước mắt cùng nhau rơi xuống thấm ướt gối đầu.
Bỗng nhiên, Tô Mộc mở mắt ra, không kịp mặc quần áo mang giày liền vội vã chạy ra ngoài, cũng may ngọn núi này trừ khi có chuyện mới có người tới, bình thường chỉ có Tô Mộc cùng Huyền Dạ.
Chay đến sân nhỏ của Huyền Dạ, nhìn thấy hắn yên tĩnh nhắm mắt lại tĩnh tọa, Tô Mộc ở cửa dừng chân lại, lúc này nàng lại chần chừ không tiến lên, để lồng ngực hô hấp dồn dập ổn định một chút, yếu ớt kêu lên: "Sư huynh!"
Một cổ hơi thở xuất hiện ở trong sân hắn, hắn tự nhiên là biết rõ. Mở mắt ra, nhìn theo nguồn gốc hơi thở đó, vừa nhìn là Tô Mộc.
Mày kiếm nhăn lại, Huyền Dạ vội vàng đi đi qua, đang muốn khiển trách Tô Mộc vì sao không mặc quần áo với đi hài, nhưng ai biết vừa đi qua Tô Mộc đã nhào vào lòng ôm lấy hắn.
Còn nghe thấy nàng mơ mơ màng màng lầu bầu nói: "Còn may không có chuyện gì, còn tốt."
Huyền Dạ bất đắc dĩ thở dài nói: "Như thế nào?"
Khiển trách, nói cũng nói không nên lời, đành phải để Tô Mộc ôm mình.
Tô Mộc ở trong lòng Huyền Dạ ngẩng đầu lên, một đôi mắt đào hoa mông lung men say nhiễm lên sương mù, lông mi nhẹ nhàng rung động, nước mắt chảy xuống dọc theo gò má trắng mịn, tỏ ra điềm đạm đáng yêu, khẽ mở môi đỏ mọng nói: "Sư huynh, muội mơ thấy huynh chết..."
Tô Mộc đem giấc mơ của mình từ đầu đến cuối nói cho Huyền Dạ, mà Huyền Dạ đang cởi xiên y bên ngoài khoác cho Tô Mộc đột nhiên dừng lại, đáy mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường.
Bị y phục có hơi thở của Huyền Dạ bao lấy, um, có nhàn nhạt hương long tiên đàn, rất dễ chịu, khiến người ta không khỏi yên lòng.
"Không có việc gì, tất cả chỉ là mơ." Huyền Dạ đứng ở trước mặt Tô Mộc, vươn tay dịu dàng vuốt ve tóc đen như tơ lụa bóng loáng, vẻ mặt đều là ý dịu dàng. Tay hắn rất ấm áp, động tác vuốt ve rất là dịu dàng, nhè nhẹ lau sạch nước mắt của Tô Mộc.
Không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó khóe môi màu anh đào nhạt nhẹ nhàng giương cao, con mắt thâm thúy chỉ có ảnh ngược khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mộc dụ người phạm tội, nói: "Huynh đưa muội trở về phòng, không cho phép từ chối." Nói xong, một tay ôm lấy Tô Mộc.
"Dạ." Tô Mộc mặc dù kinh ngạc động tác sư huynh, nhưng lại yên tĩnh không nói lời nào, chỉ là có chút không an phận động động chân.
"Đừng nháo." Giọng nam thuần nhuận trong trẻo vang lên trên đầu Tô Mộc, còn mang một tia từ tính.
"A." Tô Mộc cũng an phận xuống.
"Sư muội." Huyền Dạ đột nhiên mở miệng nói.
"Dạ?"
"Chuyện bế quan, là sư huynh sốt ruột."
"A? Không có việc gì, Mộc Nhi cũng cảm thấy đây là thời điểm nên bế quan." Tô Mộc không hiểu tại sao Huyền Dạ đột nhiên chuyển biến, lẽ nào là bởi vì chuyện vừa rồi?
"Um." Trong lúc nhất thời Huyền Dạ cũng không biết nên nói cái gì, hai người trong lúc đó cũng yên tĩnh không ít, lúc đi đến sân nhỏ Tô Mộc, liền nghe một cái thanh lệ giọng nữ đang tìm Tô Mộc: "Tô sư muội?"