Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 92: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 11



Edit+ beta: Linhlady

Trở lại trong phòng Tô Mộc liền ngã lên trên giường, chẳng quan tâm ăn cơm tối, liền nhắm mắt lại, tiếng hít thở cũng kéo dài hơn, xem bộ dáng là mệt mỏi cực kỳ.

Duy Trạch vốn cầm chút quả thực đang chuẩn bị đưa cho Tô Mộc, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bộ mặt Tô Mộc yên tĩnh ngủ, trong lúc nhất thời ngừng động tác trên tay, đem quả thực một lần nữa thả về vị trí cũ, nghĩ thầm mình vẫn không nên đi quấy rầy cô.

Cúi người, trên tay cẩn thận cởi bỏ dây buộc tóc trên đầu Tô Mộc, con mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cái chỗ kia, rất sợ làm đau Tô Mộc hoặc là ầm ĩ đến cô.

Lúc trước hắn còn nhớ Tô Mộc cùng hắn nói qua chuyện này, trước khi ngủ muốn đem cái cái sợi dây thừng này cởi bỏ, lúc trước hắn cũng bởi vì mang dây buộc tóc ngủ, ngày thứ hai tỉnh dậy, đầu tóc đều có chút biến hình.

Sau đó dựa vào mép giường ngồi xuống, nhẹ tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt Tô Mộc, dùng lòng ngón tay trên dưới ma sát gò má trơn mềm, xem lông mi đen dài của cô vì đụng chạm mà khẽ rung động, tâm tình không biết như thế nào đột nhiên trở nên rất tốt, một tia ngọt ngào nhu tình tràn ngập trong lồng ngực, trên mặt khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cúi người xuống, ở trên trán Tô Mộc nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.

Sau đó, thuận thế nằm ở bên cạnh Tô Mộc, ôm cô vào trong ngực mình, rúc vào với nhau.

Trong phòng tràn ngập ấm áp.

- - - -

Một đêm mộng đẹp, Tô Mộc ở trong ngực ấm áp Duy Trạch từ từ tỉnh lại, hơi thở nam tính quen thuộc, Tô Mộc ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy duỗi lưng một cái liền đi rửa mặt.

Tô Mộc từ bên ngoài trở về nhìn thấy Duy Trạch còn trong giấc mộng, bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ thật sự là con heo lười a.

Nhưng mà tại đây, Duy Trạch dù sao không cần dậy sớm đến chỗ xử lý công việc. Vừa vặn thừa cơ hội này để hắn nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày gấp rút lên đường cũng vất vả hắn, nghĩ tới chuyện này, Tô Mộc ở trên mặt Duy Trạch ấn xuống một nụ hôn chào buổi sáng, một lần nữa cột đuôi ngựa, lại lần nữa ra cửa.

Nàng còn muốn một lần sửa sang lại lần nữa nội dung của buổi họp với nhóm.

Tô Mộc dọc theo đường đi nghĩ tới đợi lát nữa nội dung cần thiết của buổi họp, không có chú ý tới người khác lúc thấy cô, trong mắt kinh ngạc.

Đuôi ngựa theo động tác đi đi lại lại của cô mà đung đưa, tóc lộn xộn rơi ở trán cùng trên gương mặt, tỏ ra tinh thần sức sống dị thường, đương nhiên, cái này cũng phải phối hợp một nụ cười dịu dàng trên mặt, hiển nhiên Tô Mộc không phải như vậy.

Giờ phút này cô đang nhíu mày, mặt không chút thay đổi đi đường hướng tới phòng nghiên cứu.

"A Mộc, ngươi làm sao mặc thành dạng này?"

Một giọng nữ cắt đứt suy nghĩ của Tô Mộc, thời điểm quay đầu theo hướng nguồn gốc thanh âm, bỗng nhiên đầu óc như bị kim châm, đau xót, một đoạn ngắn như bị nghiền nát xuất hiện ở bên trong, đó cũng là chuyện trong nháy mắt, chỉ chốc lát sau liền thoáng qua.

"A Mộc, ngươi làm sao vậy?"

Tô Mộc vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, hơi khép mí mắt nhìn về phía vẻ mặt lo lắng nhìn mình của Chu Tử Tình, lúc này mới mở miệng nói chuyện: "Ta không sao, có lẽ là hơi mệt chút."

"Thật không có việc gì sao?"

Chu Tử Tình thấy Tô Mộc cau chặt lông mày, không khỏi hết lần này đến lần khác xác nhận nói.

"Thật không có việc gì."

Đã xoa dịu rất nhiều Tô Mộc nhìn Chu Tử Tình khẽ mỉm cười, vẻ mặt trên mặt giãn ra.

"Không có việc gì thì tốt." Chu Tử Tình thấy cô cũng xác thực không có chuyện gì, cũng yên lòng. Chỉ là lại nghĩ tới chuyện mình đang định hỏi, lại lặp lại một lần, vẻ mặt hưng trí bừng bừng.

"A Mộc, quần áo này của ngươi?" Quần áo của cô ấy mặc đã sắp hư rồi, nếu như cái thế giới này có y phục, vậy thì tốt hơn.

"Quần áo của hội viên đặc biệt." Tô Mộc lời ít mà ý nhiều nói ra.

"Vậy thì thật là đáng tiếc." Cô ấy còn nghĩ có đâu, nếu đã là hội viên mới có y phục, vậy mình hẳn là không có cơ hội gì. Rất đáng tiếc a!

Giờ phút này Chu Tử Tình mặt lộ vẻ thất lạc, Tô Mộc đành phải mở miệng khuyên nhủ: "Đừng lo lắng, tổ nhỏ đang nghiên cứu."

"Thật sao?" Vừa nghe đến cái này, Chu Tử Tình rõ ràng sung huyết sống lại. Hưng trí bừng bừng, đuôi lông mày đều tràn đầy vui sướng, cũng lây nhiễm cho Tô Mộc, làm cho cô cũng không khỏi cười cười, trả lời Chu Tử Tình một cái khẳng định "Ừ ".

"Quá tốt. Đúng rồi, A Mộc, ngươi mặc như thế này giống như nghiên cứu viện của viện nghiêm cứu ở thời đại của ta vậy, cũng là một thân áo khoác trắng, đáng tiếc thiếu cái khẩu trang..."

Chu Tử Tình lại tìm được một cái đề tài, miệng tựa như vỡ đê, liên miên bất tuyệt nói tiếp.

Nhưng mà Tô Mộc đang vội vàng chuyện ở phòng thí nghiệm, tất nhiên là không có có tâm tư nghe lời Chu Tử Tình nói, đành phải mở miệng cắt đứt cô ấy thao thao bất tuyệt, giải thích: "Tử Tình, ta bây giờ quả thực có cuộc họp, ngại quá, lần sau sẽ nghe ngươi nói."

Nói xong, thoáng nhìn Chu Tử Tình gật đầu, này mới vội vã rời đi.

Cùng Chu Tử Tình cáo biệt, sau đó Tô Mộc liền dọc theo đường đi tăng nhanh bước chân hướng phòng thí nghiệm đi đến, dù sao mình còn có một đống lớn công việc còn phải xử lý, đợi lát nữa muộn liền không tốt lắm.

Trước tiên đem việc xếp phía trên giải quyết trước, lại đến xử lý chuyện kia đi.

Vừa nghĩ tới chuyện kia, lông mày Tô Mộc nhăn lại, trên mặt trong lúc nhất thời che kín mây đen, cảm thấy thập phần bất đắc dĩ, cục diện rối rắm này, muốn cô tiếp như thế nào a!

Không nghĩ ngợi thêm, đến phòng thí nghiệm.

Tô Mộc lập tức làm tiếp việc theo của tối hôm qua, sửa sang lại tài liệu, chuẩn bị gần xong sau đó, liền kêu gọi người trong nhóm của mình đến họp.

"Chào tổ trưởng!"

" Chào tổ trưởng!"

...

Tô Mộc nghe vậy, khẽ vuốt cằm.

Đợi đến khi toàn bộ người trong nhóm có mặt đầy đủ, Tô Mộc liền bắt đầu một khắc cũng không dừng bắt đầu cùng bọn họ thảo luận nghiên cứu tài liệu.

Một lần thảo luận, liền là một buổi sáng.

Trong chớp mắt, đã là buổi trưa.

Vừa vặn, tổ nhỏ thảo luận cũng có kết quả sơ bộ, đại khái ngày mai là có thể dùng ở trong đại hội.

Mọi người tan họp, nhóm tổ viên cũng ào ào tản đi.

Trừ Tô Mộc ra, chỉ để lại một người, còn chưa đi.

Đó chính là Đỗ Uyển.

Chỉ thấy khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, nhẹ khẽ mở miệng nói: "A Mộc, ta cái kia - - "

Không đợi cô ta nói xong, Tô Mộc liền mở miệng trước đánh gãy lời nói, cô biết rõ cô ta muốn nói cái gì.

"Đỗ Uyển, ngươi rốt cuộc muốn làm sao?"

Tô Mộc nhíu chặt mày, tiếp tục nói: "Chuyện kia, chúng. ta không phải là đã nói xong rồi sao, không tiếp tục nghiên cứu nữa không phải sao? Ngươi vì cái gì lại lần nữa bắt đầu chế tác đối với nó, ngươi biết chuyện kia nếu như lộ ra sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng không? Một khi bị người khác biết, ta nghĩ hậu quả đó không phải là ngươi hay ta có thể gánh chịu."

"Đỗ Uyển, ngươi..."

Nói đến đây, Tô Mộc không khỏi xoa lên trán, đầu vô cùng đau.

Nhưng mà, sắc mặt Đỗ Uyển không thay đổi, còn là một vẻ cười dịu dàng, chậm rãi chuyển bước.

Ngón tay nhẹ xẹt qua mặt bàn, khẽ mở môi nói:

"A Mộc a, chỉ có ngươi mới có thể trợ giúp ta a."

Nói xong, nụ cười trên mặt sâu hơn.

Nội dung trả lời căn bản là cùng lời Tô Mộc nói không online, Tô Mộc nghĩ cô ta căn bản cũng không có nghiêm túc lắng nghe cô nói chuyện, chỉ là hoàn toàn đắm chìm ở bên trong thế giới của mình.

Rồi sau đó, Đỗ Uyển chậm rãi đi vòng qua cái ghế đằng sau Tô Mộc, hai tay chống ở trên ghế, cúi ở Tô Mộc bên tai, thổi hơi, nói ra: "Huống chi, chuyện này thế nhưng lại quan hệ đến nhân loại sau này a."

Vừa nói xong liền rời khỏi Tô Mộc lỗ tai, nói tiếp: "Ta cũng là vì nhóm nhân loại chúng ta sau này tạo phúc a."

Từ đó, Tô Mộc vội vàng không kịp chuẩn bị đứng dậy, xoay người, con mắt chống lại Đỗ Uyển, lại làm cho cô cảm giác một trận hàn, rõ ràng là một khuôn mặt nhỏ nhắn, lại cười đến không chạm đến đáy mắt, còn có đè nén cố chấp sau lưng.

Còn ở Tô Mộc cũng không phải là người bình thường, đối với dạng tình huống này, cô cũng không phải là lần đầu tiên gặp, cho nên cũng không kém chút nào chống lại con mắt của cô, trong mắt không gợn sóng, như hồ nước tĩnh lặng.

"Đỗ Uyển, chuyện này, ta sẽ không đáp ứng ngươi. Ngươi cũng vẫn nên chết tâm đi, cái nghiên cứu này là làm trái. Cái này ảnh hưởng đến hội như thế nào, ngươi không phải là không biết rõ, lẽ nào tiền bối dạy dỗ không đủ sao? Ngươi còn muốn giẫm lên vết xe đổ hả?"

"Ha ha, sai lầm? A Mộc, ngươi như thế nào có thể nói nó là sai lầm đâu?"

Không biết rõ nói đến cái kia ở nơi không thích hợp, hiện tại cả người Đỗ Uyển ngay cả vẻ mặt cũng không có bình tĩnh như vừa rồi, đáy mắt tràn ngập ý tứ điên cuồng, đối với lời Tô Mộc nói, lúc này mới có phản ứng.

"Ta chính là suy nghĩ vì nhân loại chúng ta sau này a."

"A Mộc, ta thấy thế giới này bị thú nhân khống chế lâu rồi, cái này là không đúng. A Mộc, cái thế giới này vốn nên là thế giới của chúng ta."

"A Mộc, ngươi giúp ta một chút đi, còn kém một bước cuối cùng. Lần trước thí nghiệm ngươi nói chỉ kém một bước cuối cùng, ta cũng nghĩ như thế chính là không nghĩ ra được, xem ra là chỉ có ngươi biết."

"Như thế nào?"

" Một khi chuyện này thành công, chúng ta rốt cuộc không cần sống qua ngày như vậy."

"Như thế này không tốt sao? A Mộc, chúng ta không phải là bằng hữu sao?"

"Hơn nữa, trước kia chúng ta không phải là nghiên cứu thật tốt sao?"

Nhìn người trước mắt phối hợp nói lời nói, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn Tô Mộc nói ra, phảng phất là muốn nhìn qua bí mật trong đôi mắt kia, muốn đem đối phương tẩy não.

Đáng tiếc là, Tô Mộc cũng không để mình bị đẩy vòng vòng.

"Đỗ Uyển, ta đã nói qua, chuyện này ta sẽ không lại đáp ứng ngươi. Trước kia ta cùng ngươi nghiên cứu, đó là bởi vì ngươi gạt ta, ngươi nói đây chẳng qua là đơn giản cải tạo chức năng đông máu của con người, vì để con người khôi phục nhanh hơn, vậy kết quả đâu? Kia lại là dùng ở trên thú nhân!"

"Đỗ Uyển, hiện tại nhân loại cùng thú nhân cùng hài chung sống không tốt sao?"

"Đỗ Uyển - - "

Tô Mộc mới vừa vặn phun ra hai chữ này, liền bị Đỗ Uyển dùng vung bột thuốc hôn mê, bỗng chốc liền mất đi ý thức, thân thể không điều khiển tự động ngã về phía trước, Đỗ Uyển tay mắt lanh lẹ đỡ cô.

"A Mộc a, ta nói ngươi sớm một chút nghe ta, không phải là xong sao? Vì sao lại ép ta dùng cái biện Pháp này đâu?"

"Thật là đồ ngốc!"

Nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.