Nữ Phụ Trọng Sinh Độc Thê: Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê

Chương 15: " Độc tình khai màn "



Sáng hôm sau, những hồ sơ cần chuẩn bị Hàn Tuyết đều chuẩn bị hết, còn về phần Hàn Mặc cô cũng đã cho người giúp cậu ta chuẩn bị hồ sơ lí lịch, tuy quá trình có hơi mất thời gian nhưng mà cô có tiền, người ta bảo có tiền mua tiên cũng được mà.

Hàn Tuyết đưa Hàn Mặc về nước. Sau nhiều giờ đồng hồ cô lại gặp được cái tên nhiều chuyện Tiêu Ngạo, cô vừa xuống máy bay liền bị hắn ta túm cổ lôi lên xe, Hàn Mặc thì trực tiếp bị vác lên một chiếc xe khác, người không biết còn tưởng là họ bị bắt cóc.

Sau một hồi nghe Tiêu Ngạo lải nhải Hàn Tuyết thiếu chút nữa thì quên mất bản thân là sếp của anh ta. Cô rõ ràng là đã nói rõ mọi chuyện rồi mà, chẳng phải chỉ là ở đó lâu thêm chút thôi sao, có gì nghiêm trọng đâu. Sao lúc đầu cô lại  không biết hắn lắm mồm vậy cơ chứ. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng hắn rất giỏi. 

- Cô ở nước ngoài gây chuyện lớn tới mức mọi người trong công ty sắp bị bức đến muốn thôi việc rồi đấy.

- Nhưng họ đâu có thôi việc.

Tiêu Ngạo câm nín. Ai bảo cô có tiền. Tiền lương ngang với tổng giám đốc nhà người ta cơ đấy. Lương cao như thế thì ai nỡ đi cơ chứ. Đi rồi kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.

Cô chỉ đánh có vài người thôi mà, mới lại ở đó là khu mật của hắc đạo lấy đâu ra phóng viên chứ. Hàn Tuyết lại hỏi.

- Tôi gây chuyện gì?

Tiêu Ngạo nghe cô hỏi vậy liền nhíu mày, đưa Ipad cho cô. Hàn Tuyết nhìn tiêu đề thì không khỏi bực mình. Tiêu đề viết " Tuyết nữ thần lần đầu cùng nam nhân tham dự tiệc ". Đằng sau là một loạt ảnh chụp vô cùng tinh xảo cho thấy người chụp đứng ở rất gần, hình ảnh sắc nét 360 độ không góc chết, nhìn qua hai người rất đẹp cũng rất xứng đôi. Cô di chuyển màn hình xuống phần bình luận. Nội dung bình luận cũng không có gì khác nhau lắm. Đa số là đoán xem quan hệ của cô và Lãnh Hàn là gì dẫu sao thì đây là lần đầu cô xuất hiện cùng nam nhân, cũng có người muốn ghép đôi hai người nhưng nói đến đây có người phản đối nói khí chất anh ta không hợp với cô, cũng có người ủng hộ nói hai người rất xứng đôi.

Hàn Tuyết xem xong liền sa sầm mặt mở điện thoại gọi cho Lãnh Hàn, lúc đi cô còn không hiểu tại sao anh ta đưa số điện thoại cho cô, hỏi thì chỉ bảo là để tiện, mà tiện cái gì thì không nói. Giờ thì cô biết anh ta dễ dàng đồng ý mọi việc như vậy là vì cái gì.

Chờ mất một khoảng thời gian Lãnh Hàn mới nghe máy. Hàn Tuyết trầm mặc một hồi.

- Lãnh tổng anh có nên giải thích chút không?

Bên kia vang lên tiếng cười nhẹ.

" Tôi chỉ nói với em rằng không có sự cho phép của tôi thì không ai dám đăng, nhưng tôi không đảm bảo rằng tin tức sẽ không bị truyền ra "

Hàn Tuyết không nói gì nữa mà trực tiếp ngắt máy. Không muốn nghe hắn nói bất cứ lời nào nữa. Anh ta nói vậy khác nào bảo với cô rằng anh ta cho phép bọn họ đăng. Đúng là tức chết cô rồi.

Hàn Tuyết khép hờ mắt.

- Phong tỏa tin tức xong rồi chứ?

Tiêu Ngạo thấy cô hỏi thì lập tức trả lời.

- Đã phong tỏa hết rồi.

Hàn Tuyết biết năng lực của Tiêu Ngạo, chút chuyện này cô cũng không quan tâm. Bài đăng cô vừa xem chỉ là ảnh chụp màn hình, không phải bản gốc. Có lẽ vì đã sớm bị xóa rồi, bình luận cũng không nhiều lắm, chứng tỏ mới đăng một thời gian liền bị xóa đi.

Biệt thự của Hàn Tuyết nằm ở Đế Hoàng, Đế Hoàng nằm ở giữa trung tâm thủ đô, là nơi phồn hoa nhất cũng là nơi có an ninh tốt nhất. Người ở đây không phải nhà quan chức quyền quý thì cũng là người có địa vị hoặc tỷ phú nào đó. Lúc trước vì không muốn dính líu đến tên Phong Dương chết tiệt kia nên cô mới dọn ra, Tiêu Ngạo biết liền đòi chọn nhà giúp cô, mà anh ta còn chọn căn nhà to nhất, đắt nhất ở Đế Hoàng. Lúc anh ta cầm thẻ của cô quẹt thì vui ra mặt luôn, chính là vẻ mặt " tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi ", từ đó cô liền biết hắn cực kì thích tiêu tiền của cô.

Hành lí được chuyển vào trong, Hàn Tuyết ngồi ở sofa  nhìn Tiêu Ngạo đang đeo tạp dề nấu ăn trong bếp. Đừng hỏi cô tại sao hắn lại ở đó. Cô cũng không biết tại sao. Lúc đầu gặp thì nhìn cô như kẻ thù giết cha hắn không bằng giờ thì lại ngoan ngoãn bảo gì làm nấy. Đôi lúc Hàn Tuyết thực nghi ngờ cuộc đời này rốt cuộc có gì không thể xảy ra. Trong lúc chờ đợi cô chỉ biết nhìn chằm chằm Hàn Mặc. Cậu thiếu niên bị cô nhìn có chút đỏ mặt. Dù sao thì bị một người con gái nhìn chằm chằm như thế là đàn ông ai mà không ngượng cho được. Đã thế cô còn là người có nhan sắc tầm cỡ thế giới đó. Nếu người khác mà biết cô nhìn cậu ta như vậy thì chắc chắn sẽ băm nát cậu ta.

Nhìn một hồi Hàn Tuyết mới mở lời.

- Mai cậu sẽ tới trường cùng tôi.

Hàn Tuyết mới chuyển trường, ngày mai sẽ đi học. Nói là đi học nhưng mà cũng không phải. Cô chỉ là muốn chuyển đến trường của nữ chính và nam chính xem chút. Hai người họ đã chuyển tới một ngôi trường có tên là Royal Academy, nơi này được hoàng thất các nước cùng lập. Hoàng Thất các nước đã liên hợp với nhau mở ra 10 trường tư lập gồm đủ các cấp độ từ nhà trẻ cho tới đại học để con cháu của mình đến học, những người không ở trong hoàng thất cũng có thể học ở đó chỉ cần đủ thực lực, đủ giàu là được. Vì thế nam, nữ chính mới chuyển đến đó, sau một năm, có lẽ nam nữ chính cũng đã ở bên nhau rồi. Khi Hàn Tuyết hủy hôn, cô biết trước khi cô chiếm lấy thân xác này, Phong Dương cũng thích Hàn Tuyết, nhưng có lẽ sự yêu thích đó quá nửa là tính chiếm hữu. Hắn coi cô là đồ của mình, cũng vì vậy liền hiểu lầm mình yêu Hàn Tuyết. Nhưng sau đó, nhờ nữ chính hắn mới nhận ra đó không phải là yêu. Một năm rồi, nam chính chắc chắn đã nhận ra tình cảm của bản thân, lúc này nam phụ Tử Ngôn cũng bắt đầu chú ý đến nữ chính Tiểu Bạch rồi.

Ở đây nữ chính học vượt cấp vào cùng lớp với Tử Ngôn, lại ngồi cạnh hắn nên liền bị mấy học tỷ con cháu hoàng thất bắt nạt nhưng cô không chịu thua liền chống trả, cả trường có mấy ai dám chống lại bọn họ cơ chứ, nữ chính đại nhân có Phong Dương bảo hộ nên đương nhiên không chịu thua, Tử Ngôn cũng vì tinh thần không chịu khuất phục đó mới thích cô ta. Tử Ngôn có lai lịch không nhỏ nha, là một đại tài tử, gia thế ngang bằng với Phong Dương. Công ty của gia đình Phong Dương lúc này vẫn chưa đứng nhất nhì thế giới bởi vì anh ta chưa thừa kế nó. Đợi khi anh ta nắm trong tay cổ phần rồi công ty mới đi đến đỉnh cao. Vì không có nhiều thời gian nên cô cũng chỉ trong mấy tiếng đọc sơ lược tóm tắt lại nội dung chính cả bộ truyện chứ chưa đọc kĩ từng tình tiết một nên căn bản là cô cũng không biết có gì xảy ra nữa, Hàn Tuyết đang định đến khi có thời gian sẽ đọc kĩ nhưng chưa kịp xuống máy bay thì đã chết luôn rồi, nhưng với kinh nghiệm bao nhiêu năm ở thế giới trước, cái kịch bản này cô đoán bừa cũng đúng.

Hàn Tuyết là muốn đến xem kịch. Phim ngôn tình bản thật thế này sao bỏ qua được. Cô phải đến xem nam chính nữ chính cùng nam phụ đóng phim tình tay ba chứ. Cũng vừa tiện cho Hàn Mặc đi học. Cô cũng không quan tâm lắm đến thành tích của cậu ta, chỉ là đưa cậu ta đến đó để tiện quan sát thôi. Còn thành tích thì cô mặc kệ.

Thấy Hàn Tuyết nói vậy, Hàn Mặc cũng không có ý kiến, chỉ trầm mặc ngồi đó. Cậu có đồng ý hay không cô căn bản không quan tâm.

Tiêu Ngạo nấu nướng bày biện xong, lúc này Hàn Tuyết mới kéo Hàn Mặc đi ăn cơm. Vết thương của cậu ta đã lành, không cần ăn cháo nên cô mới không bảo người chuẩn bị. Tiêu Ngạo cũng chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn cậu ta, Tiêu Ngạo rất không ưa Hàn Mặc, nhưng hắn biết chẳng ai có thể thay đổi quyết định của cô, bao gồm cả hắn. Chẳng qua không đuổi được thì có thể hành hạ mà.

Buổi tối trôi qua với bầu không khí đầy quái dị.

Ở nước Mĩ xa xôi, Lãnh Hàn bị một cuộc điện thoại làm thức giấc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hư không, đôi mắt có chút mơ hồ lại như chứa cả một hồ nước sâu không đáy, lại không chút gợn sóng, trong căn phòng có ánh sáng phản chiếu, gương mặt chàng trai cũng trở lên mờ hồ.

Cảm giác khi nhận được điện thoại của cô ấy tại sao tim hắn lại đậm mạnh, nó giống như khi nhận được cuộc điện thoại của mẹ hắn vậy, tràn ngập niềm vui. Nhưng cảm giác ấy khác với mẹ, tựa như hắn đang mong chờ cô, muốn nghe giọng của cô, muốn nhìn thấy cô, dù là tức giận hay tươi cười. Nhưng tại sao?

Tại sao khi cô ngắt máy hắn lại có chút nuối tiếc, muốn nói chuyện cùng cô? Rốt cuộc là tại sao? Cảm giác này là gì? Và... nó có thể là gì? Đó là câu hỏi mà hắn không thể trả lời được. Hắn cũng không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.