Ở một góc mát mẻ của công viên, tiếng một cụ ông cằn nhằn:
- Lão Dân...!Ông chiếm cứ Tiểu Cố hơi bị lâu rồi đấy nhé.
Ba ngày nay, hôm nào tôi cũng phải chơi cờ với lão Quốc, chán lắm rồi đấy.
Hiểu Linh bất đắc dĩ cười cười.
Tần Trung Dân thong thả không coi câu cằn nhằn kia vào mắt:
- Thì thế nào? Ai kêu Tiểu Cố là học trò của tôi.
Ông có giỏi, ông dạy con bé thứ gì tôi không dạy được a...!
Câu chuyện tranh đánh cờ với Hiểu Linh dạo gần đây trở nên càng ngày càng thường xuyên.
Hiểu Linh cảm thấy thời gian này cô rất vui vẻ.
Buổi sáng đi bộ, tập dưỡng sinh rồi đánh cờ cùng các cụ.
Buổi chiều ở nhà chơi với Nhóc con, đọc sách.
Muộn muộn bớt nắng thì ra chăm rau chăm hoa.
Tối liền rảnh rỗi trò chuyện với mọi người một chút.
Hiểu Linh biết chơi cờ.
Có điều..
cô lười suy nghĩ.
Còn tại sao các cụ ông ở đây lại phát hiện ra cô biết chơi? Chẳng là có một lần, cô mải mê theo dõi Dân lão và Dương lão đánh cờ thì Quốc lão bất ngờ hỏi:
- Con hiểu các nước đi sao?
Hiểu Linh không nghĩ ngợi đáp:
- Dạ.
Con biết chơi một chút.
Quốc lão nói:
- Vậy chơi với ta một ván.
Lúc này Hiểu Linh mới giật mình ngơ ngác hỏi lại:
- Dạ.
Ông gọi con?
Quốc lão gật gật đầu:
- Qua đây.
Vừa nói, ông vừa xếp cờ tướng ra bàn.
Hiểu Linh không biết tại sao trong ba cụ ông, cô luôn có cảm giác kính sợ Quốc lão nhất.
Nhưng Hiểu Linh lại không cố đi tìm hiểu lai lịch của mọi người ở đây.
Cô vui vẻ, thoải mái khi ở cạnh họ là được rồi.
Cố gắng tìm hiểu gia thế, chỉ sợ lại bị hiểu lầm.
Không cần thiết phải như vậy.
Ván cờ này hạ rất chậm rãi nên khi bên kia đã chém giết xong thì bên này mới đi được chừng nửa ván.
Vì thế, cả Dân lão cùng Dương lão đều ngó qua bên này xem cờ.
Quốc lão đánh cờ, chốc chốc lại nhìn Hiểu Linh một chút.
Ông hỏi:
- Con học cờ ở đâu?
Hiểu Linh lắc đầu:
- Con chỉ biết các luật đi cơ bản của cờ tướng rồi chơi theo bản năng thôi ạ.
Không ai dạy con cả.
Quốc lão đánh cờ lâu năm.
Qua bàn cờ, ông cũng nhìn ra một hai tính cách con người.
Hiểu Linh đi cờ khá chắc chắn, bọc hậu kỹ càng và cũng ăn miếng trả miếng.
Nếu đối phương muốn ăn quân xe của con bé, sẽ phải trả giá bằng quân pháo...!hoặc tương tự như vậy.
Chỉ khi nào đảm bảo các nước đi sau thiệt hại quân ít nhất so với đối phương, con bé mới tấn công.
Điều này khiến người cầm quân nhiều năm như ông thật vui vẻ.
Bởi đó cũng là cách ông chơi cờ.
Tiểu Cố nếu trong quân đội sẽ là một tướng tài a...!Càng ngày ông càng thích cô cháu dâu này rồi.
Không biết thằng nhóc Ngạo Đình kia tiến quân tới đâu rồi nữa.
Từ ngày biết Hiểu Linh cũng thạo cờ.
Vừa vặn bốn người liền chia làm 2 bàn.
Mà Dân lão thì đường đường chính chính "chiếm" Hiểu Linh cùng chơi.
Ai bảo cho dù ông muốn đi lại bao lần, con bé đều đồng ý đâu.
Tốt tính cực kỳ.
Không hề cằn nhằn, cáu gắt hay phản đối như hai ông già kia.
Nghe lại câu nói thách thức của Dân lão làm Dương lão tức ói máu.
Nhưng hôm nay ông cũng có chuẩn bị nha.
Sau đó ông rút ra một cuốn sách đưa cho Hiểu Linh:
- Con sắp tới theo học bác sĩ thú y đúng không.
Nhà ta có cuốn sách này về y lý dân gian dạy chữa bệnh cho động vật.
Con cầm đọc.
Cái nào không hiểu hỏi ta.
Hiểu Linh ngỡ ngàng rồi lập tức trả lại:
- Con cảm ơn ông, nhưng...!
Dương lão lập tức ngắt lời:
- Không nhưng gì hết.
Trưởng bối cho thì phải nhận.
Con giờ có theo học trong trường NN thì thứ họ dạy con chính là Tây y.
Mà đâu phải lúc nào cũng có đầy đủ các loại vật tư, thuốc thang để theo họ.
Đây đều là những bài thuốc cổ truyền từ cây cỏ trong tự nhiên ở nước ta.
Con đọc đi, rồi ta dạy con nhận biết thảo dược.
Dương lão đã nói đến vậy, Hiểu Linh cũng không từ chối nữa:
- Dạ vâng, con cảm ơn ông.
Con sẽ đọc nó cẩn thận ạ.
Hiểu Linh vừa nhận sách, Dương lão liền cười rồi lập tức quay sang đôi co với Dân lão:
- Như ông mong muốn.
Tôi dạy Tiểu Cố y học a...Ông có giỏi ông dạy xem.
Con bé giờ cũng là học trò của tôi, ông đừng hòng độc chiếm.
Hiểu Linh dở khóc dở cười liền thử hòa giải:
- Nếu không thì mỗi ngày con hầu một ông chơi cờ được không ạ.
Hai tiếng nói đồng thanh vang lên:
- Không được.
Như vậy chẳng phải hời cho lão Quốc sao?
Lăng Ái Quốc nãy giờ chứng kiến màn cự cãi nhảm nhí, trẻ con của hai ông bạn mà thái dương giần giật muốn bùng nổ.
Được rồi.
Vốn biết hai người này càng già càng ấu trĩ, nhưng là tại sao khi Hiểu Linh xuất hiện thì lại càng trầm trọng hơn đây.
Ông quay sang Hiểu Linh hỏi:
- Lần trước con có nói ngoài dưỡng sinh, con muốn học thêm một môn võ khác? Để làm gì?
Hiểu Linh cười cười, ngại ngùng:
- Con muốn học thêm JUDO.
Chỉ là để tự vệ thôi ạ.
Tuy con biết những bài quyền dưỡng sinh này cũng áp dụng được trong thực tế.
Nhưng con chỉ sợ lúc đó bản thân tay chân không nghe lời, đầu óc trống rỗng thì quyền cước học được cũng vô dụng.
Con nghe nói, Judo thiên về dùng lực đả lực, tứ lạng bạt thiên cân.
Một cô gái nhỏ bé cũng có thể quật ngã một nam nhân nếu bị tấn công.
Nên con muốn học.
Có gì quật ngã đối phương xong thì còn đủ thời gian để chạy ạ.
Cách nói chuyện của Hiểu Linh khiến Lăng Ái Quốc phì cười.
Nào có ai nói học võ xong để có thời gian bỏ chạy như con bé đây.
Nhưng mà...!nếu không phải tập luyện khắc khổ 10-20 năm thì thật sự sức lực của con gái không thể nào đánh gục nam nhân được.
Lăng Ái Quốc biết mục đích của Hiểu Linh thì đáp:
- Vậy để ta giới thiệu cho con một võ đường.
Nơi này không dạy mình judo, mà là một thể loại võ tự vệ tổng hợp dành cho nữ.
Con học trong đó chỉ cần 6 tháng nghiêm túc cũng có thể bẻ trật khớp vai 1 nam nhân rồi.
Hiểu Linh ánh mắt sáng rực, hỏi lại:
- Thật sự có một nơi như vậy ạ?
Quốc lão gật gù:
- Thật sự.
Chờ đến chiều ta liên lạc với bên kia.
Ngày mai cho con biết thông tin cụ thể.
Hiểu Linh vui vẻ cảm ơn Quốc lão.
Từ ngày qua đây, mọi thứ dường như vô cùng suôn sẻ với cô rồi.
Thật tốt..