Khương Hoán bĩu mỗi, "Thần thần bí bí, con tự hỏi được rồi."
Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Nhiễm.
"Cậu giúp ba tôi làm cái gì đấy? Sao tự nhiên mẹ tôi tha thứ cho ông ấy rồi?"
Cố Nhiễm nhanh chóng trả lời, nhưng cũng chỉ có hai chữ.
"Bí mật."
Mật em gái cô! Khương Hoán suýt nữa đã quăng di động đi.
Cậu không thể hy vọng vào Cố Nhiễm rồi, cùng lắm thì cậu tự xem tình hình rồi đoán là được rồi.
Dọc đường Khương Thì Lễ liên tục giục tài xế nhanh lên một chút.
Tài xế đáng thương áp lực nói: "Không thể nhanh hơn được nữa..."
Khương Thì Lễ khẽ nguyền rủa một tiếng, ông chưa bao giờ cảm thấy Phó gia xa như bây giờ.
Cuối cùng cũng tới nơi, Khương Thì Lễ vội vàng mở cửa xe đi ra.
Khương Hoán đành đuổi theo sau, "Ba, ba từ từ thôi!"
Khương Thì Lễ giả vờ như không nghe, ông đi nhanh hai ba bước tới cửa nhà Phó gia.
Nhưng ông lại không gõ cửa.
Khương Hoán đằng sau ngạc nhiên nhìn ông, "Ba?"
Khương Thì Lễ cười khổ, "Ba sợ mẹ con đổi ý rồi, không tha thứ cho ba nữa."
Khương Hoán vỗ vai ông, an ủi ông một chút, sau đó nhấn chuông cửa.
Cánh cửa mở ra, Khương Thì Lễ suýt nữa đã quay đầu đi.
Nhưng Khương Hoán vẫn cứ kiên quyết lôi ông vào.
"Mẹ."
Khương Hoán tới ngồi cạnh Phó Vũ Khiết.
"Ba con nói..."
Nói xong, Khương Hoán quay lại nhìn, thấy Khương Thì Lễ vẫn còn ngơ ngác đứng trước phòng khách, không dám vào.
"Ba con nói cái gì?" Phó Vũ Khiết nhíu mày hỏi.
Khương Hoán cười cười với bà, rồi chạy đi kéo Khương Thì Lễ qua.
"Ba nói muốn đón mẹ về nhà."
Phó Vũ Khiết thản nhiên cười, "Thật à?"
Khương Hoán lập tức lấy cùi chõ quắp vào Khương Hoán, "Ba, chẳng phải ba nói muốn đón mẹ về nhà sao?"
Khương Thì Lễ tỉnh lại, đi lên từng bước.
"Vũ Khiết... Em theo anh về nhà được không?"
Phó Vũ Khiết lắc đầu.
Khương Thì Lễ như bị sấm đánh trúng, đầu óc trống rỗng.
Phó Vũ Khiết vẫn không chịu tha thứ cho ông.
Khương Thì Lễ hồn bay phách lạc lùi về phía sau, "Xin lỗi, Vũ Khiết, anh... anh không có cố ý tới làm phiền em đâu."
Phó Vũ Khiết cười, "Anh không cố ý tới đây làm phiền tôi sao? Nhưng anh đã làm phiền tôi rồi."
Khương Thì Lễ lúng túng nói: "Anh... Anh chỉ cho rằng..."
"Tôi đã tha thứ cho anh chứ gì?" Phó Vũ Khiết tiếp lời ông.
Khương Hoán thấy không khí hơi căng thẳng, vội vàng giảng hòa, nhưng bị Phó Vũ Khiết trừng mắt, nên cậu không dám nói gì.
Phó Vũ Khiết ung dung nhìn Khương Thì Lễ, "Nói đi, anh muốn giải thích thế nào đây?"
Khương Thì Lễ bị hỏi vậy thì mắt choáng váng, "Giải thích..."
Phó Vũ Khiết thở dài, "Xem ra là anh không muốn xin lỗi tôi rồi thì phải?"
Khương Thì Lễ vội vàng nói, "Xin lỗi, Vũ Khiết, xin lỗi, anh sai rồi, anh thật sự đã sai rồi."
"Anh sai chỗ nào?" Phó Vũ Khiết hỏi ông.
Khương Thì Lễ ngẩn người, "Anh... Anh không tới quấy rầy em..."
Phó Vũ Khiết không nhịn được cười phá lên, "Vậy thôi à? Anh không có cái gì khác muốn nói à?"
Khương Hoán bên cạnh ra sức nháy mắt với Khương Thì Lễ, "Là cái chuyện mà ba hay nói đó..."
Khương Thì Lễ nhìn Phó Vũ Khiết đang tươi cười, theo bản năng đi lên vài bước, cầm tay Phó Vũ Khiết.
"Vũ Khiết, anh sai rồi, anh đã không giữ được lới hứa năm đó. Anh không nên vì chuyện con cái mà đi mượn rượu giải sầu, dính vào hiểu lầm này, làm chúng ta tốn tận hai mươi mấy năm trời."
Cuối cùng, Phó Vũ Khiết xúc động, bà Khương Thì Lễ cười cười, nước mắt rơi xuống.
Khương Thì Lễ luống cuống tay chân, đột nhiên Phó Vũ Khiết nói vào lỗ tai ông: "Xin lỗi..."
Khương Thì Lễ cúi đầu xuống, một người đàn ông hơn 40 tuổi, nhưng bây giờ lại òa khóc như một đứa trẻ.
Cuối cùng, ông cũng chờ được ngày Phó Vũ Khiết trở về.
Phó Vũ Khiết nói tiếp, "Anh có lỗi, em cũng có lỗi. Hai mươi năm nay, em biết anh rất đau khổ, em cũng vậy. Nhưng đôi khi nghĩ lại thì không thể dễ dàng tha thứ cho anh được."
"Nếu anh không bỏ em, thì em cũng không có cách nào bỏ được anh. Em nghĩ, cứ kéo lại là được, tới một ngày nào đó, chúng ta đã quá mệt mỏi rồi, thì cứ buông nhau ra thôi."
"Không rời xa nhau..." Khương Thì Lễ ôm chặt bà, "Anh không muốn rời xa em."
Phó Vũ Khiết dựa vào lòng ông, hưởng thụ cái ôm xa cách hơn hai mươi năm.
"Anh yêu em, anh yêu em, Phó Vũ Khiết."
Bà khẽ thở dài một hơi, "Em biết."
Khương Hoán đã đi từ lâu, cậu nhẹ nhàng tới cánh cửa, trả lại không gian cho hai người khó khăn lắm với trở về được với nhau.
Cậu gọi điện cho Cố Nhiễm.
Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói to liên tục hỏi thăm từ bên kia truyền tới, "Tiểu Khương Tử, đến thỉnh an sao?"
"Cảm ơn cái gì?" Cố Nhiễm cắn quả táo to trong tay, "Tôi đây chỉ học theo Lôi Phong làm chuyện tốt thôi."
"Nương nương..." Khương Hoán thấp giọng nói, "Nô tài, sắp bị soán vị rồi..."
***
Khương Tình vừa về tới nhà chợt nghe thấy Khương Thì Lễ.
"Ba đi đón mẹ con về."
Đón mẹ của ai? Không cần nói cũng biết.
Rốt cuộc Phó Vũ Khiết cũng tha thứ cho ông rồi sao?
Khương Tình lo lắng nhìn chằm chằm theo hai người kia lên xe, ánh mắt không có rời đi chỗ khác một giây nào.
Cô ta mất mát nhìn xe phóng đi.
Khương Tình cắn môi lấy điện thoại ra.
"Alo?"
"Mẹ..."
Y Vân ngẩn người, "Sao thế, Tiểu Tình?"
Khương Tình khóc thất thanh, "Mẹ, Phó Vũ Khiết sắp trở về rồi."
Y Vân lo lắng, "Sao lại như vậy? Bà ta đã tha thứ cho Khương Thì Lễ rồi ư?"
"Con không biết." Khương Tình nhắm nghiền hai mắt, "Con vừa nghe ba vui vẻ dẫn Khương Hoán theo, nói muốn đi đón Phó Vũ Khiết về."
Y Vân an ủi cô ta, "Không đâu, nếu Phó Vũ Khiết muốn tha thứ cho Khương Thì Lễ, thì cũng sẽ không để lâu năm như vậy. Con cứ yên mà sống ở đó đi, không ai dám bắt nạt con đâu."
Khương Tình tủi thân kể khổ với bà ta, "Sao biết được? Lần trước có một cô gái đánh con một cái, ba có thèm giải quyết giúp con đâu."
Y Vân lập tức căng thẳng, "Con bị người ta bắt nạt sao? Là ai đánh con?"
"Mẹ không biết đâu." Khương Tình hừ một tiếng, "Mà dù mẹ có biết đi chăng, cũng không thể dạy dỗ cô ta một bài học đâu."
Y Vân câm nín.
"Mẹ, lỡ như Phó Vũ Khiết về đây thật, thì con nên làm gì đây?" Khương Tình nói: "Con không muốn ở cùng bà ta, con muốn chuyển ra ngoài."
"Không được!" Y Vân lớn tiếng nói, "Con không được dọn đi!"
"Vì sao?!" Khương Tình nghiêm mặt, "Lần này con không thể không dọn đi được!"
"Tiểu Tình..." Y Vân nói nhỏ, "Mẹ van con, con đừng dọn đi, được không?"
Khương Tình cầm điện thoại thật chặt, "Vì sao không được dọn đi? Mẹ cho con một lý do."
Y Vân ấp úng, "Nói chung là không được."
"Đúng rồi, Tiểu Tình." Y Vân do dự hỏi, "Trên người con... Còn tiền không."
"Mẹ lại muốn bao nhiêu đây?" Khương Tình nhíu mày.
"50 vạn..."
Khương Tình hoảng sợ, "Mẹ cần nhiều như vậy làm gì?"
"Mẹ có việc gấp mà." Giọng nói của Y Vân bắt đầu trở nên cấp bách..., "Con có thể cho mẹ mượn 50 vạn được không?"
"Tháng trước con đã cho mẹ tiền rồi mà?" Khương Tình không vui nói: "Sao mẹ dùng nhanh quá vậy?"
"Lần này mẹ thật sự cần gấp mà..." Y Vân biết mượn con gái mình nhiều tiền như vậy thì cũng hơi quá, nên bà ta mới dịu dàng nói, "Mẹ nhất định sẽ trả lại cho con, trả sớm cho con luôn."
"Mẹ, con thật sự không thể giúp mẹ được." Khương Tình bất lực nói, "Đã lâu rồi ba không quan tâm tới con, con cũng không đi tìm ông ấy mượn tiền. Bây giờ con không thật sự không thể làm gì được."
"Vậy à..." Giọng nói của Y Vân không che giấu được mất mát.
"Rốt cuộc là con đang giấu mẹ cái gì vậy?" Khương Tình cảm thấy có gì đó kỳ lạ, "Không cho con dọn đi, còn mượn con nhiều tiền như vậy."
"Mẹ, có phải mẹ đang vay nặng lãi đúng không?"
Y Vân sững người, "Sao lại như vậy được? Vay nặng lãi là cái gì?"
Khương Tình đành phải giải thích với Y Vân vay nặng lãi là gì, cuối cùng vẫn chưa yên tâm nói bà ta đừng bao giờ đụng vào thứ này.
Y Vân mất hồn mất vía tùy tiện đáp vài câu.
Sau đó hai người không nói gì nữa trực tiếp cúp điện thoại.
Vay nặng lãi...
Trong đầu Y Vân vô cùng hỗn loạn, đúng là bà ta đã tới đường cùng rồi.
Nhớ lạ những thủ đoạn giày vò của Trần Gia Lạc, cả người Y Vân đều run rẩy không thôi, bà ta nghĩ, mình phải tìm cách liên lạc với những người đó thôi.