Vùng núi vẫn khoảng mây mù bao phủ, sáng sớm một người nam tử mặc đạo bào trắng kéo theo tiên hạc ra cửa, không biết đi nơi nào, khẽ mím môi, trên mặt thần sắc không lạnh không nhạt, lại làm cho người khác nhìn sinh ra sợ hãi.
Quanh thân khí chất ôn nhã, nhưng lại cho người khác cảm giác xa cách cùng kính sợ.
Đệ tử dậy sớm quét dọn cửa thường xuyên nhìn thấy cảnh này, lúc ban đầu rất kinh ngạc, thời gian trôi qua lâu cũng thành thói quen.
Tiên hạc mang theo nam tử đang nhìn ngọn núi phía xa xa từng là nơi ở lúc trước rơi vào trầm tư, đó là động phủ của sư phụ, cũng chính là nơi sau khi hắn trùng sinh lần đầu tiên gặp lại nàng.
Thời gian đã qua thật lâu, cũng không biết bao lâu, chỉ có hai mươi năm, nhưng thời gian như vậy đối với người tu tiên lại chẳng qua là mây khói thoảng qua.
Sư phụ hắn một tháng trước đã phi thăng lên thượng giới, mà hắn cũng đạt tới hóa thần hậu kỳ, cảnh giới càng cao, chỗ hao phí thời gian càng nhiều. Cho dù hắn có thiên phú kinh người lại thêm đêm ngày liều mạng tu luyện, cũng chỉ ở hóa thần hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể đạt tới cảnh giới hợp thể.
Cho nên hắn kế thừa vị trí từ sư phụ, thành một đời điện chủ mới của Văn Điện, còn sư muội nhỏ nhất hàng năm cũng ở bên ngoài tu hành cũng cực ít trở về, trước đó không lâu còn nghe thấy tin tức nàng có đạo lữ.
Biết tin tức này, hắn ngẩn người, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, hắn chỉ là kỳ quái chuyện này hình như không giống với kiếp trước, không hơn.
Đúng vậy, không giống nhau, nàng ngược lại lại không còn ở nơi này.
Nam tử ở đây mười mấy hai mươi năm trong thời gian đó khí chất càng xuất chúng, khuôn mặt tuấn lãng cũng càng thanh nhã, thật giống như không phải là người ở nhân gian.
Nghĩ đến đây, thần sắc hắn càng lạnh như băng, mang nhàn nhạt xa cách, trong đó còn có cô đơn, hiu quạnh.
Đệ tử quét dọn phía dưới cũng chỉ vội vã nhìn vài lần, sau đó nghiêm túc làm việc, của mình.
Sau cái ngày đại chiến ấy, nguyên khí môn phái tổn thương nặng nề, Ma tộc tất nhiên là không có chiếm được chỗ tốt gì, chạy trối chết, từ đó rút lui ra khỏi, môn phái cũng không có thừa thắng xông lên, tràng đại chiến này khó khăn lắm mới kết thúc.
Không có thừa thắng xông lên, cũng bởi vì môn phái không có năng lực đối phó tiếp đó cũng không muốn hi sinh vô ích, bọn họ cũng hết sức thống hận bọn chúng, hận không thể làm bọn chúng tan xương nát thịt.
Khi đó Huyền Dạ trơ mắt nhìn Tô Mộc nhắm mắt ngay trước mặt mình, mặc kệ hắn quăng bao nhiêu trì dũ thuật, nhìn bên ngoài vết thương đã biến mất, nhưng thương thế bên trong thương lại không có cách nào chữa khỏi được.
Lúc hắn dùng nội lực thăm dò vào trong cơ thể nàng, hắn mới biết được máu của nàng lại thiếu một nửa, như vậy cũng không có cách nào cứu chữa.
Từ đó về sau, Huyền Dạ giống như biến thành một người khác, chuyện đó hắn không thể trách bất luận kẻ nào, bởi vì đây là do nàng quyết định, khi biết rõ chân tướng Huyền Dạ chỉ cảm thấy vô lực cùng với đau lòng, nàng vì sao không đến cùng hắn thương lượng một chút.
Chán chường một thời gian dài, về sau mới chậm rãi khôi phục lại. Hắn biết nàng không nguyện trông thấy bộ dáng này của hắn, đời trước trừng phạt không phải là như vậy sao?
Có thể, chuyện như thế này cũng đã xảy ra ở trên người nàng.
Nếu nói chuyện có thể khiến cho hắn từ bộ dáng chán chường biến thành bộ dáng hiện tại này, là bởi vì chuyện xảy ra mấy năm trước khiến hắn có một tia hy vọng.
Mỗi ngày đều mang một tia hi vọng, đi khắp nơi tìm kiếm, có đôi khi cũng sẽ đến nhân gian tầm thường nhìn dân chúng thành thị, bởi vì trong điện không có nhiều sự vụ, hắn không thu đồ đệ, một sư muội khác ở ngoài dạo chơi, tất nhiên là cũng không có chuyện gì đáng quan tâm.
Cho nên tại trong môn phái, hắn là người thoải mái nhất.
Cho dù đại hội bái sư hai năm trước, hắn cũng không đi, bởi vì khi đó hắn, chính đang truy lùng một tên ma tu giết người vô số, mặc dù chuyện này vốn có thể để đệ tử môn hạ đi tìm.
Nhưng hắn chỉ cần ở đại hội kia, hắn sẽ nghĩ chuyện lần đó do hắn sơ sẩy mà nàng khó chịu, hắn lại cảm thấy là do của mình sai, là hắn làm chưa đủ tốt.
"Mộc Mộc, nàng đang ở nơi nào?"
Một người mặc đạo bào xanh nhạt tầm mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nữ hài ửng hồng như hoa đào, hiển nhiên không giống như các nữ hài cùng tuổi khác.
"Làm sao ngươi lại chạy tới đây a? Ta tìm ngươi tìm thật lâu, Triệu Nguyệt Mai có phải lại bắt nạt ngươi hay không, cậy mình là nữ nhi của trưởng lão, lại xua đuổi ngươi đi quét thư các. Nàng ta từ trước đến nay không có an hảo tâm, Mộc Mộc ngươi làm sao cứ như vậy? Tính tình yếu đuối như thế..." Nữ hài giúp Tô Mộc sửa sang lại thư tịch không ngừng nhắc nhở.
Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ đối với chuyện Tô Mộc không phản bác lại, còn đối với người tên là Triệu Nguyệt Mai kia cả người đầy phẫn hận, có thể thấy chuyện này xảy ra không phải một hai lần.
Tô Mộc ngừng động tác trên tay, nhìn nữ hài nheo mắt lại, đạo: "A Tư, không có việc gì. Chuyện này không liên quan tới nàng ta, tới nơi này coi như là thanh tĩnh không ít, huống chi thân phận nàng ta ở kia, không có chuyện gì thì đừng đi trêu chọc nàng ta, vạn nhất nàng ta làm chuyện gì vướng chân, chúng ta cũng không chiếm được chỗ tốt gì, hơn nữa a Tư ngươi là nữ nhi phong chủ, không nên xung đột với nàng ta, chút chuyện nhỏ này, ta còn là làm được."
Nói xong, đi lại kéo tay nữ hài tên a Tư, nhẹ nhàng lắc lắc, giống như là đang làm nũng, dáng vẻ thành thạo, hai người hẳn là bạn tốt quen biết rất lâu.
A Tư nhìn bộ dáng này của nàng, trong lúc nhất thời không có cách nào tức giận. Bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay điểm điểm đầu Tô Mộc, "Ngươi a."
Sau khi nói chuyện với a Tư sau đó Tô Mộc bắt đầu cẩn thận sửa sang lại thư các, bình thường thư các rất ít khi có người đến, đại khái chỉ có người thân phận cao chút mới có thể đến nơi này, cho nên bên trong này rất yên tĩnh.
Tô Mộc là vì Triệu Nguyệt Mai làm khó dễ mới đi đến bên trong này, nếu không người như nàng cũng không thể bước chân vào đây, còn như Triệu Nguyệt Mai cùng a Tư là người thân phận như vậy dĩ nhiên có lệnh bài có thể vào bên trong. Tô Mộc cũng bởi như thế mới có cơ hội đi vào bên trong này, nghĩ lại như vậy cũng tốt, xe. ra nàng còn phải cảm ơn Triệu Nguyệt Mai.
Thư các lớn, sửa sang lại cũng chậm.
Rất nhiều nơi đều là dính đầy bụi, không có người thu dọn. Tám ngày cũng không có biện pháp chỉnh lý xong, mà nàng dứt khoát sẽ ở chỗ đó, tự mình bố trí một cái kết giới, cũng nói qua với bạn cùng phòng một tiếng.
Đối phương thông cảm, cũng biết là chuyện đã xảy ra, cũng không nói gì, đồng thời cũng tìm một lí do tốt để thoái thắc với người đi tuần tra.
Sau lần đại chiến kia, sau đó mỗi ngày vào buổi tối trước khi nghĩ ngơi đều kiểm tra một lần, đề phòng có chuyện xảy ra, còn như người nào muốn bế quan phải sớm thông báo một tiếng.
Tô Mộc nhìn nhìn qua thư các không bóng người, nhíu mày, nghĩ thầm vừa vặn hợp với ý nàng, nhanh chóng sửa sang xong một cái giá sách, sau đó nàng đi tới đứng trước một giá sách, cầm một cuốn mà nàng nghĩ muốn đọc từ rất lâu.
Quyển sách này không thể tùy ý mang ra ngoài thư các, trừ phi có lệnh bài đặc thù yêu cầu mới có thể, nếu không một đệ tử bình thường như Tô Mộc không thể nào ở cái địa phương này mượn sách.
Đương nhiên người cực kỳ có thiên phú sẽ có chút ưu đãi, nhưng những người này đã sớm bị những người có địa vị như các trưởng lão hoặc là phong chủ mang đi.
Tô Mộc đến môn phái này cũng đã một hai năm, đến nay đến còn không bái người nào là sư phụ, tư chất của nàng người bên ngoài thấy đến cực kém, nhưng là nàng tự mình biết tu vi của nàng hoàn toàn do chính mình áp chế xuống, cho nên người ở bên ngoài xem đến nàng 100% là củi mục, như vậy làm sao có người nguyện ý nhận, chính vì cái này mà Triệu Nguyện Mai lên tục tìm nàng gây khó dễ.
Về phần tại sao nàng giấu giếm tu vi của mình, đó là bởi vì nàng đang chờ người kia đến nhận nàng làm đồ đệ đâu. Đáng tiếc là chờ hai năm, nàng vẫn không có thấy hắn, mà ngay cả nàng tự mình đi tìm cũng khó mà nhìn thấy hắn.
Tô Mộc nghĩ thầm cái này là người có độc đi.
Sau đó mấy tháng, Tô Mộc cũng buông tha cho chuyện "Ngoài ý muốn" gặp phải người nào đó, còn không bằng tu luyện thật tốt, chờ mấy ngày nữa còn tìm chút biện pháp đi.
Ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, lưng rất thẳng, đem lưng nhẹ nhàng dựa ở trên giá sách, để tránh mệt mỏi mà cứng đơ cơ thể.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Tô Mộc cũng có chút mê man, một lòng đắm chìm ở trong thư tịch, không có chút nào phát giác có người muốn dựa vào gần.
Muốn nói tính cảnh giác của nàng kém, đó là không chuyện không thể, thư các thường ít người đi qua, kết giới chắc chắn lại an toàn. Còn có một chút chính là cái người muốn dựa vào gần chắc chắn tu vi so với Tô Mộc cao, hơn nữa còn là đang cố ý làm biến mất hơi thở của mình.
Bây giờ là khoảng chiều tà, ánh chiều tà ở cửa sổ bên cạnh Tô Mộc sổ chiếu vào. Vào trong này chỉ thấy sách, ánh sáng đột nhiên bị che kín, lưu lại một bóng râm.
Tô Mộc không vui, nhăn lông mày, vô ý thức ngẩng đầu nhìn xem là ai lại vào bên trong này, khấy nhiễu thanh tĩnh của nàng không nói, còn ngăn cản ánh sáng của nàng.
Chính là vừa nhìn, Tô Mộc lại bị người đang ngây ngốc trước mặt chọc cho cười.
Mà người trước mắt đúng lúc muốn vào thư các tìm phương pháp tìm kiếm nàng, không nghĩ đi tới nơi này lại thấy cảnh tượng này.
Bước chân không tự chủ được hướng người kia bước đến, ánh chiều tà rơi ở trên người nàng, mềm mại như mây mông lung tuyệt đẹp, chỉ là bộ dáng kia nhưng cũng khiến hắn ngây người.
Đồng tử hơi co lại, con mắt khẽ trừng lớn, giống như không tin chuyện xảy ra trước mắt mình. Có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng, hơi thở như vậy, cho đến nữ hài bật cười mới giật mình tỉnh lại,hắn lại suy nghĩ miên man.
Nàng cười tươi như hoa, hé mở môi đỏ mọng nói: "Chớ không phải là sư huynh đã quên khuôn mặt Mộc nhi này rồi chứ?"
Hắn si ngốc nhìn đôi mắt kia, lộ ra cảm giác quen thuộc, phục hồi tinh thần lại Huyền Dạ ngồi xổm xuống ôm nàng, vùi đầu vào cỗ nàng, hít một hơi thật sâu, nói: "Ta rất nhớ nàng a."
Một khắc kia, hắn cuối cùng xác định nàng trở về.
Sinh hoạt hàng ngày - một
Một ngày, toàn bộ người trong môn phái đều biết Huyền Dạ có đạo lữ, bởi vì hắn không có ý tứ muốn che giấu, đồng thời cũng tìm các trưởng lão để nói chuyện này.
Vì vậy, tại đây bọn họ cử hành nghi thức kết thành đạo lữ. Quá trình kỳ thật rất đơn giản, chỉ là muốn nói cho các đạo hữu khắp thiên hạ, quan hệ bọn họ là đạo lữ, đồng thời muốn lập lời thề mà thôi, nhưng là Tô Mộc vẫn không tự chủ được căng thẳng, dù sao này cả đời cũng chỉ có một lần như vậy, qua loa không được.
Nhưng vào lúc này, dưới lớp áo rộng thùng thình một bàn tay hơi lạnh nắm tay nàng, Tô Mộc cúi đầu nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Huyền Dạ đang muốn trấn an mình cười cười, mười ngón tay đang xen.
Tâm ý hoàn toàn yên tĩnh, không có căng thẳng như vừa rồi, tiếp theo cả quá trình đều tiến hành thuận lợi hoàn thành mọi chuyện.
Nghi thức kết thành đạo lữ không phiền toái giống như ở nhân gian, bình thường chỉ lập một lời thề, thiên đạo sẽ lưu lại ấn ký, lời thề này lập ra thì không thể tùy ý muốn bỏ là bỏ.
Hoàn thành nghi thức, sau đó Tô Mộc tạm biệt một vài người đếm tham dự đi vào phủ Huyền Dạ, trong lòng chẳng biết tại sao "Bang bang" nhảy lên không ngừng, tâm tình vốn không khẩn trương nhưng bây giờ bắt đầu sợ.
Trở lại ôn tuyền sau nhà ngâm mình một lúc, ngâm ngâm, lại ngủ quên mất.
Khi tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trong ngực ấm áp, xiêm y chưa mặc, chỉ là bọc một tầng chăn thật mỏng bị người ôm vào trong ngực, Tô Mộc động động, nhớ tới mặc quần áo, lại sít sao bị giam cầm ở trong ngực, không nhúc nhích được.
Tô Mộc có chút nóng nảy, nhưng đến tay cũng bị quấn ở trong chăn không động đậy được.
Rơi vào đường cùng, Tô Mộc khẽ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn qua Huyền Dạ đang nhắm mắt lại, nhẹ giọng kêu một tiếng, đáng tiếc hắn không hề bị lay động.
Tô Mộc cắn răng, sớm biết rằng người trước mắt căn bản là đang giả bộ ngủ, trong cơn tức giận, hất cằm lên, cắn lên cằm hắn.
Người kia khó khăn lắm mới động động, mở con mắt ngậm ý cười ra. Tô Mộc lúc này mới buông ra, cái cằm kia quả thực là bị cắn một dấu răng.
"Như thế nào lại không ngoan ngoãn như thế, để cho ta lại ôm ôm." Giọng nói còn mang tia khàn khàn, âm thanh ôn nhã không có chút nào vì động tác Tô Mộc mà cảm thấy bất mãn.
"Nhưng mà y phục của ta còn không có mặc vào." Tô Mộc cảm thấy có chút ủy khuất.
"... Không có việc gì, vừa vặn."
- - đừng cho là ta không có nghe thấy chàng đang cười, huống chi người tu đạo nơi nào cần nghỉ ngơi, ôm nàng làm cái gì.
- - được rồi được rồi, xem ở ngày đầu tiên kết đạo lữ.
Huyền Dạ hôn trán Tô Mộc một chút, không biết nghĩ cái gì, nói: "Được rồi." Liền đứng dậy, tránh ra.
Tô Mộc còn đang hoài nghi làm sao hắn lại dễ nói chuyện như vậy, về sau khi đang thay đồ nàng mới biết tâm tư lang sói của hắn.
Không chớp mặt một cái nhìn đông tác thay đồ của Tô Mộc, nàng tức giận đến mức dứt khoát bố trí một cái kết giới.
Nhưng mà con sói lớn kia vẫn đem được tiểu bạch thỏ đang xù lông ăn vào bụng.
Sinh hoạt hàng ngày - hai
Tô Mộc thường xuyên chạy đến thư các đi xem sách, có cái nhãn hiệu của Huyền Dạ, cũng dễ đang ra vào nơi này, ngày nào Tô Mộc cũng ở đây làm cho Huyền Dạ rất bất mãn.
Sau khi cùng Huyền Dạ ở một chỗ, nàng cũng không cần giấu giếm tu vi cia mình, mọi người kinh ngạc, một ít trưởng lão cùng phong chủ trong lòng hối hận vì sao lúc trước không nhìn ra mầm non tốt như vậy
Lãng phí thời gian hai năm vô ích, vỗ ngực liên tục rất lâu. Rồi sau đó mới biết được sau khi kết thúc kết thành đạo lữ không lâu sau đó Huyền Dạ lợi dụng danh nghĩa sư phụ hắn thu Tô Mộc làm đệ tử.
Cho nên Tô Mộc biến thành sư muội của Huyền Dạ.
Nhưng Huyền Dạ làm sao có thể thay Minh Uyên thu đệ tử, hoàn toàn là bởi vì sau khi Minh Uyên thăng lên giới nói, khi đó trong lòng Minh Uyên đối với Tô Mộc còn có áy náy, đồng thời cũng biết được chuyện của Tô Mộc với Huyền Dạ, cho nên Minh Uyên vì muốn đền bù tổn thất, liền nói Huyền Dạ có thể đại diện cho lời nói của Minh Uyên.
Cho nên mọi người mới không có dị nghị.
Này một ngày, Tô Mộc ở dưới con mắt ai oán của Huyền Dạ lại một lần đi đến thư các, bởi vì nàng vài chỗ còn chưa hiểu.
Mà Huyền Dạ vốn định cùng đi, nhưng mà trưởng lão lại tạm thời truyền đạt mệnh lệnh nhiệm vụ, không có cách nào, hắn đành phải buông tha cho ý nghĩ kia.
Nhưng Tô Mộc không chịu nổi bộ dáng bám người của Huyền Dạ, Tô Mộc bất đẵ dĩ thoả hiệp. Về sau hai người thương lượng một chút, vì vậy liền có một cái cảnh tượng.
Hai người ngồi dưới đất, Huyền Dạ từ phía sau ôm lấy Tô Mộc, tựa đầu tựa ở trên bờ vai nàng, mượn tư thế này xem sách trên tay Tô Mộc.
Cho dù tư thế này bị Tô Mộc kháng nghị rất lâu, thế nhưng đánh không lại Huyền Dạ dùng gương mặt đáng thương đó nhìn nàng, có lẽ là sợ hãi Tô Mộc như lần trước như vậy rời đi, Huyền Dạ có đôi khi cảm thấy mỗi phút mỗi giây không nhìn thấy Tô Mộc liền căng thẳng.
Đối với Tô Mộc vài chục năm chỉ là trong nháy mắt, nhưng với Huyền Dạ hắn luôn hoài nghi thế giới này vài chục năm, mỗi một khắc đều đang suy nghĩ nàng thật sự trở về sao?
Cuối cùng biến thành cái bộ dáng này.
Huyền Dạ đưa tay vòng ra phía trước đặt ở trên bụng Tô Mộc, nhìn một chút, tâm tư liền không ở trên sách, mà là ở đây... trên người Tô Mộc.
Tay chầm chậm dời lên trên, tay kia chậm rãi đỡ thắt lưng.
Tô Mộc đang chăm chú đọc sách bỗng nhiên cảm giác được bàn tay cách y phục phủ lên di động, nàng lập tức bắt lấy bàn tay không an phận của hắn, nói: "Làm gì đó."
Huyền Dạ không nói gì, có thể Tô Mộc cũng cảm nhận được ý đồ hắn, có chút ít thẹn quá hoá giận, lại nói: "Không phải là nói không được động thủ sao? Bên trong này là thư các, vạn nhất có người thì sao?"
Nghe được câu này, Huyền Dạ dừng một chút, không có tiếp đến động tác. Tô Mộc còn tưởng rằng hắn đã buông tha cho, còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ?" Huyền Dạ hạ thấp giọng, nói ra: "Kia... Có thể lật lọng không?"
Không đợi Tô Mộc phản ứng lại, Huyền Dạ nhanh chóng nâng cằm nàng lên, phủ môi xuống. Đầu lưỡi đầu tiên là nhẹ nhàng liếm láp viền môi, làm cho nó trở nên ướt át đỏ mọng, sau đó cạy hàm răng nàng ra, như giống như cá bơi trượt vào trong miệng, quấy lấy cái lưỡi đang ẩn núp cùng múa, tiếp. theo chậm rãi xâm nhập, Tô Mộc cảm thấy hô hấp lại có chút không thông thuận.
Lúc này Huyền Dạ mới buông nàng ra, dán lên môi nàng, nói ra: "Đứa ngốc, còn không có học được lấy hơi để thở sao?"
Tô Mộc trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nó: "Ta lại không có tìm người luyện tập qua, như thế nào sẽ học được cái này."
Huyền Dạ cười nhẹ: "Vậy sau này chúng ta ngày ngày luyện tập, được rồi." Nói xong, vẫn không quên hôn Tô Mộc một cái.
Nhìn mắt đào hoa của nàng rưng rưng, mê người mười phần, thêm môi ửng đỏ, bụng Huyền Dạ căng thẳng, tiện tay bố trí cái kết giới.
Nghiêng người đỡ Tô Mộc nằm trên mặt đất, một cái tay để ở sau gáy, bởi vì nàng chỉ dùng một cái sợi tơ khẽ buộc tóc lại, tay cùng đầu tóc chặt chẽ dán lại, đan xen vào sợi tóc, tay kia chống đỡ trên mặt đất.
Bắp đùi chống đỡ ở giữa hai chân Tô Mộc, thấy nàng khẽ trừng lớn con mắt, không khỏi nở một nụ cười ở trong lòng, hôn khóe miệng nàng một chút, trong mắt lại cười nói: "Như thế nào? Hiện tại bắt đầu sợ?"
"Ai, ai sợ?" Tô Mộc trong lúc nhất thời bắt đầu lắp bắp, nhưng là muốn kiên cường lên, trên khí thế không thể thua, cho dù nàng bây giờ thoạt nhìn là ở vào yếu thế.
Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được khi Huyền Dạ ma sát, phát ra thở gấp, đỏ mặt nói: "Đừng, đừng ở chỗ này."
Chỉ kém một bước cuối cùng, ở cửa có động tĩnh, chút ít lý trí tồn tại sau cùng, quăng một cái khẩu quyết, liền đi vào trong phòng.
Một phòng đầy xuân sắc, làm cho người ta mặt đỏ.
- ----------------
Edit: còn một thế giới cuối cùng. Hố sắp được lấp rồi, có chút không nỡ a~ (Θ︹Θ)ს