Nhìn trong tay ba quyển công pháp, Mộ Ly bắt đầu phân tích thiệt hơn.
Ba công pháp này, một phụ trợ, một pháp thuật đa dạng, còn một loại lại thiên về linh lực rèn luyện, mỗi một bộ đều có sở trường riêng biệt khác nhau.
Nhìn ba quyển trên tay, Mộ Ly trực tiếp gạt bỏ phụ trợ hệ công pháp, nàng muốn chứng minh thuỷ mộc thuộc tính là có thể cường lực công kích mà không chỉ lấy phụ trợ trứ danh.
Chỉ còn hai quyển công pháp còn lại, Vạn Pháp Quyết thần thông thâm sâu đa dạng, là Thái Nhất tông thành danh công pháp. Về phần Quy Nguyên quyết môn này công pháp, Mộ Ly từng bắt gặp Mục Sinh lấy một thân địch trên mười tên cùng cấp lão quái, một màng này vẫn ghi in sâu trong trí nhớ của nàng, nhưng nó vẫn mang khuyết điểm rất lớn chính là tốn quá nhiều thời gian vào tu luyện.
Một hồi nghi vấn khó giải bày, Mộ Ly hỏi Mục Sinh điều mà mình đang nghi vấn.
" Sư tôn, quyển này Quy Nguyên quyết chắc chắn không chỉ có mỗi vấn này đi, ngươi còn dấu điều gì sao."
" Quy Nguyên quyết tệ đoan không chỉ đến vấn đề thọ nguyên tu sĩ, một mặt khác của môn công pháp này chính là không có bất kỳ pháp thuật thần thông nào."
" Không có bất kỳ pháp thuật thần thông, điều này không thể nào, không phải ngài có thể sử dụng thần thông pháp tướng sao." Mộ Ly nghe nói vậy, đại não luân chuyển suy đoán mọi tình tiết. Mục Sinh không nói rõ cho nàng biết chắc chắn là đang khảo nghiệm suy luận của nàng.
" Sư tôn, ngài nói quy nguyên quyết chính là trăm sông đổ về một biển hàm ý."
" Phải." Mục Sinh gật đầu, mày nhướng lên chờ đợi nàng nói tiếp.
" Sư tôn tu luyện ra phật môn thần thông, nhưng lại không ảnh hưởng đến địa vị cũng như người trong tông môn đàm tiếu." Mộ Ly càng nghĩ càng cảm thấy tìm ra điểm mấu chốt đặc biệt của môn công pháp này.
" Chẳng lẽ nói, môn công pháp này vốn dĩ có thể thi triển tất cả thần thông pháp thuật của các đạo phái khác, kể cả ma môn."
Mục Sinh nghe nàng câu trả lời liền thoả mãn gật đầu rồi lại lắc đầu nói.
" Chỉ đúng một phần, trên đời này vạn vật luôn cân bằng, một loại nghịch thiên công pháp chắc chắn sẽ có nó tệ đoan, nếu tu luyện Quy Nguyên quyết mà có thể thi triển tất cả các đạo môn khác thuật pháp thì tắc sẽ bị thiên phạt." Mục Sinh giải thích cặn kẽ " Quy Nguyên quyết vốn yêu càu rất khắc khe, không chỉ cần tu sĩ thọ nguyên cao cùng thiên phú thượng hạng, mà nó còn yêu cầu tu sĩ phải có một ngộ tính yêu nghiệt. Đây cũng là bởi vì, Quy Nguyên quyết pháp thuật thần thông yêu cầu tu sĩ phải tự mình sáng tạo ra."
" Nhưng vi sư rất tin tưởng ngươi ngộ tính, mặc dù linh căn thiên phú không phải là thượng đẳng, nhưng lấy ngươi ngộ tính cùng bán yêu thọ nguyên ưu thế, chắc chắn sẽ có đại thành tựu."
Trầm ngâm nghe Mục Sinh giải thích, Mộ Ly lúc này trầm mặc suy nghĩ, nàng hiện tại đang phân vân giữa hai môn công pháp này. Xét bản thân hiện tại, Mộ Ly đã tốn rất nhiều thời gian cho việc khai thông khiếu huyệt cùng rèn luyện linh lực, nếu như tu luyện thêm Quy Nguyên quyết, nàng e rằng mình sẽ chết vì không đủ thọ nguyên mà đột phá tu vi, lại còn đại địch kề cận, nếu không nhanh chóng tăng lên cảnh giới, nàng chắc chắn sẽ gặp phiền phức liên miên.
" Thế nào." Mục Sinh lên tiếng đánh thức nàng.
Mang một loại ánh mắt mơ hồ, Mộ Ly nhìn sư tôn mình đang chờ đợi, muốn ra quyết định chọn Vạn Pháp quyết thì bị một loại ngăn cản từ trong bản năng nàng, Linh Tâm Ứng Thiên cho nàng biết, nàng sẽ hối hận nếu chọn Vạn Pháp quyết môn công pháp này.
" Sư tôn, trước khi ta đưa ra lựa chọn, ta muốn biết tàng kinh các nội tình thật hư thế nào."
Đối mặt với vấn đề nàng đưa ra, Mục Sinh ngạc nhiên không thôi, lần trước hắn vốn định nói cho nàng biết nhưng Mộ Ly liên tiếp từ trối cho đến tận bây giờ. Nàng từ trối biết quá sâu vào tông môn nội tình cũng bởi vì không muốn vì những chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm cảnh, trực giác cho nàng biết, phía sau bức màn chính là một loạt kinh thiên sự việc.
" Ngươi thật sư muốn biết." Mục Sinh hỏi nàng có chắc chắn quyết định của mình.
" Sư tôn, ta thành thật muốn biết."
Nhìn đôi mắt kiên quyết của nàng, Mục Sinh thở dài, một tay phất ra cả không gian trở nên biến đổi, trước mắt nàng là một mật đạo sáng chói được phát ra bởi những viên xinh đẹp ngọc thạch.
" Đây là mật đạo dưới động phủ của ta." Mục Sinh hướng về phía trước vừa giải thích.
" Ngươi nhìn."
Khô gầy ngón tay chỉ phía xa một vật đang hư phù trên không, đó là một ố vàng tờ giấy, giấy bên trên có những kì quái văn tự tối giản khó hiểu, ngay cả một bụng kiến thức Mộ Ly cũng không hiểu những nghĩa trên đó.
" Đừng cố gắng tìm hiểu, lấy ngươi tu vi hiện tại không thể hiểu trên đó vấn đề."
Mục Sinh phất tay cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ Ly, nàng vạn phần không ngờ bản thân bị cuốn vào bên trong văn tự lúc nào không hay, nếu như không có Mục Sinh, e rằng nàng lúc này đã trầm mê bên trong.
" Sư tôn đây là." Mộ Ly giật mình nhìn lại hỏi.
" Ngươi có biết vì sao bọn lão quái kia gọi ta là hộ sơn trưởng lão, mà không phải gọi là tàng kinh các trưởng lão sao." Mục Sinh hứng thú hỏi đệ tử của mình.
" Ý ngài nói, ngài vì trấn giữ đồ vật này, nên không thể rời đi tông môn, lúc trước bọn họ không ngờ ngài xuất hiện ngăn địch cũng bởi vì chuyện này." Mộ Ly không hiểu đây là đồ vật gì mà khiến sư tôn một mực trấn giữ không buôn, nàng hai cái ý thức cố gắng tìm kiếm bên trong kí ức tin tức nhưng vẫn không tìm được loại đồ vật này miêu tả, thậm chí trong nguyên văn loại đồ vật này chưa từng hiện thế.
" Đây là ta trách nhiệm." Mục Sinh cười lên hiện ra những nếp nhăn theo năm tháng tàn phá, ánh mắt nhìn lên vật kia như nhớ lại những kí ức tang thương trước kia.
Trầm ngâm hồi ức rất lâu, Mục Sinh khô khốc giọng nói vang lên bên tai nàng.
" Đây là Thiên Thư tàn mảnh, cũng là mối tai hoạ diệt vong của Thiên Cơ Miêu tộc."
P/s: Đây mới là nghịch thiên chí bảo trong quyển truyện này.????????????