Dương Lam Nhi tới muộn, vừa mới cùng Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình, cùng với mụ mụ các nàng hàn huyên một trận, toàn trường liền đèn tắt, nhạc hội bắt đầu.
Khiến Dương Lam Nhi thật bất ngờ, kỹ năng của Diệp Nhạc Luân rõ ràng rất vượt qua thử thách, trừ thực lực biểu diễn, công phu vũ đạo cũng không tầm thường. Ca chậm ca nhanh đan xen, mỗi lần cũng có thể làm cho hiện trường mở rạp cũng sẽ không quá mức kịch liệt.
Nghĩ đến, cũng là người quen mở nhạc hội, chọn lọc như thế nào phải rất rõ ràng.
Bất quá, yêu cầu của thế giới này đối với đại minh tinh thực sự cũng không đồng nhất, muốn trở thành Ca Thần, cũng không phải chỉ hát ca hay liền thành, trừ kỳ ngộ, còn phải có thực lực, tốt nhất là có thể phát triển toàn diện.
Một khúc ca trữ tình chậm kết thúc, Diệp Nhạc Luân lại bắt đầu một bài vũ khúc, Dương Lam Nhi đang yên lặng thưởng thức, lại đột nhiên ưỡn thẳng sống lưng, ánh mắt cảnh giác quét tới bốn phía.
Bởi vì tất cả mọi người đều chú ý lên sân khấu, nên hai bạn tốt ngồi ở bên cạnh Dương Lam Nhi cũng không có phát hiện ra sự khác thường của nàng.
“Là ảo giác sao?” Dương Lam Nhi nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, ánh mắt không ngừng nhìn quét.
Nhưng sân thể dục quá lớn, lại chật kín cả người, chỗ tầm mắt đạt tới thực sự có hạn.
Trong tích tắc vừa rồi, nàng thế nhưng cảm giác được một tia sát khí? Đương nhiên không phải là hướng về nàng, mà là hướng đến Diệp Nhạc Luân ở giữa sân khấu đi.
Quá không thể tưởng tượng nổi, trong lúc nhạc hội đang tiến hành, tại sao có thể có sát khí?
Nhìn nhìn Diệp thiên vương trên sân khấu đã tiến vào vũ khúc, Dương Lam Nhi thập phần buồn bực, Diệp Nhạc Luân chỉ là người bình thường, tại sao có thể có người muốn giết y? Còn là lấy phương thức trực tiếp như thế? Này không phải là muốn tạo thành rung chuyển của xã hội sao?
Quét vài vòng cũng không có phát hiện ra dị thường, Dương Lam Nhi nhíu nhíu mày, triển khai linh thức.
Sân thể dục thính phòng lớn cỡ nào, linh thức của Dương Lam Nhi trước mắt căn bản không đủ để nhìn quét toàn bộ, trong ngày thường có rất ít phạm vi lớn như thế để sử dụng linh thức nên nàng không cảm thấy như thế nào, hiện thời lấy trứng chọi đá, lại cảm thấy không quá đủ.
Đi vào khuôn khổ mà nói, linh thức hiện tại của nàng xác thực kém xa so với hệ thống quét hình của Mộc Phong.
“Chỉ có thể bao trùm một phần tư? Như thế tựa hồ không có vấn đề.” Dương Lam Nhi chau mày, đứng lên, giả bộ đi nhà WC chạy đến cuối cùng, nhanh chóng chạy đến một góc một phần tư ở khu vực khác, lại triển khai linh thức tiếp tục quét.
Vẫn không có phát hiện vấn đề gì như cũ, Dương Lam Nhi âm thầm an ủi, hy vọng vừa rồi là ảo giác của nàng mới tốt.
Lại lần nữa thay đổi địa phương, chẳng khác gì là nàng phải chạy đến chỗ ngồi đối diện mới nãy của mình, cái này mất một ít thời gian.
Trong lúc Dương Lam Nhi lại muốn triển khai linh thức lúc, đột nhiên có cảm giác khác thường, Dương Lam Nhi lập tức hướng tới một phần tư khu vực còn chưa tới qua kia nhìn lại.
Quá nhiều người, tự nhiên cũng nhìn không thấy cái gì, nhưng Dương Lam Nhi rất khiếp sợ bắt được dấu vết của viên đạn xẹt qua, hít vào một hơi, vội vàng nhìn qua hướng sân khấu.
Chỉ thấy Diệp Nhạc Luân không có việc gì, vừa lúc bị bạn nhảy hợp tác kéo xoay tròn một cái.
Khẩu súng gắn ống hãm thanh, hiện trường lại có âm nhạc đinh tai nhức óc, tiếng người huyên náo, tự nhiên không ai có thể phát hiện ra dị thường.
Huống chi, thính phòng gần nhất cách sân khấu đến vài cái đường băng rộng như vậy, mắt thường muốn nhìn thấy viên đạn bắn đến sân khấu, cũng không dễ dàng.
Tiến lên hai bước, Dương Lam Nhi phát hiện cái bạn nhảy kia cũng không thích hợp, tựa hồ không phải là bạn nhảy tầm thường, mỗi lần đều khiến Diệp Nhạc Luân tránh được viên đạn căn bản không phải trùng hợp, mà là cố ý làm ra.
Loại động tác này, tự nhiên cùng diễn tập không giống, vẻ mặt Diệp Nhạc Luân không thay đổi, ca từ không đứt, bước nhảy cũng không loạn chút nào, nhưng trong mắt lại mang chút kinh ngạc nhìn bạn nhảy, không biết rõ nàng ta đang làm gì?
Động tác của bạn nhảy kia cũng không có loạn, chỉ là trong thời khắc chuyển mình nghiêng người một cái, chỉ chỉ vết đạn cho Diệp Nhạc Luân xem.
Diệp Nhạc Luân mặc dù là người bình thường, nhưng ở cái giai đoạn này, y vẫn còn có chút kiến thức, không cần ngồi chồm hổm xuống tinh tế kiểm tra, y vẫn biết là có gì đó không đúng.
Đồng tử co rụt lại, Diệp Nhạc Luân liền có quyết đoán, chủ động buông tha cử động của bản thân, tùy ý bạn nhảy rõ ràng không thích hợp này mang theo y nhảy đến hết khúc nhạc này.
Thấy hai người kia trong bóng tối trao đổi xong, vẫn không có ảnh hưởng đến việc phát huy bài nhảy như cũ, khóe miệng Dương Lam Nhi giật giật, tố chất tâm lý của Diệp thiên vương này khó tránh cũng quá tốt đi!
Người bình thường gặp phải loại chuyện này, cho dù không có bị sợ tiểu, cũng không phải nên đứng im tại chỗ, hay nhũn chân ra sao?
Diệp thiên vương ngược lại càng tốt, hơi giận trong nháy mắt tức biến mất, cũng không có ảnh hưởng đến biểu diễn ca khúc.
Loại chuyện này, như thế nào cảm giác đều giống như khi quay TV điện ảnh mới xuất hiện a, quá đáng sợ.
Có người ở khoảng cách gần bảo vệ Diệp Nhạc Luân, Dương Lam Nhi tạm thời yên tâm, bước chân không ngừng hướng chỗ nổ súng chạy tới, mở ra linh thức nhưng cũng tới muộn.
Trong linh thức, chỉ thấy người vứt bỏ vũ khí, âm ngoan nhìn sân khấu một cái, liền không chút do dự xoay người rời đi.
Dương Lam Nhi nhíu nhíu mày dừng lại bước chân, xoay người chạy về phía sau đài, người kia hẳn là không phải phát hiện nàng đang tới gần, mà là đơn thuần cảm giác được chuyện không thể làm, cho nên biến đổi phương thức.
Bởi vì khoảng cách quá xa, không có đúng lúc truy đuổi được sát thủ, Dương Lam Nhi hơi có chút tiếc nuối, lại biết một lát nữa phải ở Diệp Nhạc Luân gần một chút mới dự phòng được động tác kế tiếp của sát thủ.
“Như thế nào đột nhiên đến hậu trường?” Tây Trầm thấy Dương Lam Nhi chạy nhanh lại gần, không khỏi buồn bực.
May mắn y vừa mới mang Dương Lam Nhi đi vào, nếu không, nhân viên bảo an khẳng định ngăn nàng ở ngoài.
“Ngươi không có phát hiện?” Vẻ mặt Dương Lam Nhi ngưng trọng.
“Phát sinh cái gì?” Tây Trầm không ý thức nghiêm nghị theo.
“Có người muốn hạ sát Diệp thiên vương, nếu không phải là bởi vì bài nhảy, động tác lại không có quy luật, chỉ sợ y hiện tại đã nằm trên đài.” Sắc mặt Dương Lam Nhi trầm trầm.
Diệp đại thúc là nghệ sĩ nàng từ hai đời tới nay, là người sạch sẽ nhất mà nàng gặp qua, hơn nữa sau mấy lần chung đụng, tư giao rất tốt, nàng tự nhiên không hy vọng Diệp Nhạc Luân cứ như vậy bị người giết chết.
Vẻ mặt Tây Trầm nghiêm túc, lập tức đối với trợ lý bên cạnh nói ra: “Còn còn dư lại mười bài hát, trực tiếp cắt đứt, mặc dù có chút thực xin lỗi fan, nhưng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bài hát mới cuối cùng kia, bảo Diệp Nhạc Luân đừng đứng ở một chỗ hát, nhất định phải vận động không có chút quy luật nào.”
“Ồ?” Dương Lam Nhi kinh ngạc, người bình thường nghe lời nói của nàng, không phải nên cảm thấy hoang đường sao? Như thế nào Tây Trầm lại có loại phản ứng này? Tựa hồ đối với lời nàng đã nói tin tưởng không nghi ngờ.
Nghi hoặc này trước bỏ xuống, Dương Lam Nhi ngăn trợ lý lại: “Đợi chút, sát thủ kia đã vứt bỏ vũ khí rời đi, đang ở bên đó, ngươi có thể tìm người đi xem một chút.”
Dương Lam Nhi chỉ chỉ vị trí, nhìn Tây Trầm nói: “Cho nên, gã sẽ không nổ súng nữa, hiện tại trên sân khấu ngược lại là chỗ an toàn nhất, nhạc hội có thể tiến hành bình thường, chúng ta thừa dịp thời gian này nghĩ chút đối sách thì tốt hơn, ta cảm giác, sát thủ kia sẽ không thối lui như vậy.”
Trầm mặc nhìn Dương Lam Nhi trong chốc lát, đuôi lông mày của Tây Trầm nhảy lên: “Được, nhạc hội tiếp tục tiến hành.”
“Đúng rồi, tốt nhất bảo cái bạn nhảy kia, liên tục đi theo Diệp đại thúc, còn có thể có bảo đảm chút ít.” Dương Lam Nhi vươn tay, ý bảo một cái bạn nhảy đứng đầu còn đang nhảy cùng với Diệp thiên vương kia.
“Nàng ta?” Tây Trầm kỳ quái quay đầu lại nhìn nhìn sân khấu, lập tức mở to mắt: “Sao lại thế này? Nàng ta không phải là Giang Liễu, Giang Liễu đi chỗ nào?”