Nữ Phụ Văn: Mệnh Sát Cô Tinh

Chương 29: Ngoại Truyện 2:Tống Lam Kì



Nhược Vũ chết, không còn ai biết cách giải độc của Lam Kì, đã mời không biết bao thần y nhưng không có cách chữa, cuối cùng kết luận không có thuốc giải.


Lúc đầu là mắt, mấy tháng sau, tai ả liền ù đi, không nghe thấy gì nữa trở thành người mù, điếc. Ngày ngày bị độc dược gặm nhấm nội tạng, mỗi lần phát tác là đau đến thấu xương tủy, như bị cắt từng thứa thịt rồi sát muối vào, trong đêm đen nghe tiếng ả gào khóc man rợn cả người, không ai dám đến gần. 


Thời gian đầu, Tích Phong ngày nào cũng đến chăm sóc, hỏi thăm ả nhưng ngày càng ít dần, cuối cùng biến mất hẳn. Bị cơn đau hành hạ, lại có sự lạnh nhạt của hắn, Lam Kì dần thay đổi tính cách, luôn đánh mắng chửi người vô cớ, thỉnh thoáng lại lên cơn giết chết một vài người, bất đắc dĩ Tích Phong đành phải cấm cung ả, không có lệnh không được ra ngoài. 


Tống Lam Kì thật sự sống không bằng chết. Chết là một thứ quá nhẹ nhàng với ả.


Chỉ sau mấy tháng ả thay đổi rõ rệt, không còn nhận ra đó là vị Hoàng hậu nhu mì, dịu dàng như nước, thay vào đó là một ả điên, tính tình bất kiểm soát, suốt ngày la hét,....Nhan sắc cũng không thể níu kéo, Tống Lam Kì dần trở nên xấu xí, da nứt toác, tóc rối bù xù, hốc hác, nhợt nhạt như sắp chết. Tích Phong cũng chán không muốn gặp ả, ngay cả Vô Lục Mãn cũng phải lòng một vị cô nương thánh thiện của quan thần trong triều. Sau 2 năm đã kết hôn, sinh con , cuộc sống vô cùng hạnh phúc, quên mất người mình từng thầm thương trộm nhớ đang lên cơn điên loạn.


Tống Lam Kì ở một mình trong Thượng Linh Cung lạnh lẽo, vô vị, ngày ngày thẫn thờ đi loanh quanh trong viện tử, khi độc phát tác lại gào thét, nguyền rủa tất cả người trong cung, tự lấy tay cào cấu da thịt mình đến bật máu. Nhưng ả không khóc, không dám khóc, nước mắt vừa chực rơi liền lấy tay lau sạch kì mạnh vào mắt, đến một ngày mặt bị chính ả lấy tay cào rách đến hủy dung. Khắp người Lam Kì toàn là vết sẹo ngổn ngang, đáng sợ đến không ai dám gặp. Cung nữ hậu hạ ở cung nàng chưa đến một tuần liền bị giết vì vậy Khố Phòng cũng không bàn giao ai đến đó nữa. Lam kì cô đơn trong cung, một mình chịu đựng cơn đau hành hạ thể xác lẫn tâm hồn. 


Lam Kì hóa điên, vô số lần xông vào Hạo Long Cung tìm Tích Phong không được liền làm loạn trước cửa, bất kể hắn đang làm gì đều xông làm làm loạn, gào thét, làm hắn mất hết mặt mũi. Đáng sợ hơn, ả buổi đêm đem gương mặt đầy sẹo, nhăn nhúm, lồi lõm đến như ác quỷ đi tìm mấy nữ nhân mà Tích Phong sủng hạnh.......giết chết, rạch mặt họ ra. Trở thành nỗi ám ảnh trong hậu cung, ai ai cũng sợ hãi không dám ra ngoài, nhìn thấy Tích Phong cũng không dám lại gần thu hút sự chú ý. Bọn họ đều hận không thể khóa kín tất cả các cửa, ai biết đêm nay ả có mang bộ dạng khinh dị đó đi tìm mình không? Có người còn viện lý do để trở về nhà, không dám trở lại, có người vô tình nhìn thấy ả liền bị dọa sợ đến nói năng lung tung.


Dù đã cho người canh gác cẩn mật nhưng số người chết vẫn không giảm, hắn cũng không biết người tiếp theo là ai mà canh trừng. Văn võ bá quan đều hoảng sợ tìm cách tiêu diệt Lam Kì nhưng mỗi đêm ả vẫn luôn trốn khỏi phòng không chút động tĩnh, đi lại thong thả trong cung. Có cung nữ thấy ả liền sợ đến ngất sỉu, nhẹ là móc mắt hay sợ đến hồ đồ, nặng là tự sát. 


Tống Lam Kì trở thành nỗi ám ảnh khinh hoàng ở trong cung.


Cuối cùng Tích Phong tức giận, cho người lôi ra đánh phế 2 chân, treo ả ngoài cổng thành một ngày một đêm. Nhân dân thấy nàng thì hoảng sợ, không dám đến gần, trẻ nhỏ đến gần thì hoảng sợ gào khóc. Không ai nhận ra đó là vị Hoàng hậu mà họ cực kì quý mến, tôn trọng, nên một số người to gan liền đứng dưới chửi rủa bộ dạng xấu xỉ của ả, họ gọi ả là "Yêu quái", "Xấu nữ", "Ma nữ". Lam Kì tức giận chửi lại không tiếc, hai bên cứ thế càng chửi hăng, cuối cùng Tích Phong bất lực cho kéo ả lên, nhưng Lam Kì không biết điều, vẫn chửi, thậm chí lôi cả mẫu thân hắn ra chửi. Mới đầu nhìn bộ dạng của ả, hắn có chút thương xót, đau lòng nhưng ả đột nhiên động đến mẫu thân hắn. Tích Phong nổi giận đùng đùng, Tống Lam Kì bị phế truất ngôi Hoàng hậu, đày vào Lục Phù Cung.


3 tháng sau, Tống Lam Kì thắt cổ tự tử.


Đức Phi lên ngôi Hoàng hậu 1 tháng sau đó.


----------------------------------------------------


Ngày 14 tháng 7 năm 1926, Hoàng hậu Tống Lam Kì băng hà, Phong Hào đế trị vị, tính tình độ lượng, bao dung, dịu dàng, giúp đỡ chúng sinh, làm biết bao việc tốt,.....dung mạo xinh đẹp. Khi băng hà, ban thưởng đất phong, 3 thành lũy, 10 tấm lụa Hồng Tụ và vô số trang sức, di mộ trong Lăng mộ Hoàng Gia, sát bên Di Cơ Thái Hậu.


Chiếu Thư viết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.