Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 74: Thế giới VI: Sư huynh, thỉnh cầu đụng ngã 6



Edit+beta: Linhlady

"A - - Huyền sư huynh!"

Một nử tử mặc đạo bào màu vàng đứng ở mảnh đất trống trước phòng kia, kêu lên tên Tô Mộc, trong tay còn mang theo một cái hộp cơm, đang suy nghĩ tại sao Tô Mọc không trả lời mình, khóe mắt ngoài ý muốn thoáng nhìn Huyền Dạ với Tô Mộc.

Cả người ngây ngốc một chút, vô ý thức lui về sau một bước, hộp cơm trong tay cũng theo động tác chủ nhân run rẩy một cái.

Chỉ chốc lát, nữ tử liền khôi phục bình thường, hai con mắt hạnh lên xuống trái phải đem bọn Tô Mộc quan sát một phen, tiếp theo nheo mắt, bỗng nhúc nhích cổ họng một cái, thầm nghĩ, mình sẽ không bị diệt khẩu đi a?!

Lúc nử tử áo vàng hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm bọn họ, Tô Mộc toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ muốn nhảy xuống, đẩy Huyền Dạ một cái, ý bảo để mình xuống, ai ngờ Huyền Dạ vẫn không nhúc nhích.

Chỉ là nhàn nhạt nhìn Tô Mộc một cái, ánh mắt kia dường như muốn nói, đó là ý của muội, muội muốn nói cứ nói việc huynh ôm cứ ôm.

Tô Mộc bất đắc dĩ trừng Huyền Dạ một cái, khẽ mở môi anh đào nói: "sư tỷ."

Một tiếng sư tỷ này cũng gọi hồn nử tử trở về, cô nàng cưỡng chế nội tâm muốn bát quái, mở miệng nói: "Mộc Mộc, tỷ mang cho muội ít đồ."

Nói xong, còn giơ hộp cơm trong tay lên nhìn Tô Mộc quơ quơ. Do dự một cái, vẫn là mở miệng nói: "Huyền Sư Huynh!" Ánh mắt dè dặt nhìn thoáng qua Huyền Dạ, phát hiện hắn đối chính mình nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt vẻ mặt không khác bình thường, mới âm thầm bỏ xuống thấp thỏm trong lòng.

Kỳ thật cô nàng cũng không biết vì sao đối với sư huynh có một loại cảm giác kính sợ, cho dù cô nàng cùng Tô Mộc quan hệ rất tốt, nhưng cùng Huyền Dạ quan hệ cũng giới hạn tại sơ giao mà thôi.

"Thật sao?! Mau! Mau! Cầm đến gian phòng đi." Tô Mộc vừa nghe đến mang đồ cho mình, đầu tiên là sững sờ, sau liền lập tức phản ứng lại, vội vàng gọi nữ tử cầm vào trong phòng.

Trong lúc nhất thời có chút hưng phấn, thân thể thiếu chút nữa từ trong ngực Huyền Dạ ngã ra ngoài, cũng may hắn vội vã đem nữ tử trong ngực ôm trở về, lạnh lùng nói: "Sư muội!"

Tô Mộc nghe thấy giọng nói Huyền Dạ mang một chút nghiêm khắc, đành phải an phận nằm trong lòng Huyền Dạ, cũng không dám nhúc nhích một cái, nhưng trong miệng còn nhớ mãi không quên nữ tử Áo vàng mang đồ cho mình: "Tâm Thù, tỷ để nó lên bàn trong phòng đi, cẩn thận một chút, đừng làm hư!"

Huyền Dạ cúi đầu, nhìn thấy sư muội nhà mình thật vất vả mới an tĩnh lại, trong miệng vẫn còn nhắc tới vật kia, lúc trước hắn như thế nào không có phát hiện sư muội nhà mình tham ăn như thế đâu! Hắn cũng bắt đầu có chút hiếu kỳ kia vật kia đến cùng là cái gì?

Hà Tâm Thù nghe nói, bỗng nhiên nhớ tới tư vị của thứ kia, cũng không dám thất lễ, dè dặt cầm đi vào. Tuy nói người tu tiên không ăn vật phàm trần tục, nhưng vật kia mềm mại như tơ lụa, bề ngoài óng ánh trong suốt đáng yêu, làm cho cô nàng cũng không khỏi cảm thán ăn ngon.

Lần này nàng còn đặc biệt mua nhiều một chút, dự định cùng Tô Mộc cùng nhau ăn, nhưng là ai biết nửa đường nhảy ra cái trình giảo kim, trong nháy mắt cảm thấy có chút nổi giận, giống như không khí cầu bị xì hơi vậy.

"Sư huynh, mau ôm muội vào đi." Tô Mộc lần này không dám lỗ mãng, chỉ dám nhỏ nhẹ nói, trong giọng nói rõ ràng lo lắng.

Huyền Dạ bất đắc dĩ cười một cái, khóe miệng khẽ giương cao, chân mày khóe mắt trong lúc đó đều chứa đựng sủng ái mà chính hắn cũng không biết, đương nhiên cũng làm theo lời của Tô Mộc.

Đi vào trong phòng, liền để Tô Mộc ngồi xuống ghế.

Sự chú ý của Tô Mộc bị mấy món điểm tâm nhỏ Hà Tâm Thù bày ra hấp dẫn không để ý tới động tác của Huyền Dạ, hưng trí bừng bừng nhìn cô nàng nói ra: "Tâm Thù, tại sao bây giờ tỷ mới lấy ra, tỷ cũng đã biết muội chờ thật lâu!"

Này lời nói giống như là đang oán hận Hà Tâm Thù, lại nghe không ra vẻ oán giận, ngược lại khóe miệng vui sướng đều muốn tràn ra ngoài.

"Dạ dạ dạ, là tỷ sai." Hà Tâm Thù cũng đi theo trêu ghẹo lại, có thể thấy quan hệ hai người tốt đến cỡ nào, đoobg tác trên tay cô nàng cũng không ngừng, liên tục lấy ra đĩa nhỏ, xem ra không ít.

Tô Mộc trông mà thèm không thôi, sớm đã quên lúc trước mình mới ăn bánh ngọt hoa lê, duỗi tay cầm một cái bánh ngọt băng da. Tuy nói là bánh ngọt, nhưng là hình dáng cùng tư vị không thể nói, vị ngọt mà không ngán, bên trong nhân bánh là các loại hỗn hợp hoa tươi mà chế thành, nghe nói còn có công hiệu dưỡng nhan mỹ dung, rất được các phu nhân tiểu thư thế gia yêu thích, mà ngay cả Hà Tâm Thù lần này mang về đến cũng là hẹn trước rất lâu xếp hàng mới đến lượt mua.

Tô Mộc cắn một cái, hai tròng mắt cong cong tựa như trăng rằm, rực rỡ lóng lánh, thấy rõ Tô Mộc là cỡ nào thích cái điểm tâm này.

Tô Mộc bỗng chốc liền thích cái hương vị này, trùng hợp hương vị này vừa vặn cũng là hương vị nguyên chủ thích, Hà Tâm Thù nhìn về phía Tô Mộc vẻ mặt thỏa mãn, không khỏi mở miệng cười một tiếng: "Tỷ cũng biết là muội thích cái này, tỷ còn đặc biệt lấy nhiều hơn một chút!"

"Tâm Thù, tỷ thật tốt." Tô Mộc trong miệng ăn bánh, mơ hồ không rõ nói ra.

Trong lòng nàng lúc này chỉ có điểm tâm, lại cảm thấy bên chân hơi lạnh, vô ý thức co lại một cái, dự định cúi đầu nhìn xuống, chỉ nghe thấy một giọng nam: "Đừng động."

Tô Mộc vẻ mặt không biết làm sao nhìn qua Huyền Dạ đang lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn, từng chút từng chút lau bụi bản trên chân nàng, động tác trên tay cũng dại ra, Huyền Dạ làm ra chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của nàng, chẳng lẽ là do trùng sinh, khiến hắn thay đổi cái tính tình?

Nhưng mà không thể không nói, hiện tại tim Tô Mộc đập cực kỳ mau, bên tai sớm đỏ hồng, nên biết coi như đây là thế giới tu tiên, đó cũng là cổ đại, nam nữ cũng là dừng lại tại lễ, chân nữ tử như cũ không phải là nam tử có thể nhìn thấy, chớ nói chi là đụng chạm.

Hà Tâm Thù ngưng một cái, trong nháy mắt khôi phục lại bình thường, nhưng là trong lồng ngực kia trái tim lại dùng sức đụng đập nhanh, tâm tình bát quái bùng cháy không nén được, cô nàng chắc chắn Tô Mộc cùng Huyền Dạ nhất định có quan hệ.

Hà Tâm Thù: Thật phiền muộn a, bạn cùng giới muốn theo người chạy.

Hai người không bình tĩnh đối với chuyện này Huyền Dạ thấy không có gì, trong mắt hắn kiếp trước sư muội ở lúc mình điên, cũng là tỉ mỉ chu đáo chiếu cố sinh hoạt thường ngày của hắn, mà ngay cả rửa mặt các loại cũng là tự thân làm...

Nhưng là hắn đã quên một chuyện, bây giờ làm như vậy đối với Tô Mộc mà nói là đến cỡ nào kinh ngạc.

Tô Mộc: Vẻ mặt mộng bức. jpg

"... Sư huynh, để muội tự mình làm đi." Tô Mộc thả điểm tâm trong tay ra, nhìn Huyền Dạ nói, chân hướng ra sau co lại một cái, lại bị Huyền Dạ gắt gao bắt lấy, vẫn không nhúc nhích.

Huyền Dạ cắt ngang bá đạo nói: "Không cần, muội ăn của muội, đỡ phải bẩn tay." Nói xong, sau đó liền thong thả ung dung lau chùi chân ngọc của Tô Mộc, một cái góc xó xỉnh cũng không buông tha.

Tô Mộc: Sư huynh, huynh đừng như vậy, muội sợ hãi.

Không có cách nào, ánh mắt Tô Mộc xin giúp đỡ nhìn Hà Tâm Thù, ai ngờ cô nàng kinh sợ kinh sợ nhún vai, bày tỏ cô nàng cũng không thể giúp được, nhưng vì sao Tô Mộc nhìn thấy trong mắt cô nàng là một bộ ta hiểu.

Tô Mộc khóc không ra nước mắt, ngươi hiểu cái gì! Thôi, cũng không làm gì được, lại cầm điểm tâm vừa mới bỏ xuống lên bắt đầu ăn, nhưng không biết tại sao cảm xúc trên chân vô cùng rõ ràng.

"Sư huynh, ngứa."

"... Sắp xong rồi." Huyền Dạ tăng nhanh động tác trên tay, quả nhiên là chỉ chốc lát liền lau xong, sau đó giúp Tô Mộc mang giầy vào.

Tô Mộc âm thầm thở ra một hơi, mắt thấy Huyền Dạ đi đến nơi mình rửa mặt để rửa tay một lần liền lại nhớ tới vị trí.

"Sư huynh, huynh ăn không? Cái này ăn thật ngon." Tô Mộc xem người ta vì ngươi làm một chuyện, chính mình cũng nên ý chào một cái, nhìn về phía Huyền Dạ đề cử điểm tâm nàng thích ăn.

Huyền Dạ ngồi vào vị trí, cúi đầu nhìn thoáng qua điểm tâm Tô Mộc đưa cho mình, khẽ chau mày, mới vừa muốn mở miệng nói ra mình không thích đồ ngọt. Nhưng trông thấy vẻ mặt Tô Mộc hưng trí bừng bừng, lại không đành lòng làm mất hào hứng của Tô Mộc, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Ánh mắt Tô Mộc đầy hi vọng, hé miệng cắn một miếng điểm tâm, quả nhiên quá ngọt.

"Như thế nào?" Tô Mộc thấy hắn cắn một miếng, lập tức mở miệng nói, giống như rất vui vẻ chia sẻ thứ mình thích.

"Ừ." Huyền Dạ nghiền ngẫm một cái, liền lập tức nuốt xuống. Sau đó nhìn thoáng qua điểm tâm đầy trên bàn, buông điểm tâm trong tay, nhìn Tô Mộc nói: "Sư muội, sắc trời không còn sớm, huynh cũng nên trở về thôi."

"Um, được rồi." Tô Mộc liếc qua mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, trong giọng nói cố làm ra vẻ thất lạc, tạm biệt Huyền Dạ, rất lâu mới phản ứng lại, mình còn mặc y phục của người ta, còn không có trả.

Thật ra nàng sớm biết Huyền Dạ không thích ăn ngọt, nhìn hắn cắn một miếng đã biết được, trong nội dung truyện cũng có nói đến chuyện này. Nhưng vừa rồi quá lúng túng, Tô Mộc đành phải nghĩ biện pháp này, nàng biết rõ Hà Tâm Thù đối với Huyền Dạ không thân thuộc, mới ra hạ sách này, nếu không Hà Tâm Thù cũng không dám nói gì.

Huyền Dạ vừa rời đi, Tô Mộc liền nhận được một trận oanh pháo từ Hà Tâm Thù.

"Mộc Mộc, muội cùng Huyền sư huynh là quan hệ gì a?"

"Mộc Mộc, các ngươi thật muốn kết thành đạo lữ?"

"Mộc Mộc, không nghĩ tới a!"

"Mộc Mộc..."

Lời còn chưa dứt, liền bị Tô Mộc cắt đứt, "Ngừng - - "

"Chúng ta nha, chính là quan hệ sư huynh muội bình thường. "

Hà Tâm Thù: Hừ, lời ngươi nói, ta một cái dấu chấm câu cũng không tin:)

"A? Là thế này phải không?" Hà Tâm Thù một vẻ mặt "Tin ngươi mới là người ngu", ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Tô Mộc.

"Được rồi được rồi!" Tô Mộc đành phải tước vũ khí đầu hàng nói: "Muội thừa nhận muội đối với sư huynh có suy nghĩ không an phận. "

"Vậy hắn thì sao?" Hà Tâm Thù một vẻ mặt "Quả thế".

"Muội làm sao biết?"

"Tỷ xem nha, Huyền sư huynh đối với muội cũng rất đặc biệt, nhìn hắn bình thường bộ dáng rất ôn nhu, nhưng bộ dáng vừa rồi mọi người chưa từng thấy qua."

"A? Thật sao?"

Tô Mộc nghĩ lại, cũng thấy vậy.

"Thôi, đừng nghĩ, ăn điểm tâm đi. Tâm Thù, tỷ mua có hơi nhiều."

"..."

Sau đó, Hà Tâm Thù cùng với Tô Mộc hai người liều mạng ăn điểm tâm, trong lúc đó Hà Tâm Thù còn hỏi thăm tình huống thân thể Tô Mộc như thế nào, biết được không có việc gì mới yên lòng, trước khi đi, còn cùng Tô Mộc ước định lần sau muốn cùng nhau xuống núi.

Ban đêm.

Tô Mộc ở trên giường trở mình trằn trọc, suy đi nghĩ lại, nữ chủ đi tới nơi này là chuyện của vài năm sau, vài ngày sau nàng sẽ bế quan, muốn ngăn ngừa mọi chuyện xảy ra, tốt nhất là ngăn không cho nàng ta rơi xuống nước, sau đó ngăn được chuyện nử chủ xuyên qua.

Mà chuyện sư phụ lấy máu cũng là chuyện sau khi nữ chủ xuyên đến năm thứ ba, một năm kia cũng là lúc Ma tộc xâm lấn...

Nhưng việc quan trọng trước mắt là tiến độ tu luyện của nàng, còn có sắp xếp một chút chuyện sau này có thể xảy ra.

Nhưng mà Tô Mộc không biết, từ lúc nàng bế quan sau đó chuyện phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Edit: hôm nay hai chương siêu dài nhé. Ta mới khai quật được một chuyện khá lâu rồi đã full vì rất thích nên post đọc off tối nay ta sẽ đăng, nàng nào thích thì ghé qua nhé! 😘😘😘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.