Tiểu hồ ly nhảy từ
trong ngực y ra ngoài, đứng trên bả vai của y, dồn sức, quất thật mạnh
cái đuôi vào mặt y, phút chốc trên mặt y xuất hiện vệt đỏ.
Đang chuẩn bị quất thêm lần nữa, hai bàn tay tóm lấy cái đuôi của nó, xách ngược nó lên, “Tiểu tử, quả nhiên không sợ chết ha!”
Tiểu hồ ly không ngừng kêu lên ‘Gngao ~”, nhìn cặp mắt to lo lắng của nó,
lúc này Vạn Giang Hồng mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
Y
tiện tay nhét nó vào trong ngực, nhảy lên trên cây, cẩn thận nghe ngóng
động tĩnh xung quanh. Tuyết đọng dày đặc trên cây đè nặng trĩu, có thể
nghe được âm thanh nhánh cây chịu không nổi, răng rắc một tiếng gãy lìa, rơi trên mặt đất.
Tất cả đều thật bình thường, lúc y đang chuẩn bị nhảy xuống cây, đột nhiên một tiếng hổ gầm chấn động rừng cây đến
mức rung chuyển, làm y suýt té từ trên cây xuống, vội vàng bám chặt thân cây. Đồng thời, cảm nhận rất rõ tiểu tử trong ngực run bần bật.
Chẳng bao lâu, con hổ kia giương lên cái miệng to như chậu máu, đi tới đi lui dưới gốc cây. Như thể đang chờ bọn họ xuống. Tuy nhiên, có thể thấy
được con hổ này cũng không có ác ý gì, giống như một con vật được người
thuần dưỡng. Biểu lộ trong mắt nó vô cùng hiền hòa.
Đột nhiên Vạn Giang Hồng nghĩ đến cái gì đó, không khỏi nhếch môi cười, không có ý
tốt một tay xách tiểu tử đang run rẩy không ngừng trong ngực ra, đối
diện ánh mắt thắc mắc sợ hãi của nó, y tiện tay ném nó xuống, “Không
phải lá gan rất to sao, dám động đuôi trên mặt tao, vậy thì xuống chơi
đùa với con hổ một chút đi.”
Thất Thất chỉ cảm thấy máu đông cứng lại, cứ như vậy bị ném xuống, vừa vặn rơi trên đầu con hổ, bốn chân cứ
như thế bám trên mặt nó. Hai cặp mắt to chớp chớp đối diện lẫn nhau.
Con hổ hất đầu, liền quẳng nó lên trên đất. Rống dài một tiếng, dọa Thất
Thất hoảng sợ dùng hai chân trước ôm lấy đầu. Lông toàn thân không ngừng rung rung.
Nghe nó từng bước một tiến tới, trong đầu Thất Thất
nhanh chóng chuyển động, nếu như bây giờ cô chạy, đoán chừng sẽ bị nó
một vả đánh ngã; nếu như cô nhảy lên trên cây, không chừng còn đang ở
trên không đã bị nó tợp phát.
Thất Thất rưng rưng, trong lòng âm
thầm mắng Vạn Giang Hồng 1800 lần. Lương tâm tên đấy không biết bị cái
gì ăn mất, nếu cô tránh được kiếp này, không thể không dùng móng vuốt
cào y chảy máu. Nhưng mà trước mắt điều cô nghĩ đến nhiều nhất là, làm
thế nào mới có thể thoát khỏi miệng hổ.
Cảm thấy con hổ càng lúc càng tiến lại gần, tên diêm dúa phía trên còn cười điên cuồng, “Tiểu
tử, sợ cái gì, mau đánh ngã con vật ngu si kia đi! Đứng ì tại chỗ là
muốn giả chết hả!”
Giả chết?!
Thất Thất chợt cảm thấy một luồng ánh sáng xuyên qua cái trán.
Bốn chân co quắp, ngã vật xuống mặt đất, giả chết…
Chỉ mong con hổ với gấu xám giống nhau, không ăn vật chết.
Vạn Giang Hồng chờ trên cây xem trò hay không còn từ nào để diễn tả cảm xúc của y vào lúc này. Hơn nữa, cảm giác con tiểu hồ ly kia có thể nghe
hiểu tiếng người, càng lúc càng mãnh liệt.
Con hổ đứng bên cạnh
tiểu hồ ly, đưa bàn chân bự mà dày lật tiểu hồ ly lại, lộ ra phần lông
trắng tinh trên bụng. Nhìn bộ dạng chổng vó của tiểu hồ ly, con hổ có
chút phấn khởi rống lên một tiếng, há mồm, ngậm cả cái đầu tiểu hồ ly.
Thất Thất vốn đã xác định tư tưởng chắc chắn chết, nào ngờ đau đớn trong dự
tính không hề xuất hiện, chẳng qua cảm thấy đầu của cô ở trong miệng lão hổ vô cùng nóng. Hơn nữa, miệng con hổ này thối kinh…
Nhìn đầu
tiểu hồ ly bị con cọp ngậm, Vạn Giang Hồng chợt có chút hoảng sợ, nhẹ
nhàng nhún một cái liền nhảy xuống, đưa tay định chặt vào sau gáy con
hổ.
Nhưng vào lúc này, một cái roi bất ngờ cuốn lấy cổ tay của y, khiến y phải dừng tay lại.
“Tam hoàng tử, gượm đã!” Một giọng nói trong trẻo uyển chuyển tựa như cây
trúc mùa xuân truyền đến, “A Hổ, đừng nghịch ngợm nữa.”
Nàng ta
vừa nói xong, lcon hổ lập tức nhả miệng, ngoe nguẩy cái đuôi, ngoan
ngoãn tới bên người vừa đến. Tiểu hồ ly rơi xuống đất bịch một tiếng,
lông trên đầu ướt nhẹp, nhìn kinh tởm vô cùng.
Vạn Giang Hồng men theo cây roi nhìn sang, người tới một thân xanh thẫm, gương mặt thanh lệ vô cùng lạnh nhạt.
“Thiển Bích, con hổ của ngươi rất thích ăn đòn đấy.” Vạn Giang Hồng phút chốc
thu lại vẻ giận tái, chỉ chỉ tiểu hồ ly vì miệng thối mà ngạt thở đến
ngất xỉu trên đất, cợt nhả nói: “Ngươi nhìn xem, không phải ta muốn bắt
nạt con hổ của ngươi, là con hổ của ngươi bắt nạt tiểu hồ ly của ta,
chẳng qua ta nhìn chịu không nổi, mới tính động thủ thôi.”
Thiển
Bích thu roi về, đưa tay vuốt ve con hổ ngồi dựa vào cạnh chân, mặt
không chút thay đổi, “Tam hoàng tử đừng nói như vậy, ta không dám nói
ngài không đúng, chẳng qua, năm ngoái a Hổ cào nát y phục của ngài, quả
thực là hành động vô ý.”
“Ta sớm có nói qua, việc lần đó không
cần nhắc lại!” Vạn Giang Hồng thẹn quá hóa giận, “Ta mới không vì chuyện cỏn con đó mà ghi hận trong lòng, mượn cơ hội này để bắt nạt con hổ.”
“Ta chưa nói cái gì cả.” Trên mặt Thiển Bích vẫn thờ ơ như cũ, nhưng ánh
mắt chính là một thanh kiếm vô tình, tàn nhẫn đâm vào vết thương của y,
“A Hổ, con nói xem có đúng không.”
“Thiển Bích, ngươi…” Vạn Giang Hồng tắt tiếng.
Thiển Bích họ Phượng, gặp được lúc y theo Quỷ Thủ học y. Tính cách hời hợt,
cái gì cũng không quan tâm, chỉ có con hổ kia mới đặt trong lòng nàng.
Mà nàng không phải nhân vật khiến y đau đầu nhức óc, phiền phức nhất
chính là…
“Tam hoàng tử, em gái ở nhà lúc nào cũng mong đợi người tới gặp em ấy.” Thiển bích vỗ vỗ đầu con hổ, đuổi nó chạy đi.
Vừa nghe nàng nhắc tới người nọ, Vạn Giang Hồng bỗng nhức đầu, “Năm mươi
cân thịt bò thượng hạng, đừng nói hành tung của ta cho Hồng Phi.”
Thiển Bích hờ hững nhìn hướng con hổ rời đi, qua hồi lâu, mới mở miệng trả
lời, “Muộn rồi, ta đã nhận của em ấy mười cân thịt thỏ.”
“Cái gì?!” Vạn Giang Hồng cả kinh, một tay túm lấy đuôi hồ ly trên đất, liền vội vã tìm cách trốn khỏi nơi này.
Ai ngờ, Thiển Bích vung lên cây roi dài, quấn lấy mắt cá chân của y, khiến cho y suýt nữa ngã sấp mặt, Vạn Giang Hồng một tay xách hồ ly, một tay
bám lấy thân cây, cầu xin nhìn Thiển Bích, “Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi
hãy tha cho ta đi, coi như chưa nhìn thấy ta.”
“Vậy cũng không được.” Thiển Bích khẽ nhíu lại, “Nếu ngươi không có ở đây, a Phi nhất định bắt ta trả thịt thỏ lại.”
“Ta hoàn thành thay ngươi được không?” Vạn Giang Hồng thường xuyên ngó xung quanh, như gặp đại địch, “Cô nãi nãi của ta, mau cho ta rời khỏi đi.”
Thiển Bích cụp mắt, giống như đang suy tính thiệt hơn trong lời nói của y lớn chừng nào.
Chẳng đợi nàng rối rắm thêm, một tràng tiếng chuông bạc nhanh chóng truyền tới.
“Thiên Tác ca ca! A Phi rất nhớ anh!” Cả người mặc trường sam màu đỏ, eo nhỏ
mặt trắng, tóc đỏ mắt phượng, chính là Phượng Hồng Phi đã tìm kiếm y
khắp nơi.
Hồng Phi vài bước đi tới, tiến đến nhào vào trong ngực y, thẹn thùng nói,
“Thiên Tác ca ca thật xấu xa, lâu như vậy cũng không tới gặp a Phi một
chút. Hại a Phi ngày nhớ, đêm mong, người cũng gầy đi rất nhiều.”
“Hồng Phi, ngươi buông ta ra trước đã.” Thấy vừa thoát được roi dài của Thiển Bích, bây giờ lại rơi vào trói buộc của nàng ta, nhất thời vô cùng bực
bội.
“Còn lâu! Em vì nhớ Thiên Tác ca ca mà hao gầy, cho nên ca
ca phải chịu trách nhiệm nuôi em cho béo! Nếu không,em không cho anh rời đi nửa bước!” Hồng Phi dụi dụi vào ngực y, hai tay không buông lỏng
chút nào.
(Các bạn đã học được cách tán crush chưa?)
Bấy giờ,
Thất Thất cũng mơ màng tỉnh lại. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy hai người
giống như cô dâu chú rể, cả người mặc màu đỏ, còn ôm nhau thân mật đến
vậy. Ngực, dâng lên một ngọn lửa giận không tên cháy hừng hực.
Nhẹ nhàng giãy ra, thuận tiện nương nhờ tay của y, vụt nhảy lên trên, trèo
đến vai của y, nhằm vào cô gái trong ngực y, đạp mạnh lên mặt nàng ta.
Tựa hồ còn chưa hả giận, vung cái đuôi to lên, ‘bộp’ nhiều phát, đánh
vào mặt nàng ta.
Vạn Giang Hồng trố mắt nhìn một loạt động tác của tiểu hồ ly, cũng không ngăn cản.
Hồng Phi nhíu chặt chân mày, thả Vạn Giang Hồng ra, một tay bắt được cổ của
tiểu hồ ly kia, tức giận muốn bẻ cổ của nó, “Tiểu hồ ly thật khó ưa,
không cho ăn chút giáo huấn, mày sẽ không biết cô nãi nãi lợi hại ra
sao!”
“Dừng tay! Hồng Phi! Nếu ngươi giết nó, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.”
“Được được, Thiên Tác ca ca đừng nên tức giận. Em chỉ nói vậy thôi.” Hồng Phi đưa tay vuốt cặp lông mày đang nhăn lại của y, nịnh nọt nhìn y.
Vạn Giang Hồng nhận lại tiểu hồ ly từ trên tay của nàng ta, nhìn nó chớp đôi mắt to, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên Tác ca ca, theo em trở về được không?” Tuy rằng Hồng Phi dùng giọng
điệu trưng cầu ý kiến của y, nhưng hành động của cô đến một chút ý tứ
hỏi xin cũng không có. Kéo cổ áo của y về phía trước.
Thiển Bích vẫn luôn im lặng ở bên lúc này thấy hai người muốn rời khỏi, lbấy giờ mới lên tiếng nói, “A Phi, thịt thỏ kia…”
“Tất nhiên cho a tỷ rồi.” Hồng Phi sốt ruột trả lời.
Thiển Bích thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chậm rãi đi hướng khác.
Thất Thất chui vào trong ngực Vạn Giang Hồng lần nữa, âm thầm mắng, “Gian phu dâm phụ. Không biết xấu hổ! Lòng lang dạ sói!”
Còn Vạn Giang Hồng tất nhiên vô cùng bất đắc dĩ bị Hồng Phi lôi tới Phượng trạch.
Thật ra thì Thất Thất còn nhớ rõ, trong truyện từng đề cập tới Phượng Hồng
Phi này. Là phi tử đầu tiên mà Vạn Giang Hồng cưới, bởi vì nhờ có cô ta, Vạn Giang Hồng nhanh chóng được lòng dân, nhờ vào sự giúp đỡ của Tiêu
Nhan Lạc, vô cùng thuận lợi đoạt được ngôi vị hoàng đế, Về phần cô gái
nhà họ Phượng này, ở Đại Yến được coi như thần nữ sống. Trong dân chúng
cũng lưu truyền một bài ca dao:
‘Đại Yến tuyết trắng, biên giới
vạn dặm kiên cố. Rồng sinh chín người con trai, ai sẽ là người nắm quyền đây? Trời cao có câu, chim Hoàng* sinh ra ở thôn Phượng.’
(Phượng Hoàng: Phượng là con trống, Hoàng là con mái.)
Ai cũng muốn kết hôn với cô gái Phượng gia, số lượng cô gái nhà họ Phượng
ít ỏi không nói, hơn nữa còn thay đổi chỗ ở hàng năm, khiến cho người ta tìm không ra. Nhưng dù dưới điều kiện bất lợi như vậy, Vạn Giang Hồng
lại trùng hợp tình cờ gặp được Phượng Hồng Phi. Bởi vì kịch tình phía
sau mà tạo dựng nên cơ sở vững chãi. Lúc trước đã không thể yêu thích
nổi Phượng Hồng Phi này, bây giờ gặp được người thật, càng ghét thêm!
Thất Thất cực kỳ phẫn nộ nhìn hai người cùng màu quần áo, không khỏi âm thầm nghiến răng. Cắn xé y sam trên ngực của y. Trước kia không hề để ý, giờ đây nhìn cả người màu đỏ, cảm thấy đặc biệt chướng mắt.
Không cam tâm tình nguyện theo bọn họ tới Phượng trạch. Nghe nói chỗ kia là một nơi cực kỳ thần bí.
Chờ sau khi đến, không khỏi có chút thất vọng, không phải chỉ là một gian
nhà gỗ nhỏ ư? Nhỏ như vậy, dùng chữ ‘trạch’ để nói thật sự có chút miễn
cưỡng.
(Trạch: nhà lớn và rộng.)
Thất Thất nhảy ra khỏi ngực
Vạn Giang Hồng, lởn vởn trước nhà gỗ nhỏ chê bai dè bỉu, đột nhiên sau
lưng bị cái gì đó ngăn lại, quay đầu, liền nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của
con hổ kia và ánh mắt lấp lánh khác thường của nó.
Nhất thời chân cẳng nhũn như con chi chi. Tiếp đó nằm vật ra trên mặt đất giả chết.
Con hổ vô cùng tự nhiên đưa chân ra lật nó lên, lại ngậm cả đầu nó.
Thất Thất lại ngửi được cái mùi khó chịu trong miệng nó. Khi bị hun đến đầu
óc rối loạn, đột nhiên nghe thấy giọng nói Vạn Giang Hồng bất chợt kéo
cao, bỗng tỉnh táo lại:
“Cái gì?! Ngươi nói ngươi muốn thành thân với ta?!”