Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 89: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 8



Edit+ beta: Linhlady

Sáng sớm ngày hôm sau, không khí bên ngoài còn mang hương thơm cỏ xanh bị nước mưa cọ rửa sạch, ướt nhẹp bị gió nhẹ thổi nhẹ vào trong phòng Tô Mộc, nhẹ nhàng còn mang theo hơi lạnh, làm cho trong giấc mộng Tô Mộc vô ý thức hướng về chỗ nguồn nhiệt dựa vào gần.

Trong miệng nhẹ lẩm bẩm cái gì đó, thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy, trong sáng sớm đặc biệt ngọt ngào. Duy Trạch đã tỉnh lahi từ sớm, cúi đầu nhìn lại, nữ nhân đang cuộn tròn thành một đoàn dựa vào ở trong lòng hắn, lông mi đen dài tỉ mỉ bởi vì lạnh mà khẽ rung động, nhưng là không thấy chút ý tứ nào muốn tỉnh lại, nghĩ đến xem ra mệt mỏi cực kỳ.

Duy Trạch cũng vui khi việc thành, một cái tay khoác lên ngang hông Tô Mộc, ôm chặt vài phần, tay kia bị Tô Mộc gối dưới đầu, nhưng là hắn cũng không biết vì sao rõ ràng cảm thấy rất tê cứng, nhưng lại không buông ra, mặc kệ để cho Tô Mộc tiếp tục gối lên, trong nội tâm lại dân lên sự ngọt ngào.

Vẻ mặt Duy Trạch thoả mãn, hơi cong môi một cái, cứ như vậy sững sờ nhìn Tô Mộc, dường như cảm thấy nhìn như thế nào cũng không đủ, nhẹ nhàng ở trên trán cô đặt xuống một nụ hôn...

Cuối cùng, thiếu nữ mềm mại non nớt từ từ tỉnh lại, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú, bất đắc dĩ mới mở mắt ra, bất mãn nhíu nhíu mày, lẩm bẩm tự nói cái gì đó, nhỏ không thể nghe thấy, cùng lúc đó bên tai lại nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của nam nhân, hơi thở của người khác phái mát lạnh mà lại nồng đậm nam tính tràn ngập trong không khí.

Tô Mộc triệt để thanh tỉnh, không vui ngẩng đầu nhìn về phía Duy Trạch, như muốn hỏi hắn vì cái gì, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ dường như Tô Mộc đã quên Duy Trạch thành hình người, vừa ngẩng đầu đã đụng vào đôi mắt của nam nhân nhìn cô như cười mà như không.

Trong đôi mắt thâm thúy kia lại hiện lên tia ôn nhu, khiến Tô Mộc nhất thời mất đi ngôn ngữ, hoàn toàn không biết rõ người trước mắt này là ai, vẻ mặt mộng bức.

Nhưng mà, nhìn thấy cô sau khi tỉnh dậy, Duy Trạch tràn vui vẻ nhìn Tô Mộc nói một câu mà Tô Mộc thường nói với hắn nói chào buổi sáng, không đợi đến Tô Mộc trả lời, người trong ngực lập tức đứng dậy, cách thật xa, trong miệng còn thì thầm nói: "Duy Trạch đâu? Ngươi là ai?"

Duy Trạch bất đắc dĩ cười cười, cũng ngồi dậy, đối với Tô Mộc nhẹ nói: "Anh chính là Duy Trạch a, tối hôm qua anh hóa thành hình người, A Mộc, em quên sao?" Nói xong, còn dùng ánh mắt ủy khuất mạnh mẽ nhìn chằm chằm Tô Mộc, nói có bao nhiêu là đáng thương.

Vẻ mặt Tô Mộc phức tạp nhìn người kia, rồi sau đó mới nhớ tới giống như có một việc như thế, mình còn nghĩ là nằm mơ.

Tô Mộc ý thức được chính mình sai, lúc này mới mở miệng nói với Duy Trạch: "Duy Trạch a, ngại quá, trong lúc nhất thời không nhớ ra được."

Sau đó, lời nói xoay chuyển, "Không đúng, ngươi như thế nào mau biến hóa như thế? Không phải là hai năm sau sao?"

"Anh... Ai, này chuyện này nói rất dài dòng..."

Không đợi Duy Trạch nói xong, Tô Mộc liền cắt đứt hắn, nói: "Vậy thì đừng nói!"

Vừa nói xong, Tô Mộc liền tự động bò xuống giường, chuẩn bị đi ra bờ sông rửa mặt một phen.

Duy Trạch: "..."

Thấy Tô Mộc khôi phục lại bộ mặt lạnh lùng cùng với động tác xuống giường, Duy Trạch một phát bắt được cổ tay Tô Mộc, đem hướng mình kéo qua, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Tô Mộc, chọc cho cô một trận ngứa, hồng bên tai.

"A Mộc, anh - - "

Không đợi hắn nói xong, Tô Mộc liền không thể chờ đợi được cắt đứt, tránh thoát hắn, bởi vì tay cô không cẩn thận ấn đến địa phương không thể miêu tả, lúc này mới để cho cô ý thức được Duy Trạch không có mặc y phục, trên mặt trong nháy mắt nhiễm lên ráng mây hồng, "Duy Trạch, ngươi như thế nào không mặc quần áo a?!"

Cô còn nhớ khi thú nhân biến hóa giống như Tây Lạc vậy, có một khối sẽ biến thành bố để che, nhưng tại sao người trước mặt cô lại không có, Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi nhìn thoáng qua Duy Trạch.

Duy Trạch nghe xong giải thích, "Anh... Cái kia mặc lên người không thoải mái a."

Trong giọng nói lộ ra một tia ủy khuất, âm cuối còn có ý làm nũng.

Ngươi có thể tưởng tượng được một người vóc dáng cao hai mét, ở trước mặt ngươi làm một bộ dáng tiểu tức phụ ủy khuất làm nũng sao? Cũng may đối với Tô Mộc mà nói, cái này cũng là " Mang đại một vốc cứt một vốc đái", cho nên chỉ là một cái tiểu tiểu ác hàn.

Edit: Thô bỉ →_→

Tô Mộc: *ngoáy mũi *

Duy Trạch; mặt đen đầy nghi vấn. jpg

"Không được, nhất định phải mặc, ngươi hiện tại giống như lúc trước." Giọng nói Tô Mộc không khỏi tăng thêm, cường điệu nói.

Thấy thái độ Tô Mộc mạnh mẽ như thế, Duy Trạch cũng không phản đối cái gì. Dù sao A Mộc nói cái gì chính là cái đó, A Mộc chính là đúng.

Duy Trạch nhận mệnh xuống giường đi mặc y phục của mình, trong lúc đó Tô Mộc chính là đỏ mặt, nhắm mắt lại không nhìn tới bộ vị nào đó của Duy Trạch.

Đó là bởi vì hệ thống đã lâu không gặp ở trong đầu cô không ngừng bình luận.

"Tô Tô, xem, lần này trẫm là vì ngươi chọn thước tấc * rất tốt."

* ý nói chiều dài

"Chậc chậc chậc, ta đối với ngươi thật tốt đi?"

"Chao ôi, còn chưa thấy hệ thống nào như ta đối với kí chủ hết sức quan tâm, toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì "Hạnh phúc" của kí chủ, thật sự là mệt mỏi."

"..."

"Câm miệng." Tô Mộc nhịn không được mở miệng nói, cô nhắm mắt lại, ở trong đầu tư duy toát ra cực nhanh, luôn nghĩ thất nghĩ bát, về vấn đề thước tấc, từ trước đến giờ cô không có suy nghĩ 18cm các loại gì đó đâu!

Khuôn mặt Tô Mộc mắt thường thấy rõ tốc độ hồng lên không ít, thay xong quần áo Duy Trạch quay người lại đã nhìn thấy Tô Mộc đang nhắm mắt lại, bộ dáng đỏ mặt quỷ dị, không khỏi để sát mặt vào để nhìn, vừa vặn Tô Mộc mở mắt ra, ngẩng đầu.

Môi nhẹ nhàng chạm nhau, Duy Trạch lè lưỡi khẽ liếm cánh môi Tô Mộc một cái, liền bị Tô Mộc cấp đẩy ra, "Rửa mặt."

Nói xong, Tô Mộc liền trực tiếp đi ra ngoài, còn lại Duy Trạch cười đến vẻ mặt như mèo ăn vụng, sau đó, cũng lập tức đuổi kịp bước chân Tô Mộc.

Hai người như thường rửa mặt xong, trên đường về gặp không ít thú nhân Lang Tộc, bọn họ nhìn thấy Duy Trạch đều là vẻ mặt kỳ lạ dò hỏi, biết được đáp án sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, đối với Duy Trạch chào hỏi, đồng thời còn dùng ánh mắt dị thường ái muội lưu chuyển qua lại giữa Duy Trạch cùng Tô Mộc, chọc cho Tô Mộc một thân không được tự nhiên, tăng nhanh động tác trên chân.

"Duy Trạch, ta đi chỗ tộc trưởng thân xin cho ngươi nơi ở?"

Về đến bên trong phòng Tô Mộc mới chậm rãi mở miệng nói.

"Không cần, anh muốn cùng em ở một chỗ."

Nghe thấy cái đề nghị này, Duy Trạch lập tức lắc đầu, liên thanh cự tuyệt.

"Ngươi đã trưởng thành."

"Anh sợ hãi." Duy Trạch một phen ôm Tô Mộc, trong giọng nói còn hơi run run, dùng cái này đến biểu lộ rõ ràng chính mình là thật sợ hãi.

Tô Mộc tự nhiên cũng cảm nhận được trạng thái của Duy Trạch, lòng có không đành lòng, đành phải tạm thời không đề cập tới cái ý kiến này, muốn nói trước tiên cứ tạm thời như vậy, nhưng ai biết lại chính là cả đời.

"A Mộc, gọi anh là a Trạch là được rồi. Như thế này mới công bằng! Anh gọi em là A Mộc, em kêu là a Trạch, vừa vặn tốt." Duy Trạch thấy mục đích đạt được, lại được voi đòi tiên tiếp tục yêu cầu.

"... Được." Tô Mộc mặc dù vẻ mặt hắc tuyến, nhưng vẫn đáp ứng.

Tô Mộc sửa sang xong tất cả, phát hiện đầu tóc Duy Trạch tán loạn, trong lòng cũng nhìn thấy không vui, liền lấy ra lược cùng dây buộc tóc nữ chủ lưu lại cho cô.

Nhìn Duy Trạch vẫy vẫy tay nói: "Lại đây, ta chải đầu cho ngươi."

Duy Trạch cũng nghe lời đi lại, ngồi tại chỗ mép giường, Tô Mộc ngồi quỳ chân ở bên trong, thẳng lưng, chậm rãi chải đầu tóc cho Duy Trạch.

Tô Mộc cảm thán đầu tóc Duy Trạch đen nhánh, hơn nữa còn dài. Chải đầu thật phiền toái, nút thắt không ít, mạnh tay lại sợ Duy Trạch đau, cho nên Tô Mộc đành phải từ từ gỡ, chải xong được tốn không ít thời gian.

Kinh ngạc là Duy Trạch thế nhưng làm được ngồi thật lâu không động, còn rất yên tĩnh. Nên biết bình thường Duy Trạch cũng giống như ngựa hoang thoát cương, cái loại mà dùng vài sợi dây cũng kéo không trở lại.

Chải lấy chải lấy, Tô Mộc suy nghĩ lại không biết bay đi nơi nào, nghĩ thầm, nếu như Duy Trạch hiện tại trưởng thành, vậy cũng tương đương với nhân loại mười tám tuổi, mà thân thẻ này lại lớn hơn Duy Trạch vài tuổi, lần đầu tiên đối tượng tiến công chiếm đóng nhỏ hơn cô, chuyện này khiến cho Tô Mộc không khỏi nhiều vài phần hiếu kỳ.

Dù sao chị em yêu nhau, cô chưa từng trải qua bao giờ.

Bạn của cô cũng có, nhưng từng cái từng cái áp lực dồn vào, cuối cùng cũng là không bệnh mà mất.

Bất quá Tô Mộc hiện tại đang ở thế giới thú nhân, tuổi cái gì đó không là vấn đề, nói như vậy thú nhân này rất thành thục, hoàn cảnh khiến cho trưởng thành.

"Duy Trạch."

Nghĩ đến đây, Tô Mộc không khỏi mở miệng nói.

"Ừ?" Giọng nói khàn khàn nhưng lại từ tính, gợi cảm trêu chọc khiến Tô Mộc cảm thấy lỗ tai đều muốn mang thai, cô cuối cùng cũng ý thức được, giọng nói của Duy Trạch thật rất êm tai, để cho ngươi vừa nghe chỉ muốn liên tục nghe hắn nói chuyện, hắn nói cái gì, ngươi cũng có thể đáp ứng, quả thực yêu nghiệt.

"Ngươi... Trưởng thành." Tô Mộc liếm liếm môi, động tác trên tay không ngừng, chải đầu cho Duy Trạch một cái đuôi ngựa.

"Ừ."

"Vậy ngươi muốn bắt đầu tìm giống cái, có cần ta giúp ngươi tìm tộc trưởng không?" Sau khi nói xong, Tô Mộc nghĩ đánh miệng mình một cái, nói nói cái gì, vạn nhất Duy Trạch nói muốn thì sao! Vậy cô không phải thất bại sao?

"Ha ha, ta chỉ là nói liều... Duy Trạch, làm đau ta."

Không đợi Tô Mộc giải thích hết, Duy Trạch liền một phát bắt được cổ tay Tô Mộc, khiến cho Tô Mộc dừng lại động tác, cảm nhận được Duy Trạch tăng thêm khí lực, Tô Mộc không khỏi nhăn đầu lông mày, đau.

"A Mộc."

Duy Trạch không để ý Tô Mộc, chỉ là trực tiếp cầm tay, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, nhưng cũng buông tay đang nắm cổ tay Tô Mộc ra, cúi đầu nheo mắt lại lạnh lẽo nhìn Tô Mộc, lộ ra ý tứ nguy hiểm.

Theo bản năng, Tô Mộc ngửi được nguy hiểm không tầm thường, mới ý thức tới bộ dáng hiện tại của Duy Trạch.

"Ta chỉ là nói giỡn."

Lần nữa mở miệng giải thích, chỉ là không biết rõ vì cái gì càng giải thích, không khí quanh thân Duy Trạch bỗng nhiên ngưng đọng, nhất thời yên lặng khiến cho Tô Mộc trong lúc nhất thời không biết như thế nào ứng đối tình huống này, chỉ nghe thấy Duy Trạch nói, "A Mộc, Anh khó chịu."

"Khó chịu? Nơi nào khó chịu? Nơi nào bị thương sao?" Tô Mộc vừa nghe thấy khó chịu liền nghĩ đến Duy Trạch có phải hay không nơi nào bị thương, không khỏi lo lắng hỏi.

"Chỗ đó." Thanh âm nam tử dường như ở đè nén cái gì.

"Kia - -" bên trong? Tô Mộc còn chưa có nói xong, liền hiểu được Duy Trạch nói là nơi nào, trong lúc nhất thời đỏ mặt.

Như thế nói chuyện một hồi? Thời gian Lang Tộc phát tình không phải là nhiều lần như thế a? Duy Trạch tối hôm qua mới...

"A Mộc, anh ngửi thấy được hương vị."

Duy Trạch vừa nói ra, Tô Mộc liền ý thức được Duy Trạch nói đúng cái gì.

Nên biết loại hơi thở này ở thế giới thú nhân không che giấu được, bản tính còn ở đây, tự nhiên ít nhiều gì sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Tô Mộc: Là ai? Như thế không muốn sống, ở trong phạm vi nhà cô làm sự việc kia?

Nên biết vì không ảnh hưởng Tô Mộc, thú nhân Lang Tộc đều không ở xung quanh nhà Tô Mộc hoạt động, có cũng là cực ít, huống chi Tô Mộc ở một nơi hẻo lánh.

"A Mộc, anh sợ anh nhịn không được."

Nói xong, dán môi ở phía trên môi Tô Mộc nói: "Anh không cần em tìm tộc trưởng, anh muốn em, có thể không."

Không đợi Tô Mộc phản ứng lại liền...

"A - - Duy Trạch!"

- ------

Edit: sắc lang. →_→

Duy Trạch: ta vốn là lang. ←_←

- ------

Edit: cược một cân dưa chuột chương sau thịt thịt. (〜^∇^)〜

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.