“Tiện nhân! Ngươi cút đi! Ưm…” Tiểu chính thái đưa tay đẩy ra, không muốn bị Thất Thất hôn vào mặt nữa. Nhìn gương mặt phóng đại kia của cô, tức thì mặt tiểu chính thái đen lại, xoay đầu, nắm cổ, nôn ọe không ngừng.
Thất Thất vẫn mừng rỡ vui vẻ, ôm má tiểu chính thái vò loạn một trận.
Tiểu chính thái còn nhỏ, sức yếu, cho nên, vô cùng thê thảm bị động tiếp nhận sự hủy hoại từ con sói Thất Thất.
Đúng lúc này, một tiếng quát to, chấm dứt hành động cầm thú của Thất Thất.
“Các ngươi đang làm gì ở chỗ này!” Giọng nói lạnh thấu xương kia, mặc dù dùng giọng điệu bình thường, nhưng nghe ra được băng phong lạnh lẽo.
Cảm giác vô cùng rõ ràng tiểu chính thái trong lòng run lên. Lúc này Thất Thất mới ngẩng đầu, quay sang chỗ khác, nhìn về phía người đến.
Y phục trường sam đen, lãnh diện ngọc dung*, nhìn rất quen mắt, nhưng Thất Thất gắng sức nghĩ lại nghĩ, chính là nhớ không ra vị này là đại thần phương nào.
(Lãnh diện ngọc dung: dung mạo như ngọc mặt lạnh như tiền.)
Thất Thất còn chưa mở miệng, thần mặt lạnh kia hung tợn trừng mắt nhìn cô, “Cố Nghê Thường! Tuy ta không thể kháng chỉ từ chối cưới ngươi, nhưng muốn ngươi phải sống khổ sở từng ngày trong phủ, không phải là việc khó.”
“Hả?” Thất Thất vò đầu bứt tai, dùng sức để nghĩ lại nghĩ, đột nhiên, linh quang léo lên, vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra, “À, anh là nam chính!”
“Hả?” Đệ Ngũ Uyên cau mày, không hiểu.
“Là băng sơn tối ngày hôm qua.” Thất Thất thấy hắn vẫn là chân mày rướn lên không hiểu, tiếp tục nói, “Còn không hiểu? Chính là gã đàn ông vô sỉ dã man bạo lực đánh người người hôm qua, còn không thèm đền tiền chữa bệnh nữa chứ sao.”
Tiểu chính thái ở trong ngực Thất Thất run rẩy một hồi. Âm thầm bội phục dũng khí của cô.
Khuôn mặt Đệ Ngũ Uyên sầm sì, nắm chặt bàn tay, ngón tay vang lên răng rắc, giọng nói phát ra, trầm thấp giống như lời triệu gọi từ dưới địa ngục, “Ngươi nói cái gì…”
“Ai, như vậy còn chưa hiểu hả, nói thẳng ra tối hôm qua anh chính là một gã trai không có tí phong độ nào.” Thất Thất hoàn toàn không chú ý tới người nào đó đã gần như bùng nổ, tiếp tục mở miệng, “Đúng rồi, vừa lúc tôi có chuyện muốn tìm anh. Tôi muốn nói, nữ thần Âu Dương Ngữ của anh đang ở Cốc Dương thành, nhanh đi đón cô ấy về đi, nếu không, đợi cô ấy gặp được nam phụ số một thì phiền phức lắm. Người kia rất khó đối phó.”
“Cốc Dương thành?” Đệ Ngũ Uyên vẫn trưng ra cái mặt lạnh, chỉ là không còn sắc nhọn như trước, nghi hoặc nhìn Thất Thất, “Chẳng lẽ ngươi lại giở trò mới gì, muốn dùng tin tức giả này để ta mang lòng cảm kích sau đó vào phòng của ngươi?”
Thất Thất im lặng, khinh bỉ đánh giá Đệ Ngũ Uyên, “Anh nghĩ hơi nhiều rồi đấy, tôi không có hứng thú với anh, người tôi cảm thấy hứng thú…” Còn chưa nói xong, cảm nhận rõ ràng tiểu chính thái trong ngực run rẩy kịch liệt một hồi.
“Ngươi cảm thấy hứng thú cái gì? Chẳng lẽ là vị trí trong lòng ta?” Đệ Ngũ Uyên càng nói trên mặt càng rét lạnh, “Ta cảnh cáo ngươi, chớ mơ mộng hão huyền. Trong lòng của ta, chỉ có một mình tiểu Ngữ. Nữ tử độc ác như ngươi, ta gặp lần nào phiền lần đó.”
Tự luyến là một loại tội, nên trừng phạt?
Không muốn cùng hắn kéo co nữa, Thất Thất nhịn không được nói, “Được được được, tôi hiểu rồi, lời tôi nói ban nãy, anh muốn tin hay không cũng được. Vì không muốn để đại thần anh phiền muộn, kính xin đại thần ngài cất bước. Trong hậu viện ngài còn có một đám tiểu thiếp Xuân Hoa Thu Nguyệt Hạ Lan Đông Tuyết đang chờ ngài gieo mầm ngẫu nhiên. Tôi không tham gia náo nhiệt. Đại thần, đi thong thả!”
Đệ Ngũ Uyên hừ lạnh, muốn nói cái gì đó, nhưng nghe người này hạ lệnh đuổi khách, hắn cũng không tiện mặt dày không đi, xoay người, có chút không cam tâm rời đi.
Nhưng vừa đi vài bước, trong lòng luôn có chút không thoải mái, biểu hiện của Cố Nghê Thường quá khác thường, khiến cho đột nhiên hắn rất không vui. Giống như là đồ vật vốn thuộc về hắn, đột nhiên bị người lấy mất, mặc dù hắn cũng không thích món đồ đó.
Xoay người, không nhìn cô, trực tiếp nhìn chằm chằm vào đứa bé trong ngực cô, “Chiêu, tại sao lại ở chỗ này, bài tập hôm nay làm xong chưa?”
”Chưa...... Chưa xong.”
”Vậy còn không mau tới đây!”
Chiêu? Chẳng lẽ là nam phụ số hai Đệ Ngũ Chiêu kia? Thông tin về Đệ Ngũ Chiêu từ trong sách liên tục không ngừng hiện lên.
Đệ Ngũ Chiêu, em trai của Đệ Ngũ Uyên.
Thuộc tính: thiếu niên siêu đáng yêu. Sợ nhất anh trai Đệ Ngũ Uyên. Thích nhất nữ chính Âu Dương Ngữ. Ghét nhất nữ phụ Cố Nghê Thường. Cuộc đời: bởi vì mẫu thân qua đời từ sớm, không được hưởng thụ tình mẹ. Khi nữ chính Âu Dương Ngữ vào phủ Thừa Tướng, vô cùng thương hại Đệ Ngũ Chiêu, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, cho nên, đã thầm kín gửi gắm trái tim thiếu nam. Nhưng biết Âu Dương Ngữ thích anh trai Đệ Ngũ Uyên, nên đành chôn thật sâu giấu đi tấm lòng thầm mến này, lén lút bảo vệ Âu Dương Ngữ. Cuối cùng, cô đơn tới già.
Thất Thất thương xót nhìn Đệ Ngũ Chiêu run rẩy, từng bước một đi về phía Đệ Ngũ Uyên.
Đây chính là bi tình nam phụ trong truyền thuyết đó! Sự thật chứng minh, không được yêu sớm, không bao giờ! Em nói thử, ai em không ghét, lại đi ghét cô?!
“Chân của đệ chỉ để trang trí thôi sao? Nhanh chân theo ngay!” Đệ ngũ Uyên không vui, lạnh lùng quát. Dứt lời, xoay người rời đi.
Thất Thất nhìn bóng lưng hai người rời đi, tặc tặc lưỡi. Trong truyện chỉ nói Đệ Ngũ Chiêu sợ Đệ Ngũ Uyên, không ngờ, lại sợ thành bộ dạng này.
Chỉ là......
Thất Thất chống cằm, khóe môi kéo nhẹ.
‘Em đã là thiếu niên đáng yêu như kia, vậy hãy để cho chị tới cứu vớt em! Nam phụ bi tình cái gì chứ, đi gặp quỷ ấy! Chị muốn bồi dưỡng em thành thiếu niên trung khuyển số một của nữ phụ!’
Quyết định ý kiến hay, Thất Thất gác tay ra sau đầu, tản bước đi về. Sự thật chứng minh, nữ phụ đại nhân muốn làm đại sự, nhất định phải tìm nữ phụ gian thần thương lượng. Nếu không, sẽ bởi vì lạc đường mà đói bụng….
......
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng là trở về. Ba chữ ‘Vân Thường cư’, hiện tại càng nhìn càng thân thiết. Vừa mới vào phòng, liền nhìn thấy nữ phụ gian thần đang trong vườn đi tới đi lui.
“Tử Vũ! Tử Vũ!” Thất Thất bước nhanh vào, cũng không nhìn cô ta, chạy nhanh vào trong nhà, “Tôi đói sắp chết rồi, mau chuẩn bị thức ăn cho tôi đi!”
“Công chúa, ngài đi đâu vậy! Để nô tỳ còn dễ tìm. Ôi trời! Tóc kiểu gì thế này…” Tử Vũ vẫn là bộ mặt kẻ gian như trước. Nhìn đầu tóc của cô châm chọc.
Sửa xong tóc cho cô, lúc này mới phân phó tiểu nha đầu bên cạnh đi truyền lệnh, cho những người khác lui ra, đứng bên cạnh cô.
Ngồi ngay ngắn trước bàn uống trà, Thất Thất ngẩng đầu, Tử Vũ đứng ngược sáng, căn bản cũng không phải mặt lương thiện, càng tăng thêm vài phần âm u. Thất Thất lặng lẽ run lên, bộ dạng nhân vật phản diện luôn có loại khí chất áp chế, khiến cả người không được tự nhiên.
“Cô tìm tôi à? Có việc gì sao?” Thất Thất chống cằm, hai tay che mắt, không nhìn vào cô ta.
Tử Vũ híp mắt, mặt mũi dữ tợn, “Công chúa ngài vừa rời đi không lâu, Hạ Lan tiểu tiện nhân đã tới rồi. Vẻ mặt toàn là cười giễu. Thật sự nô tỳ ấm ức thay cho công chúa. Nghĩ công chúa cành vàng lá ngọc, thậm chí mèo con chó con cũng dám tới mạo phạm! Cơn giận này không xả thì thật sự không chịu nổi!”
Thất Thất cau mày, “Ra thế. Chuyện nhỏ thôi mà.”
“Công chúa! Tại sao ngài có thể không quan tâm được!” Tử Vũ chỉ cảm thấy nuối tiếc rèn sắt không thành thép, trợn to hai mắt, nhe răng, “Tiểu tiện nhân kia chính là ác độc tát ngài một cái thật mạnh đấy! Đây là vũ nhục hoàng gia! Ngài không giáo huấn dạy dỗ ả, làm sao ả có thể biết ngài lợi hại dường nào!”
Thất Thất thật sự không có hứng thú với mấy vị tiểu thiếp kia của băng sơn nam, cô cảm giác hứng thú với đệ đệ của băng sơn hơn, tiểu chính thái đó. Suy nghĩ một chút, lại muốn hôn.
“Em cứ theo đó mà làm thôi!” Thất Thất chẳng hề để ý nói, “Em biết Đệ Ngũ Chiêu ở chỗ nào không?”
Tử Vũ gật đầu, thở phì phò trên khuôn mặt gian tà. “Nô tỳ chắc chắn sẽ trừng phạt tiểu tiện nhân kia thật tốt! Để cho ả rốt cuộc biết ai là trời ai là đất! Xem ả còn dám không biết trời cao đất rộng!”
Thất Thất nhìn mặt của cô ta, thật giống như trông thấy một con trăn lớn, sợ đến phát run.
“Chuyện đó…. Đệ Ngũ Chiêu ở đâu…” Thất Thất âm thầm căn răng, cố làm vẻ bình tĩnh.
“Nhị công tử ở tại Chiêu Hòa viện.” Rốt cuộc Tử Vũ khôi phục lại bình thường, cung kính hồi đáp, “Chỉ là…. Tại sao công chúa người đột nhiên có hứng thú với nhị công tử vậy? Không phải bình thường người rất ghét hắn sao?”
“Chuyện này….. Con người rất giỏi việc thay đổi không phải sao.” Thất Thất không muốn nhiều lời với cô ta, giải thích qua loa.
Tuy rằng Tử Vũ không hiểu, nhưng không dám mạo phạm nhiều.
Lúc này, tiểu nha đầu đưa đồ ăn từng người từng người đi vào, cẩn thận từng li từng tí bưng đĩa đặt xuống. Nhìn các loại mỹ vị, Thất Thất vô cùng đáng xấu hổ nuốt nước miếng một cái. Không đợi thức ăn bày xong, cầm đũa lên định gắp.
‘Bang’ đũa bị đánh văng ra, Thất Thất ngẩng đầu, oán trách nhìn Tử Vũ, nhìn khuôn mặt gian tà của cô ta, nhất thời âm thầm đè lại bất mãn trong lòng. Với lấy chiếc đũa, gắp đĩa đồ ăn khác. ‘Bang’ lại một lần nữa bị đánh văng ra. Mặc kệ, đĩa rau, đánh văng ra.
Lặp đi lặp lại sáu, bảy lần, Thất Thất mất hứng, vô cùng mất hứng. Nặng nề đặt đôi đũa lên trên bàn, vỗ bàn, “Tử Vũ! Cô muốn thế nào!”
Cuối cùng thức ăn cũng mang lên hết, Tử Vũ cung kính đứng khom lưng, “Công chúa, ngài không thể động đũa trước khi đồ ăn đầy đủ, kính xin công chúa đừng trách Tử Vũ thất lễ.”
Thất Thất nhăn mày, có chút uất ức, chỉ vào món ngon trước mắt, hỏi dò, “Vậy bây giờ tôi có thể ăn không?”
Tử Vũ cho những người khác lui ra, lắc đầu với Thất Thất, “Chưa được.”
“Vậy phải như thế nào tôi mới có thể ăn?! Tôi sắp chết đói rồi!”
“Xin công chúa rửa tay, súc sạch miệng trước.” Tử Vũ bưng chậu nước tới.
Thất Thất có chút oán giận, tại sao không thấy viết trong sách? Ăn một bữa cơm cũng phiền toán như vậy!
Vội vàng rửa tay, dùng khăn lụa thấm nước trên tay. Nhìn Tử Vũ lại bưng tới một chén nước trà, Thất Thất liếc nhìn cô ta một cái, mặt mũi vẫn như cũ chẳng biết khích lệ gì cả. Nâng chén trà lên, một ngụm nuốt trà xuống.
“Xin công chúa nhỏ tịnh thủy* ra.” Tử Vũ đứng bên nhắc nhở.
(Tịnh thủy: nước súc miệng…)
Nhổ ra? Không phải uống sao?
Cầm cái chén, Thất Thất liếc Tử Vũ một cái, nhìn gương mặt kia của cô ta, phút chốc có loại ảo giác không dám không nghe theo. Sau đó, rất không tình nguyện, nhổ ra ngụm nước miếng.
Tử Vũ nhận lấy chén, nhìn thứ bên trong, mặt đen lại.
Thất Thất không dám nhìn cô ta, vội vàng giơ đũa lên liền gắp lấy gắp để nhét vào mồm, mặc cho Tử Vũ đứng bên hóa đá.
(Người đàn bà hóa đá =))))))
......
“Khổng Tử nói: học mà không nghĩ thì mất hết, nghĩ mà không học thì mệt mỏi.”
“Khổng Tử nói: không biết mệnh trời thì không thể làm người quân tử; không biết lễ thì không thể lập thân; không biết chữ tín thì không hiểu được người.”
“Khổng Tử nói: chớ lo người không biết mình, hãy lo mình không biết người thôi.”
(Nguồn: gg-sama)
......
Bên trong Chiêu Hòa viện, một đứa bé mặc y phục trắng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi dưới tàng cây, trong tay cầm một quyển sách, lúc lắc đầu đắc ý đọc thuộc lòng.
“Khổng Tử nói: quân tử thành tựu điều tốt đẹp cho người, thành tựu điều tốt đẹp cho người…. thành tựu điều tốt đẹp cho người….” Bỗng nhiên hắn nhíu chặt chân mày, siết chặt sách trong tay, ngập ngừng đọc, làm thế nào cũng nhớ không nổi đoạn sau.
Bất chợt, môt bên truyền đến âm thanh như chuông bạc.
“Khổng Tử nói: quân tử thành tựu điều tốt đẹp cho người, không thành tựu điều xấu cho người. Tiểu nhân thì trái lại.”
Tiểu hài nhi sững sờ, quay đầu lại, phát hiện có một người vịn vào tường rào, nhìn không thấy thân người, chỉ thấy một cái đầu lộ ra trên đầu tường, cộng thêm hai móng vuốt bám trên tường.
Thất Thất thấy thằng bé nhìn cô, hưng phấn rụt lại một cái tay vẩy vẫy hắn, “Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu! Chúng ta lại gặp mặt! Thật là có duyên!”
Đệ Ngũ Chiêu vạch đen, làm bộ như không thấy, quay đầu về, tiếc tục lúc lắc cái đầu đọc thuộc lòng.