"Dừng tay!" Cảnh sát lên tiếng ngăn lại: "Mau giữ chặt cô ta!"
Người cảnh sát bên cạnh lập tức giữ chặt Đỗ Khanh Khanh lại, đợi tới khi Đỗ Khanh Khanh tỉnh táo lại, mới ép cô ta ngồi xuống vị trí cũ.
"Còn muốn nói gì nữa không? Nếu cô không muốn nói, cuộc thẩm vấn của chúng ta kết thúc tại đây." Cảnh sát sửa lại quyển sổ đã bị xé nát.
Đỗ Khanh Khanh lạnh lùng, không nói gì.
"Vậy dẫn cô ta tới trạm tạm giam đi."
Lúc nhận được tin, Lê Thanh lập tức chạy tới trạm tạm giam.
Đỗ Khanh Khanh mặc một chiếc áo màu trắng và áo khoác vàng, trên tay còn đeo thêm một cái còng.
Vẻ mặt cô ta không thay đổi nhìn Lê Thanh bên ngoài song sắt.
Răng Lê Thanh sắp bị cắn nát tới nơi, "Sao con lại bị khai ra vậy?!"
Lúc nhìn thấy tờ báo Đỗ Hồng Bân đã sai người đè nén tin tức xuống, sau mới biết được, đây chỉ là số ít, hai người cũng đã tìm những người khác.
"Con không biết." Ánh mắt Đỗ Khanh Khanh hơi mờ mịt, "Con không biết..."
Lê Thanh tức giận, "Nhất định là cái con tiện nhân Đỗ Kiêu Kiêu kia!"
Đỗ Khanh Khanh vừa nghe thấy tên Đỗ Kiêu Kiêu cả người run rẩy không thôi, đôi mắt ngập nước, "Mẹ, là cô ta làm sao? Cô ta muốn con ngồi tù, cô ta nghĩ rằng như vậy là có thể thoát khỏi con ư?"
Nói xong, sắc mặt Đỗ Khanh Khanh đã hoàn toàn u ám.
"Mẹ, mẹ phải giúp con!" Trong mắt Đỗ Khanh Khanh tràn đầy ý hận, "Con không thể ở đây được, con muốn ra ngoài."
"Mẹ không giúp con được!" Mặt Lê Thanh u ám, "Đây cũng do con gieo gió gặt bão thôi."
Đỗ Khanh Khanh điên cuồng, "Con muốn ra ngoài!"
Lê Thanh bị cô ta dọa sợ, giọng nói dịu dàng hơn một chút, "Con muốn ra ngoài thì có lợi gì? Chuyện này ai cũng biết hết cả rồi. Bên ngoài đã có người đưa tin con bị cảnh sát bắt đi."
"Khanh Khanh, con đã bị phá hủy..."
Đỗ Khanh Khanh vẫn nở nụ cười, "Con không cần biết, con không để ý tới cái gì cả."
"Con chỉ muốn tìm Đỗ Kiêu Kiêu." Đỗ Khanh Khanh cong môi, u ám nói: "Con chỉ muốn tìm cô ta..."
Lê Thanh thở dài, "Mẹ đành cố hết sức vậy."
Đỗ Khanh Khanh biết ơn cười với Lê Thanh, "Mẹ, con chờ tin mẹ."
"Hết giờ rồi." Người cảnh sát bên cạnh kéo Đỗ Khanh Khanh đứng lên.
Đỗ Khanh Khanh vẫn luôn quay đầu nhìn bà ta.
Lê Thanh hết cách, đành phải gật một cái, coi như là hứa hẹn.
Lê Thanh không giấu chuyện đi trạm tạm giạm với Đỗ Hồng bân.
Nên vừa về tới nhà, Đỗ Hồng Bân liền hỏi.
"Con bé thế nào rồi?"
Lê Thanh lau nước mắt, "Ở cái nơi như vậy, con bé có thể sống tốt được sao?"
Đỗ Hồng Bân thở dài, "Cái con bé Kiêu Kiêu này, anh phải biết nó không thể dễ dàng bỏ qua như vậy sớm hơn."
"Hồng Bân..." Lê Thanh khóc nức nở, "Khanh Khanh không thể ngồi tù được."
"Kiêu Kiêu đúng là muốn hủy hoại con bé..."
"Anh biết." Đỗ Hồng Bân phiền muộn lấy một điếu thuốc ra đưa vào miệng, nhíu mày nói: "Nhưng chuyện này không dễ dàng xử lý được."
Bên ngoài không chỉ hình Đỗ Khanh Khanh bị cảnh sát dẫn đi, mà cả những tấm hình Đỗ Khanh Khanh và bọn cướp ông đã cho người đè xuống cũng bị tung ra.
Không dễ xử lý được...
Lê Thanh ngừng khóc, bà ta nhỏ giọng thương lượng với Đỗ Hồng Bân: "Hay là chúng ta dùng tiền chuộc Khanh Khanh ra đi."
Đỗ Hồng Bân nhíu chặt mày, chuyện chuộc người này, không phải cứ có tiền là được, còn phải có quen biết.
Lúc này, Đỗ Khanh Khanh đang ở đầu ngọn gió, sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ.
Đương nhiên Lê Thanh hiểu rõ đạo lý này, vì vậy bà ta đành yên lặng nuốt cơn giận xuống.
***
Bên này, Đỗ Kiêu Kiêu tổ chức ăn mừng Đỗ Khanh Khanh bị tạm giam, cố ý "mời" Có Nhiễm, Khương Hoán và Cố Bách Chu tới "chung vui".
Dọc đường Cố Nhiêm không ngừng nói, giọng nói đặc biệt lớn, hận không thể để cho toàn thế giới biết, bây giờ cô ấy đang rất vui.
Khương Hoán nhịn cười, "Sao vui vậy?"
Cố Nhiêm ngẩng cao đầu, "Dĩ nhiên rồi, cậu không biết đâu, cái con nhỏ Đỗ Khanh Khanh đó đáng ghét lắm!"
Khương Hoán im lặng mỉm cười không nói gì.
Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, "Vậy... Cố Nhiễm chắc cậu không biết đâu, Đỗ Khanh Khanh và Khương Hoán từng có một đoạn chuyện xưa đấy nhé."
Sắc mặt Khương Hoán lập tức thay đổi, thấy vẻ mặt Cố Nhiễm u ám, cậu cười khổ, "Làm gì có chuyện xưa nào, cô ta là ai tôi còn không biết nữa là."
Cố Nhiễm hừ hừ, cố ý bình tĩnh nói: "Tội khi quân, mang đi xử trảm!"
Cố Bách Chu búng trán cô một cái, "Lần trước anh đã nói rồi, buổi tối ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút."
"Có phải là... Em không mặc đồ ra ngoài đâu."
Cô đã tìm được phòng ròi, cô sẽ thừa dịp này mà dọn ra ngoài. E rằng Đỗ Hồng Bân cũng không biết gì, chắc ông chỉ nghĩ Đỗ Kiêu Kiêu đang ra ngoài chơi thôi.
Đỗ Kiêu Kiêu dùng sức đưa đôi tay lạnh cóng của mình vào hông Cố Bách Chu, miệng lẩm bẩm, "Cho em mượn sưởi ấm tí."
Cố Bách Chu ôm cô không động đậy, đôi tay lạnh lẽo của Đỗ Kiêu Kiêu bên hông anh rất có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt anh tối sầm, lần thứ ba.
Đỗ Kiêu Kiêu hăng say sưởi ẩm, đột nhiên cảm thấy hơi thở bên cổ mình nóng bừng, giọng nói của Cố Bách Chu cũng khàn theo.
"Em có biết, thắt lưng là vùng nhạy cảm của anh...."
Đỗ Kiêu Kiêu choáng váng, cô cô cô, cô không biết.
Không phải anh đang lừa cô đó chứ, Đỗ Kiêu Kiêu nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên mặt Cố Bách Chu ửng hồng lạ thường.
Cô lập tức bỏ tay ra, chỉ vào anh, "Lưu manh!"
Cố Bách Chu dỗ cô, "Kiêu Kiêu, anh đang xấu hổ mà."
Đỗ Kiêu Kiêu chạy ra xa, "Anh lừa ai vậy hả, Cố Bách Chu, em không tin anh đâu."
Tên này bề ngoài trong sáng vậy thôi chứ thật ra là một con sói già!