Một tuổi, tôi tận mắt nhìn thấy ông nội của phụ hoàng vuốt ve mặt tôi, sau đó vĩnh viễn nhắm nghiền đôi mắt.
Hai tuổi, tôi không rõ vì sao nhị ca tam ca tứ ca ngũ ca của tôi cứ lần
lượt ôm bệnh bỏ mình. Mỗi ngày, tôi chỉ biết ngồi trên xích đu, chờ đại
ca hạ triều trở về, tung tôi lên không trung cao thật cao, nhìn nụ cười
trên mặt anh ấy, tôi không khỏi bật cười khanh khách.
Ba tuổi,
tôi nhìn thấy Ngũ tẩu tẩu ở trong hoàng cung, người con gái xinh đẹp mà
ít nói. Nhưng đại ca lại nói, đó không phải Ngũ tẩu tẩu của tôi, mà là
Liên phi huynh ấy mới cưới.
Tôi không hiểu, lén lút đến cung
điện của Liên phi, chị ấy tỏ ra lạnh nhạt, không còn là Ngũ tẩu tẩu luôn vuốt đầu tôi ngân nga hát như khi xưa nữa. Nghe chị hát đi hát lại một
khúc ca thê lương:
‘Tình đời bạc, nhân tình ác, mưa tiễn hoàng
hôn hoa tan tác. Gió thốc tràn, lệ giọt tàn, viết thư tâm sự, một chữ
miên man. Khó! Khó! Khó!
Người đơn bạc, nay mai khác, tựa tơ
lòng thắt tâm can, tiếng tù vang, đêm sắp tàn, sợ người vấn hỏi, nuốt lệ giả vui. Giấu! Giấu! Giấu!’
Tôi không hiểu chị ấy đang hát cái gì, chỉ cảm thấy nghe rất êm tai. Trở về cung điện của mình, tôi ôm cổ đại ca, lấy lòng hát khúc ca này cho anh
ấy nghe. Nhưng tôi không ngờ được, vị đại ca luôn cưng chiều tôi hơn cả
mấy người anh em ruột thịt của anh ấy, lần đầu tiên đánh tôi. Từ đó, tôi không còn tới chỗ của Liên phi nữa.
Bốn tuổi, nghe nói Liên phi sinh cho tôi một đứa cháu trai thứ ba, mặc dù không hiểu đứa cháu trai
thứ ba này khác gì với hai đứa cháu lớn hơn tôi vài tuổi kia. Nhưng nhìn nụ cười thường trực trên khuôn mặt của đại ca vài ngày liền, tôi cho
rằng có lẽ đứa cháu trai thứ ba kia vô cùng kháu khỉnh, xinh đẹp giống
Liên phi, cho nên mới có thể khiến đại ca vui vẻ cười như thế.
Một năm nọ, lần đầu tiên tôi gặp đứa cháu trai thứ ba tên là Tiêu Thiên
Tác. Nhìn nó phùng lên khuôn mặt bánh bao, bộ dạng chổng mông bò qua bò
lại trên giường, cực kỳ thắc mắc, tại sao thằng nhãi xấu như này mà lại
được đại ca yêu thương nhiều đến thế.
Tôi đưa ngón trỏ, chọc mạnh vào mặt nó, nhìn thấy trên khuôn mặt bánh bao của nó xuất hiện dấu tay. Chẳng ngờ, hai cái móng vuốt của nó nhanh nhẹn vồ được tay của tôi, há
mồm cắn. Nó nhỏ bé như vậy, trong khoang miệng chứa đầy bọt dãi hình như chỉ có một cái răng sữa mới nhú nho nhỏ, cắn không đau chút nào, ngược
lại có chút dễ chịu ngứa ngáy.
Mặc cho nó gặm cắn, tôi chỉ đứng một bên, cẩn thận tỉ mỉ quan sát khuôn mặt bánh bao của nó, thật sự là, xấu xí.
Năm tuổi, trong hoàng cung có một người đến tên gọi là Quỷ Thủ lão đầu, Quỷ Thủ vừa trông thấy tôi, đã lộ ra ánh mắt say mê, tôi rất ghét lão ta.
Nhưng đại ca lại đồng ý cho lão ta dẫn tôi rời đi. Tuy rằng bất đắc dĩ,
nhưng tôi không dám làm trái ý chỉ của đại ca.
Lúc tôi trở lại
hoàng cung lần nữa đã là năm mười tuổi. Nghe nói, vào hai năm trước,
Liên phi muốn ám sát đại ca, một kiếm nằm trong bụng đại ca. May mắn thị vệ chạy tới kịp thời, mới có thể cứu đại ca. Nhưng đại ca không những
không ban thưởng gã thị vệ kia, ngược lại còn trị tội gã. Về phần Liên
phi, dù rằng đại ca không trách phạt, nhưng từ sau hôm đó, không gặp
Liên phi một lần nào. Không quá nửa năm, Liên phi liền hương tiêu ngọc
vẫn. Mà đứa bé Thiên Tác kia, rất nhanh bị đại ca lãng quên.
Thiên Tác, Thiên Tác… Tôi nhiều lần suy nghĩ về cái tên này, chẳng hiểu tại sao, luôn nhớ tới khúc ca mà Liên phi đã hát hồi đó.
‘Tình đời bạc, nhân tình ác, mưa tiễn hoàng hôn hoa tan tác. Gió thốc tràn,
lệ giọt tàn, viết thư tâm sự, một chữ miên man. Khó! Khó! Khó!
Người đơn bạc, nay mai khác, tựa tơ lòng thắt tâm can, tiếng tù vang, đêm sắp tàn, sợ người vấn hỏi, nuốt lệ giả vui. Giấu! Giấu! Giấu!’
Thiên Tác, là một cái tên khiến người ta muốn bật khóc.
Lúc này nhìn thấy đại ca, không vượt xa dự đoán của tôi. Tôi chẳng qua chỉ
rời đi năm năm, kẻ nào đã đánh cắp vị đại ca anh tuấn tiêu sái của tôi
rồi? Chỉ để lại cho tôi một người đàn ông tang thương tóc bạc đầy đầu.
“Đại ca…” Tôi nhẹ nhàng gọi, anh ấy mờ mịt mở mắt, nhìn tôi, cười rạng ngời, chỉ là tôi phát hiện, chân mày xoắn chặt của anh chưa một lần giãn ra.
“Tiểu Cửu, em đã trở về rồi.”
Tôi không nhịn được nhào vào lòng anh ấy, khóc gọi đại ca không biết bao lần.
Anh ấy chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, “Đừng khóc đừng khóc, tiểu Cửu của trẫm đừng bao giờ khóc nữa.”
Cũng một ngày kia, đại ca kéo tôi vào trong ngực, lặng lẽ thì thầm bên tai
tôi nói, “Tiểu Cửu, trẫm cầu xin em một chuyện. Cầu xin em, chăm sóc
Thiên Tác thật tốt.”
”Đại ca?”
“Mãi đến tận khi A Liên
chết rồi, trẫm mới phát hiện, có rất nhiều chuyện trẫm không thể nắm hết trong tay. Trẫm càng thương yêu ai, người đó càng chết sớm. A Liên như
vậy, Thiên Tác cũng thế. Tiểu Cửu, trẫm cầu xin em, giúp đỡ Thiên Tác.
Hiện giờ, trẫm chỉ có thể cầu xin em.”
Hôm ấy không biết trở về
như nào, chỉ nhớ rõ trên đường lại gặp được hai đứa cháu lớn của tôi
đang bắt nạt một đứa bé tầm năm, sáu tuổi. Bên cạnh còn có một tiểu cô
nương, khóc ầm ĩ.
Trước khi rời đi, tôi vốn đã không vừa mắt với
hai đứa cháu lớn này rồi. Hiện giờ càng thêm chán ngấy. Tiến đến, mạnh
mẽ trừng trị hai tiểu bá vương*, thấy chúng nó co rụt sợ hãi gọi tiểu cô mụ, bỗng chốc có cảm giác đạt được thành tựu.
(Bá vương: kẻ ngang ngược.)
Vài câu nói đã đuổi đi hai tiểu bá vương kia, bấy giờ mới quay đầu nhìn đứa nhỏ bị bắt nạt. Gầy gò yếu ớt, tay chân gần như thấy rõ xương, nhưng
khuôn mặt nhỏ lại ngẩng cao kiêu ngạo, một đôi mắt hoa đào giống tôi
xinh đẹp mà quật cường.
“Ta sẽ không cám ơn ngươi.” Dứt lời, nó chùi máu tươi bên khóe miệng rồi lảo đảo xoay người rời đi.
Đứa bé gái khóc lóc ở bên chào tôi một tiếng, vừa khóc vừa chạy đuổi theo
hướng đi của đứa bé trai kia, “Tam ca ca, tam ca ca, chờ Hoài Âm với.”
Hoài Âm? Tiểu công chúa của đại ca tôi. Vậy thì, tam ca ca mà con bé đang gọi, chẳng lẽ là Tiêu Thiên Tác?
Cái bánh bao nhỏ thích dùng hàm răng bé xíu cắn ngón tay tôi, đã lớn chừng
này rồi sao? Nhưng mà, dáng vẻ như thể cả thiên hạ thiếu nó bạc cũng
thật đáng đánh đòn.
Lần gặp mặt tiếp theo, là tại thọ yến của đại ca ba tháng sau. Nó rất ngoan ngoãn, yên lặng ngồi ở một góc không quá
nổi bật, tác phong hành vi, hoàn toàn nhìn không ra là một đứa trẻ vừa
mới sáu tuổi.
Thọ yến, từ trước đến giờ đều là thời cơ cho những
phi tử hoàng tử tranh nhau đua tài, đã sớm đoán được hai phi tử kia của
đại ca sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội nhạo báng Thiên Tác. Quả nhiên,
lúc thọ yến sắp kết thúc, họ mời nó hiến nghệ trước mặt mọi người, để
một hoàng tử hiến nghệ dưới con mắt của bọn chúng giống như kỹ nữ,
chuyện này có thể nói là một sỉ nhục rất lớn đối với một con người.
Nhìn nụ cười nham hiểm của hai ả phi tử kia, tôi hận không thể xông lên tát
mấy cái vào mặt hai ả. Tôi hy vọng đại ca có thể dạy dỗ nghiêm khắc bọn
chúng, nhưng đại ca như bị bịt mắt, bộ dạng giống như vô số hôn quân hại nước, toàn nói đỡ hộ.
Tôi không ngừng nghĩ, người đại ca từng
cầu xin tôi chăm sóc Thiên Tác, và vị đại ca bị tửu sắc mê hoặc này, rốt cuộc ai mới là thật?
Chẳng kịp suy nghĩ thêm nữa, Thiên Tác đã
đứng dậy, gảy đàn, tấu lên một bài ‘Phong Vân Loạn’ khiến mọi người lặng yên, trầm mê không tỉnh.
Nhớ tới khi còn rất rất nhỏ, khi mà ngũ tẩu tẩu vẫn chưa phải là Liên phi. Chị ấy rất thích ôm tôi trên đầu gối chị, gảy bài ‘Phong Vân Loạn’ này không biết bao lần, chẳng qua, tiếng
đàn của chị, dịu dàng mềm mượt hơn vài phần, lại kém hào hùng hơn của nó vài phần.
Đại ca mượn cớ say, liền vội vã ra về. Chẳng qua có
mình tôi nhận ra, nước mắt dưới đáy mắt anh ấy, không kìm nổi nữa. Đại
ca, vẫn chưa quên được Liên phi…
Định sau khi yến hội kết thúc sẽ đi tìm Thiên Tác, nhưng không ngờ, nó đã rời đi từ trước rồi.
Bất quá ngày hôm sau, nghe nói thằng bé rơi xuống nước trên đường trở về,
lý do là say rượu rơi xuống nước. Say rượu? Ha ha, nguyên nhân một đứa
bé sáu tuổi rơi xuống nước, là vì say rượu? Hơn nữa lại còn rơi vào cái
ao có gần nghìn người qua lại mỗi ngày. Nghe nói, không một ai cứu nó
lên, cuối cùng tự thằng bé vùng vẫy từ từ bò lên.
Suy nghĩ, vội
tới cung điện của nó. Giống như nhiều năm chưa quét dọn, cỏ dại bên
trong đình viện cao bằng nửa thân người, đồ dùng trong điện cũng phủ một lớp bụi dày đặc. Chẳng lẽ là hoàng tử không được sủng ái nên phải thu
nhận mấy tên hoạn quan thờ ơ kia ư? Trừng phạt nặng tay bọn thái giám và thị nữ phụ trách quét dọn một trận. Khi ấy mới vào buồng trong.
Còn chưa vào tới bên trong, đã nghe tiếng bé gái khóc thút thít.
“Phiền muốn chết, Hoài âm em về đi, ta ghét nhất thấy em khóc, nghe thôi cũng
đủ phiền!” Giọng nói non choẹt vẫn khiến người ta ghét như cũ.
“Hu hu, tam ca ca, làm sao đây, mẫu phi nói không cho em gặp anh nữa. Tại sao các mẹ lại ghét tam ca ca.”
Tôi vào phòng, bé gái mặc váy nhỏ màu hồng kia, chính là Hoài Âm. Còn Thiên Tác gầy trơ xương thì đang nằm trên giường, túm chăn trùm đầu. Không
nhịn được đạp chân nhỏ.
“Phiền quá! Phiền chết rồi! Tiểu nha đầu mau đi đi! Đừng quấy rầy lão tử ngủ!” Tiêu Thiên Tác lật chăn lên, bò
dậy, đẩy Tiêu Hoài Âm về phía phòng ngoài. Khi nhìn thấy tôi đứng một
bên, mặt thằng bé cứng đờ.
“Chào tiểu cô mụ ạ.” Mặc dù Tiêu Hoài
Âm vẫn nức nở, nhưng vẫn hết sức biết điều hướng về phía tôi hành lễ.
Tôi không khỏi xì mũi coi thường. Lại thêm một người bị giáo điều cứng
nhắc trói buộc.
“Hoài Âm đúng không.” Tôi xoa đầu con bé, nhìn nó run rẩy gật gật đầu, lúc này mới nói tiếp, “Cháu trở về trước đi.”
“Nhưng…” Tiêu Hoài Âm ngập ngừng nói, lén lút liếc về phía Tiêu Thiên Tác.
“Đi về!” Đối phó với những đứa trẻ kiểu này, đúng là vô cùng phiền toái.
Tiêu Hoài Âm bị dọa sợ phát khóc vội chạy biến.
Lúc này tôi mới cúi đầu nhìn tiểu hài tử vẫn luôn bực tức xoay người không để ý đến tôi từ nãy tới giờ.
“Thiên Tác.”
Thằng bé lén đánh mắt qua, nhưng lập tức lại chuyển tầm nhìn tới những nơi khác.
Thật là một đứa bé đáng ghét. Tôi dùng tay véo má thằng nhỏ, teo tóp, vẫn là khuôn mặt bánh bao khi còn bé của nó thoải mái hơn.
Thằng bé
vùng vằng muốn đẩy tay của tôi ra, nhưng một đứa nhỏ sáu tuổi sao đánh
lại được bá chủ mười tuổi luyện võ năm năm là tôi?
Nhìn nó nhăn
chặt hàng lông mày, tôi véo mạnh vào mặt nó một cái, “Thiên Tác, gọi
tiểu cô mụ đi! Về sau tiểu cô mụ ta sẽ bảo kê cho ngươi!”
“Tránh ra! Đồ hôi sữa đi chỗ khác chơi đi! Đừng tới làm phiền ta!” Tiêu Thiên Tác trừng đôi mắt hoa đào, bất mãn quay đầu đi.
Ngươi có thể tưởng tượng bị một đứa nhỏ kém mình bốn tuổi gọi là ‘đồ hôi sữa’ cảm giác ra sao không? Hơn nữa, đứa này còn là thằng cháu nhỏ của tôi
nữa chứ!
Đại ca cũng đã từng nói, tôi có một nhược điểm lớn,
chính là tính tình quá nỏng nảy, dễ dàng bị người ta kích giận mà làm ra phán nhận* sai lầm.
(Phán nhận: phán đoán + nhận định.)
Tôi
không biết lần này tôi có làm sai không, dù sao thì tôi đã xách thằng bé lên, cởi quần của nó rồi đánh một trận nên thân. Sau đó trong vòng một
tháng, mỗi lần tôi gặp thằng bé, nó đều cúi đầu, bước nhanh vượt qua.