Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 10: Nam phụ lén giở trò, nữ phụ trúng chiêu



“Công chúa! Công chúa! Hạt dưa của ngài!” Đi chưa được bao xa, liền nhìn thấy thị vệ bị Thất Thất sai trước đấy cầm theo một bọc lớn hạt dưa kêu to chạy tới.

Thất Thất dừng lừa lại, lừa con có chút bất mãn kêu một tiếng, phì mũi.

“Công chúa! Công chúa! Giao cho ngài!” Tiểu thị vệ cung kính giao bọc giấy đến trước mặt Thất Thất, thấy Thất Thất tiếp nhận lấy bọc giấy, lập tức móc ra một miếng tiền đồng từ trong ngực, thở hổn hển nói, “Còn đây là tiền… tiền thừa.”

Vừa nhận tiền đồng thì nhìn thấy tiểu thị vệ di chuyển đầu, tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.

“Đừng tìm nữa, thừa tướng đại nhân nhà ngươi dẫn theo đội ngũ trở về phủ rồi. Anh bạn cũng trở về đi.” Tất nhiên Thất Thất biết gã đang tìm kiếm cái gì.

“Nhưng… Còn công chúa người?”

“Ai…” Thất Thất ngửa đầu thở dài một tiếng, hoàn toàn phớt lời ánh mắt khinh bỉ của Vạn Giang Hồng, cô u oán nói, “Hôm nay phu quân có niềm vui mới trong lòng, nào còn dư dả yêu thương cho đồ vật đã cũ như ta?”

Tiểu thị vệ nhìn biểu tình phiền muộn của cô, lập tức quỳ trên mặt đất, lời thề sắt son: “Tiểu nhân nguyện dùng hết sức chó ngựa, hộ tống công chúa về phủ.”

Vạn Giang Hồng thấy vậy, ngọc phiến chìa ra, đỡ tiểu thị vệ đứng dậy, “Nào, hiện tại không phải lúc nàng ấy muốn trở về là có thể trở về. Đại nhân nhà ngươi đã tặng nàng cho ta rồi. Cho nên, nàng có thể trở về hay không, sẽ do ta quyết định.”

“To gan! Công chúa há có thể để thảo dân các ngươi mạo phạm!” Tiểu thị vệ quát lớn, rút đại đao từ bên hông, chém về phía Vạn Giang Hồng.

“A!” Vạn Giang Hồng nhìn lên, sắc mặt lập tức biến đổi, một tay vắt ngang eo Thất Thất nhấc lên, nhanh chóng vọt ra xa mười bước.

Chẳng qua khoảng thời gian đó chỉ bằng một cái chớp mắt, không thể không trầm trồ khinh công của y thật cao.

“Buông công chúa xuống!” Tiểu thị vệ cầm lấy đại đao xông tới chém.

“Ta không thích thả đấy, ngươi có thể gây khó dễ ta được ư?” Y cười lưu manh, còn cố ý kéo sát Thất Thất vào lồng ngực.

“Làm càn!” Tiểu thị vệ nổi giận, nhấc thanh đại đao lên chém loạn xạ.

Vạn Giang Hồng ôm Thất Thất, mỗi lần đều suýt soát tránh thoát đao phong. Thất Thất mặt cắt không một giọt máu.

“Ngươi, mau dừng tay cho lão nương! Ngươi muốn chém chết ta à!” Thất Thất gào ầm lên.

Tiểu thị vệ dừng lại, chần chừ thu đao, “Công chúa… Tên này mạo phạm công chúa, thật sự tội tày trời.”

“Tự ngươi về nhanh đi! Đừng nói mấy thứ có được hay không được.”

”Nhưng......”

“Không nhưng nhị gì hết! Đi mau!” Thất Thất giãy khỏi giam cầm của Vạn Giang Hồng, đẩy tiểu thị vệ về phía trước.

Tiểu thị vệ lảo đảo vài bước, vẫn như cũ không chịu đi.

Thất Thất tiến lên, một tát lên mặt gã, nghiêm nghị nói: “Đây là lệnh!”

Tiểu thị vệ do dự hồi lâu, cuối cùng gục đầu xuống, không cam lòng lên tiếng, “Vâng.” Dứt lời xoay người, chạy nhanh về hướng phủ Thừa tướng.

Nhìn bóng lưng tiểu thị vệ dần dần biến mất, Vạn Giang Hồng cười như không cười nói, “Không ngờ, đến một thị vệ nhỏ nhoi cũng thật thú vị.”

Thất Thất nhíu mày nhìn y, “Chỉ là một tiểu thị vệ thôi, anh đừng có ý đồ gì với gã.”

“Hả?” Vạn Giang Hồng cất cao giọng, “Có ý gì?”

Thất Thất sâu kín liếc y, sau đó làm như không có việc gì quay về, trèo lên lưng lừa, “Anh tự hiểu.”

Trong truyện có viết kỹ, Vạn Giang Hồng là dạng người chén cả nam lẫn nữ. Nếu vị nào không thuận lòng y, so với cái chết còn thảm hơn. Tiểu thị vệ vừa rồi trông cũng thanh tú, nếu bị tên nam phụ số một này quấn lấy thì thật quá gay go. Còn nữa, cho dù không có cái loại ý nghĩ bệnh hoạn kia, chỉ dựa vào độ khoan dung hẹp hòi của y, muốn một tên thị vệ nhỏ bé biến mất hoàn toàn có khả năng.

“Hả?” Vạn Giang Hồng đuổi theo, híp mắt, “Không hiểu.”

“Mặc kệ anh có hiểu hay không, bây giờ suy nghĩ nhanh lên, ở đâu có thức ăn ngon, tôi đói sắp chết rồi này!” Thất Thất đá đá lừa tới bên hông Vạn Giang Hồng, dồn dức vào phần dưới.

Y tóm gọn cái chân hung hăng của cô, bỉ ổi sờ sờ mũi hài, “Quả nhiên mỹ nhân không giống nhau, đến chân cũng đẹp đẽ.”

“Đi chết đi! Mau dẫn đường!” Thất Thất rụt chân về, tàn nhẫn đá một cái thật mạnh vào lưng của y.

“Được được được!” Vạn Giang Hồng thở dài, nhìn về phía sau, những kiệu phu kia tự giác khiêng hai cỗ kiểu có cái đỉnh sặc sỡ biến mất trong hẻm nhỏ. Y bắt lấy sợi dây lừa, đi phía trước dắt theo. Thi thoảng còn quay đầu lại tà mị nở nụ cười với Thất Thất, thuận tiện ném lại một cái mị nhãn.

Cả chặng đường Thất Thất không ngừng được cảm giác buồn nôn, dứt khoát ngẩng đầu đếm mây trời, “Một con heo, hai con heo, ba con heo, bốn con heo…”

Đến khi đếm tới con heo thứ 159, cuối cùng Vạn Giang Hồng cũng dừng bước, “Tới rồi.”

“Hử?” Thất Thất ngẩng đầu, nhìn tấm bảng màu đỏ phía trên, ba chữ to được mạ vàng, gằn từng chữ cố hết sức thốt ra, “Đức! Khắc! Sĩ!”

Đây là… Thất Thất kích động. Nhanh chóng bò xuống lưng lừa, bước nhanh tới trước mặt Vạn Giang Hồng, kéo mạnh tay áo của y, hai mắt đẫm lệ nhìn y, “Cái này… Đây là do ai mở?”

Vạn Giang Hồng nghi hoặc nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, dửng dưng nói, “Thế nào? Có hứng thú với lão bản tiệm này?”

Thất Thất gật đầu, “Hứng thú, chút chút, rốt cuộc anh có nói hay không!” Kéo mạnh tay áo của y, có một loại quyết tâm nếu ngươi không nói ta sẽ xé rách tay áo ngươi.

“Ê ê ê! Đừng níu nữa, níu nữa hỏng thì sao, phá hủy danh tiết của ta, đừng trách ta lấy thân báo đáp.” Vạn Giang Hồng kéo tay áo bị Thất Thất vò nhàu nhĩ, đối diện với ánh mắt chán ghét của Thất Thất, y chẳng chút khó chịu, ngẩng đầu, nhìn lên ba chữ to thiếp vàng trên tấm bảng kia, khóe môi cong cong, “Về phần chủ tiệm này, ha ha, chính là kẻ hèn ta!”

“Anh?!” Thất Thất trợn to hai mắt, không dám tin. Nhưng nghĩ lại, nhớ tới một chuyện. Nữ chủ trở lại Kinh thành, vốn phải là chuyện của một năm sau chứ, nhưng lúc này lại bị y dẫn tới kinh thành, hơn nữa, căn cứ vào hành động y dùng nữ chính trao đổi với cô, nhìn thế nào cũng không ra y yêu sâu nặng nữ chính giống với nguyên tác! Chẳng lẽ…

Tâm thần Thất Thất chấn động, hình thành một suy nghĩ lớn mật, nữ phụ cô đây làm việc không bám theo kịch tình, là bởi vì cô vốn là người ngoài cuộc, thế còn nam phụ kia đổi loạn kịch tình chẳng lẽ cũng giống như cô sao?

“Sao nàng nhìn ta ghê vậy?” Vạn Giang Hồng cau mày, bộ dạng nghiêm trang thật không thích hợp với y, nhưng ngay lúc đó, y cười rộ lên, đôi mắt đẹp chớp chớp, ngón tay trắng muốt đưa tới nâng cằm cô lên, “Chẳng lẽ… Đột nhiên phát hiện điểm tốt của mỹ nam tử khó tìm cả thế gian ta đây, trái tim ngầm thề ước, hy vọng được cầm tay ta, giai lão, sinh con, kiếp sau.”

Thất Thất chỉ quay đầu, tránh thoát khỏi ma trảo của y, lại không tức giận, nghi ngờ nhìn y, hết sức khẩn trương, cố ý làm bộ trấn tĩnh, miễn cưỡng rặn ra nụ cười mỉm, mở miệng nói, “You are a pig.”

Vạn Giang Hồng vô cùng tự nhiên đưa tay, ra sức vỗ vỗ đầu Thất Thất, trên mặt không có điểm nào không vui, cười đến rực rỡ, “Cho dù mỹ nhân nhi nói lung tung, cũng vẫn mê người đến vậy.”

Cẩn thận nhìn mặt y, xác định không có một điểm tức giận hay không vui, Thất Thất lạc lõng thở dài.

Chẳng lẽ không đúng? Suy đoán của cô sai rồi sao?

“Mỹ nhân đừng vội thở dài, tuy rằng tiệm này ta mở lúc buồn chán, nhưng đầu bếp nơi đây đều do ta đào góc tường của rất nhiều nhà mới chọn vào. Chắc hẳn sẽ hợp với khẩu vị của nàng. Cho dù ở đây không làm nàng hài lòng, nàng nhìn đi.” Vạn Giang Hồng chỉ vào phía đối diện Đức Khắc Sĩ, “Lý Khắc Sĩ kia cũng để nàng mặc sức thưởng thức.”

Thất Thất nhìn theo hướng y chỉ, nhìn về phía đối diện, ba chữ thiếp vàng giống nhau: Lý! Khắc! Sĩ!

Chứng kiến trước cửa lượng khách ra ra vào vào trước cửa ‘khắc chết ngươi’, trong thời gian ngắn ngủi cô bỗng cảm thấy Đức Khắc Sĩ đã bình thường lắm rồi. Giao lừa cho tiểu nhị, để gã dắt xuống chăm sóc, vừa lôi kéo Vạn Giang Hồng tiến vào trong Đức Khắc Sĩ, vừa tò mò hỏi han, “Làm sao anh nghĩ ra được cái tên…ừm… rất chi đặc biệt này?”

Vạn Giang Hồng phật mở ngọc phiến, phe phẩy quạt, hết sức hài lòng, “Nếu như ta nói là tiên nhân báo mộng, nàng có tin không?”

“Không tin.” Thất Thất lắc đầu, như chặt đinh chém sắt.

“Chính là như vậy nên ta có giải thích nàng cũng sẽ không tin, nàng cần gì phải hỏi ta để chuốc lấy mất hứng. Đi nào, ta hơi đói bụng rồi,” Vạn Giang Hồng đảo mắt khẽ cười, đột nhiên nói: “Đúng lúc, ta có chút đồ cất giữ tốt muốn cho mỹ nhân nhi xem qua.”

Thất Thất sững sờ, “Đồ cất giữ gì?” Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là mấy cái tay chân gẫy lìa kinh tởm gì gì đó. Trong văn tả qua, Vạn Giang Hồng cực kỳ tàn nhẫn, hơn nữa có chút sở thích biến thái.

“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, những đồ cất giữ đều cực đẹp, nàng nhìn là hiểu.” Dứt lời, y cũng không quan tâm cô có hiểu hay không, đi đầu bước vào Đức Khắc Sĩ.

Theo đuôi đi vào, nhìn bố cục bên trong, không có chút mùi vị hiện đại nào, phong vị cổ đại nồng nặc thấm xuyên qua tầng tầng lớp lớp bình phong phả vào mặt. Trên tường gỗ trạm trổ còn treo vài bức tranh mỹ nhân, thướt tha uyển chuyển, rất có ý vị, cô không khỏi có chút si mê.

“Những thứ này có gì để ngắm. Chờ một lát ta sẽ cho nàng xem kiệt tác chân chính.” Vạn Giang Hồng vừa dặn dò tiểu nhị mang lên vài món ngon xong, quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ si ngốc há hốc của Thất Thất, gõ một cái lên đầu cô, thấy cô hồi phục lại tinh thần, lúc này mới dắt cô lên lầu hai, “Đi, đi theo ta.”

Thất Thất ôm cái đầu bị gõ đau, tuy là theo y lên lầu, nhưng đôi mắt vẫn tò mò ngó nghiêng chung quanh.

Vào nhã gian, Thất Thất đảo một vòng, khắp nơi đều hết sức tinh xảo, nhưng mà: Tại sao trên tường treo đầy những loại tranh vẽ lõa nữ lả lơi? Hoặc xinh đẹp, hoặc thanh thuần, nhìn dung mạo mỗi người đều thật sự là khuynh quốc khuynh thành.

“Sao? Chút đồ cất giữ của ta không tệ chứ, ta đã phải bỏ một số tiền lớn mời danh họa sư thần bút Mã Tử Lương ở kinh thành vẽ cho ta những bức họa này đó. Tốn cuả ta kha khá bạc.” Vạn Giang Hồng nằm nghiêng trên giường, vài sợi tóc men theo đường nét gò má rơi trên giường, gấm đỏ tóc đen, yêu mị vô cùng, y cứ như vậy lười biếng mở ra cặp mắt hoa đào, như có như không liếc về nơi đây, không nói cũng mang theo tình ý ngầm, “Bất quá, dù những bức vẽ này có đẹp thế nào, cũng không đẹp bằng mỹ nhân nhi nàng.”

Thất Thất khinh thường, hiển nhiên không tin, “Mã Tử Lương sẽ thay ngươi vẽ mấy bức họa đồi phong bại tục này?”

“Chẳng lẽ Mỹ Nhân Nhi chưa nghe qua có tiền có thể sai ma khiến quỷ?” Vạn Giang Hồng nhìn thẳng vào đôi mắt không tin của cô, tiếp tục nói, “Hơn nữa, ta không chỉ có tiền, là người ai cũng có nhược điểm, thật không may, nhược điểm của hắn lại nằm trong tay ta. Hắn không muốn vẽ cũng không được.”

Thất Thất híp mắt, nghi ngờ chăm chú nhìn y, đoán xem y dùng thủ đoạn hèn hạ gì để uy hiếp.

Đúng lúc này, từng tỳ nữ xinh đẹp bưng từng mâm đồ ăn đi vào. Đột ngột, mùi thơm thức ăn tỏa tứ phía.

“Mỹ nhân nhi, không phải nàng đói bụng sao? Mau ăn nhanh, nàng đói bụng thì ta sẽ đau lòng đó.” Vạn Giang Hồng đứng dậy, đỡ Thất Thất ngồi xuống. Y cũng chẳng khách khí, ngồi xuống sát bên cô.

Nhìn cái bàn chật ních không ngừng tăng thêm món ăn, phút chốc cơn thèm ăn trong Thất Thất dâng lên dạt dào, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn. Vạn Giang Hồng lại chỉ chống cằm, mắt cong cong, yết ớt cười nhìn Thất Thất, đũa đặt ở bên, nhưng y không hề chạm qua, cứ như vậy vô cùng thỏa mãn ngắm Thất Thất từng gắp từng gắp quét sạch một bàn đầy đồ ăn.

Không bao lâu, trên bàn chỉ còn thừa lại một mảnh hỗn độn, Thất Thất thỏa mãn ợ hơi, lúc này mới phát hiện Van Giang Hồng cười như không cười chăm chú nhìn cô.

“Tại sao anh không ăn?”

Vạn Giang Hồng rót một lý trà, đưa cho cô, “Nhìn nàng ăn, ta không đói bụng nữa.”

Thất Thất không hiểu, nhận lấy chén trà kia, ngửa đầu uống cạn, “Bất kể ra sao, bữa cơm này, cảm ơn.”

“Không, không cần cảm ơn.” Vạn Giang Hồng nhíu mày, ngón trỏ thon dài, vô ý vẽ vài vòng trên mặt bàn.”

Đứng lên, Thất Thất lôi ra túi hạt dưa từ trong ngực, đổ một nửa lên bàn, sau đó gói thật kỹ phần còn thừa lại, đặt vào trong ngực, “Những thứ này là thù lao tôi cho anh, tôi không phải người chuyên ăn quịt.”

“Hả?” Vạn Giang Hồng bốc lấy một hạt, thả vào trong miệng, khẽ cắn, “Thật là một món ăn ngon vô cùng, chắc hẳn đặt tại ngực mỹ nhân nên thấm hương vị của mỹ nhân?”

Thất Thất ghét bỏ liếc y, “Quá lời rồi, Thanh sơn bất cải Lục thủy trường lưu*, sau này chúng ta còn gặp lại.”

(Thanh Sơn bất cải, Lục Thủy trường lưu: non xanh còn đó, nước biếc chảy dài.)

“Ồ, mỹ nhân nhi phải đi rồi hả? Thật quá vô tình.” Vạn Giang Hồng u oán nhìn cô, “Mỹ nhân nhi, phu quân đã giao nàng cho ta. Sao, mỹ nhân nhi lại không thừa nhận chứ?”

Nhắc tới chuyện này, Thất Thất nhớ lại lúc đó, dừng bước, quay đầu, nhìn kỹ mặt y, “Nói mới nhớ, anh làm cách nào mà tìm được Âu Dương Ngữ?”

”Thần nhân chỉ dẫn.”

Thất Thất cau mày, biết y không chịu nói thật, thở dài, đành bỏ cuộc, “Anh không nói cũng không sao. Tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, bất luận thế nào, không được yêu Âu Dương Ngữ.”

“Hửm? Vì sao?” Vạn Giang Hồng lên tiếng hững hờ, “Trên đời này, không có gì ta không thể làm được.”

“Khó mà nói cho anh hiểu. Tóm lại, anh ghi nhớ là được rồi.” Thất Thất đẩy cửa gỗ nhã gian, “Canh giờ không còn sớm, tôi cần phải trở về. Về phần giữa các anh có việc trao đổi người hay không, chẳng quan hệ gì tới tôi cả.”

Thấy Thất Thất đi xuống lầu, Vạn Giang Hồng dựa lên lan can gỗ, ngọc phiến che mặt, “Mỹ nhân nhi, linh hồn của nàng đã khắc trên ấn ký của ta, là người của ta, vô luận nàng đi tới nơi đâu, rồi sẽ có ngày nàng trở về bên cạnh ta.”

Thất Thất dừng lại, quay đầu, cười khiêu khích, “Hả? Lời quá kiêu căng sẽ cắn phải lưỡi đó.” Dứt lời, không đợi y trả lời, liền đi ra ngoài.

Vạn Giang Hồng tựa trên lan can bằng gỗ cười như không cười nhìn bóng lưng cô rời đi, từ trong ngực móc ra một bọc nhỏ dược phấn, trên mặt cười cực kỳ âm hiểm, “Sớm biết sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, trước tiên tặng nàng một sự trừng trị nhỏ. Xem nàng còn dám nhổ lông trên đầu lão hổ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.