Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 39: Lần đầu gặp mặt dạ phi, mỹ nhân rắn rết



Kinh đô Đại Yến so với Kinh thành Đại Mạch, mặc dù không thơ mộng như Đại Mạch, nhưng lại hiện lên khí thế hào hùng.

Trên kiến trúc hùng vĩ đọng một tầng tuyết dày, dân chúng sôi nổi xách theo cây chổi quét đi tuyết đọng. Trên đường cái, tiếng rao hàng liên miên không dứt. Nam nam nữ nữ đều mặc xiêm y dày nặng tấp nập qua lại trong thế giới màu trắng…

Thất Thất núp trong ngực của y, chỉ thò ra cái đầu, tò mò nhìn cảnh vật xung quanh. Vạn Giang Hồng ngồi cưỡi trên tuấn mã, tự mình tiến vào cổng thành, trên mặt treo lên một nụ cười bất cần, còn cố ý mặc chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng, cổ rụt lại. Rất giống dáng vẻ của một tên lưu manh cực kì hèn mọn.

“Ơ kìa! Đấy không phải Tam gia sao? Mấy ngày nay không gặp, lại tới chỗ nào tìm mỹ nhân hả?” Trên lầu phía bên phải, đột nhiên có tiếng nói truyền đến.

Thất Thất quay đầu, chỉ thấy chỗ tay vịn lầu hai, một tên công tử eo thô mặt tròn trái ôm phải ấp đứng ở đó, đôi mắt hí tụ lại, dâm tà từ trên nhìn xuống Vạn Giang Hồng.

“Ồ? Thì ra là Lý nhị công tử.” Vạn Giang Hồng ngẩng đầu, hơi híp mắt, ánh mặt trời, tuyết trắng, y phục đỏ, tóc phất bay, nổi bật gương mặt trong suốt như ngọc của y, chỉ là khóe miệng lại hơi nhếch lên một cung độ mang theo vài phần ương bướng, “Ta tìm tới tìm lui, vẫn cảm thấy mỹ nhân nhi Đại Yến chúng ta nhiều hơn, chứ không, sao lại trở về chứ?”

Lý nhị công tử này chính là nhị công tử Lý thừa tướng Đại Yến Lý Duyên, văn dốt võ nát, là một trong những người bạn đàn đúm ngày xưa của Vạn Giang Hồng.

Lông đầu Thất Thất nhất thời dựng lên, hóa ra ngày thường hay gọi cô mỹ nhân nhi này mỹ nhân nhi nọ, đều là gạt người?

Tức tối giơ chân lên cào mạnh vào ngực y, nhưng lại không xòe móng ra. Cào ra máu thì chơi không vui nữa.

“Thật ư?” Lý Duyên trên lầu cười xấu xa, “Thế mà ta lại nghe nói, Tam gia vô cùng yêu thích mỹ nhân nhi Đại Mạch, thường xuyên lưu luyến tại Nguyệt Nguyệt Hồng, còn có ý với công chúa Đại Mạch, phu nhân Thừa tướng đấy. Ha ha ha, chẳng lẽ công chúa kia là một đại mỹ nhân, ngày nào đó Tam gia nhất định phải cho tiểu đệ thưởng thức một chút.”

Hả? Thất Thất ngẩng đầu, nhìn cái cằm trơn nhẵn của y, vô cùng rối rắm, anh ta có ý với cô ư? Vì sao cô chẳng nhận ra. Bất quá, suy nghĩ một chút, loại cảm giác này có vẻ cũng không tệ lắm. Xấu hổ lè lưỡi liếm liếm ngực y. Thân mật dùng sức dụi mặt vào y.

“Ha ha ha ha…” Vạn Giang Hồng ngửa đầu cười to, “Lý nhị công tử nói đùa gì đâu, sao cái người xấu xí đó có thể tính là mỹ nhân nhi chứ? Hơn nữa còn là hàng đã dùng rồi, làm sao ta có thể coi trọng nàng ta chứ, chẳng qua chỉ là trêu đùa với nàng ta mà thôi.”

Động tác của Thất Thất chợt khựng lại, cả người tức giận run rẩy, bấy giờ, hình như Vạn Giang Hồng để ý thấy tiểu hồ ly trong ngực có vấn đề, vừa cúi đầu, chỉ thấy cái đuôi to màu đỏ rực đón lấy mặt, hung dữ quất cho y mấy cái tát, lúc này mới nhảy lên bả vai của y, vươn bàn chân phía sau ra đạp vào mặt y.

Lau gương mặt bị đạp bẩn, Vạn Giang Hồng tóm lấy cái đuôi của nó, khó hiểu nhìn nó trừng to mắt, “Tiểu tử, mày uống lộn thuốc à, tao có chọc gì mày đâu.”

Thất Thất hừ lạnh một tiếng, ngoảnh đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn y.

Vạn Giang Hồng càng lúc càng không hiểu nổi. Ngẩng đầu, đối diện ánh mắt kinh ngạc của Lý Duyên trên lầu, giả vờ thờ ơ cười cợt, “Tính tình tiểu hồ ly này còn hoang dã, thật sự thích ăn đòn vô cùng. Bây giờ ta về trước, Lý nhị công tử, sau này chúng ta còn gặp lại.”

”Sau này còn gặp lại.”

Thúc con ngựa đi theo hướng hoàng cung. Bởi vì quanh năm y ở bên ngoài, cho nên, việc xây phủ trạch khác cho y luôn bị trì hoãn, đến nỗi giờ đây, y vẫn sống ở trong cung. Bất quá, điều này cũng tạo thành một cơ hội rất tốt để y tìm hiểu chuyện của Thập Lý Dạ.

*

Hoàng cung, Thập Lý điện.

“Nương nương, nghe nói Tam hoàng tử Điện hạ hồi cung rồi.” Thị nữ đấm vai cho cô gái đang nhắm mắt nằm trên ghế Thái phi, thận trọng nói.

“Thật ư?” Cô gái chậm rãi mở mắt, ánh mắt sóng sánh trong suốt, giống với ánh mắt của Cố Nghê Thường đến mấy phần, cực kì thanh thuần, khác xa với vẻ ma mị trong truyền thuyết. Áo tơ trắng tóc đen, gương mặt chưa thoa phấn trắng, đã đẹp đến kinh người. Người này chính là Dạ phi Đại Yến Thập Lý Dạ.

Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay thị nữ, mượn sức ngồi dậy từ trên ghế Thái phi, tay mềm mại khẽ kéo, sửa lại một chút tóc mai hai bên hơi lộn xộn. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, như đứa trẻ nghịch ngợm, “Hỏa Hỏa, ta đói rồi.”

“Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngọ thiện ngay cho nương nương.” Thị nữ được đổi sang làm Hỏa Hỏa nhìn nụ cười đơn thuần của nàng lại bị dọa sợ đến phát run, nơm nớp lo sợ quỳ xuống hành lễ.

“Ừ, Hỏa Hỏa, em đi đi.” Nhìn thị nữ cúi đầu rời đi, Thập Lý Dạ chần chừ một chút, chân trần tới cầm cái giỏ trúc trên án kỷ, duyên dáng thướt tha bước ra phía bên ngoài.

*

“Tiểu tử, đến nơi này, mày không được tùy ý chạy loạn, nếu không, bị kẻ nào hầm ăn cũng không biết.” Một tay Vạn Giang Hồng tóm gáy tiểu hồ ly, nhìn thẳng vào mắt nó, vô cùng nghiêm túc dặn dò nó.

Thất Thất nhe răng, khua loạn bốn chân, bất mãn kêu lên ‘ngao ngao’ không ngừng. Giờ đây cô vẫn canh cánh trong lòng lời vừa rồi của y, tên này lại còn dám nói dung mạo của cô xấu xí?! Đúng là mắt mù dở!

Thừa dịp y không chú ý, cắn mạnh vào cổ tay của y, trong nháy mắt y bị đau mà thả ra, Thất Thất nhảy xuống đất, chạy biến vào trong bụi cỏ.

“Tiểu tử!” Vạn Giang Hồng ôm cổ tay bị cắn chảy máu, có chút lo lắng đuổi theo. Nhưng hồ ly vốn nhỏ, chui vào trong bụi cỏ một lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Chạy một lúc lâu, Thất Thất quay đầu, nhìn phía sau không còn ai khác, lúc này mới nghếch đầu, ve vẩy cái đuôi chậm rãi đi trên mặt tuyết.

Chỗ này mai đang nở rất đẹp, cánh hoa mai rơi trên tuyết trắng, nền trắng hoa đỏ, mang đến một nét đẹp khó tả. Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, trong tiết trời lạnh như thế, vậy mà lại không hề kết băng, trên mặt còn có một làn sương mù mỏng manh.

Thất thất tò mò đi tới, nhìn nước phản chiếu lại hình dạng hồ ly, đau lòng che kín cặp mắt của mình. Đây đúng là nỗi sỉ nhục!

Mất một lúc để thích nghi, cô mới từ từ thả chân trước ra, mở ra đôi mắt to, cúi đầu, ngửi ngửi mặt nước, có một mùi thơm thoang thoảng không biết tên. Nó duỗi chân phải ra, nhẹ nhàng chạm vào nước, hóa ra là nước nóng!

Đây là chỗ nào, lại có nước nóng chảy? Hơi quá xa xỉ đi.

Đang chuẩn bị nhảy xuống tắm tắp, đột nhiên cái đuôi bị ai đó kéo lại. Trời đất đảo ngược, nó vừa nhìn thấy đầu sỏ xách đuôi nó, không khỏi ngẩn ngơ.

Y phục trắng tóc phất bay, dung nhan trắng nõn con mắt linh hoạt, so với yêu mị của Vạn Giang Hồng, nhiều hơn vài phần thanh lệ, so với nét thánh khiết của Lạc Nhan Cơ, lại nhiều hơn vài phần phóng túng. Giống như Cửu Thiên Huyền Nữ sẩy chân rơi vào cõi hồng trần.

(Cửu Thiên Huyền Nữ: là một vị nữ thần về chiến tranh, tình dục và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa và Việt Nam.

Theo thần thoại Trung Hoa, một trong những điển tích nổi tiếng nhất về bà là việc bà là người đã chỉ dạy cho Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu.)

Thất Thất mở lớn cặp mắt to, không nỡ chớp mắt.

“Tiểu hồ ly màu đỏ, thật đáng yêu quá đi.” Thập Lý Dạ vừa nói vừa buông chiếc giỏ trên khuỷu tay xuống, ngồi xổm, thận trọng kéo tiểu hồ ly vào trong ngực, vuốt ve theo chiều lông của nó.

Thất Thất híp mắt lại, thoải mái kêu rừ rừ trong ngực của nàng ta.

“Không biết là tiểu hồ ly nhà ai mà lại chạy tới nơi này, nếu không có chủ nhân, ta rất muốn nuôi dưỡng.” Thập Lý Dạ mở to đôi mắt vô tội, tội nghiệp nhìn tiểu hồ ly trong ngực. Vô cùng không đành lòng vuốt ve bộ lông bóng mượt của nó.

‘Gngao ~’ Thất Thất ngẩng đầu, dùng sức lắc đầu. Nhìn ánh mắt không hiểu của nàng, dụi thẳng vào ngực nàng.

“Ha ha ha… Buồn quá… Tiểu hồ ly đừng dụi nữa.” Thập Lý Dạ cười đến nước mắt sắp chảy ra từ khóe mắt, hai tay nhẹ nhàng bắt được hai cái chân của nó, khống chế không để nó lộn xộn nữa.

“Tiểu tử, em chờ ở đây trước, chị đi bẻ mấy cành hoa mai rồi chúng ta trở về nhé.” Thập Lý Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tiểu hồ ly, đứng dậy, y phục trắng trên người tung lên, phất phơ tựa thần tiên. Thất Thất ngồi chồm hổm trong giỏ xách, si ngốc nhìn dáng người yêu kiều nhón chân, với tay bẻ hoa của nàng.

Nhìn đến nhập thần, đột nhiên lại có người tóm được cái đuôi của nó. Xách ngược nó lên.

Thất Thất cực kì khó chịu quay đầu, trừng qua, lại thấy Vạn Giang Hồng nhíu đôi lông mày, bất mãn nhìn nó.

“Tiểu tử, đã nói mày không được chạy loạn rồi mà vẫn không nghe lời!”

Hừ! Thất Thất tức giận quay đầu đi.

Bấy giờ, Thập Lý Dạ mới chú ý tới tình hình bên này, chân trần đi tới, tuyết trắng lạnh cóng khiến bàn chân nhỏ tái nhợt không còn chút máu, nhưng nàng giống như một chút cảm giác cũng không có, thẳng tắp đứng ở đó.

”Ngươi là......”

Vạn Giang Hồng nhìn về phía người đi tới, hai mắt không khỏi phát sáng, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thản, đầu óc xoay chuyển, liền đoán ra được thân phận đối phương.

Dứt khoát chắp tay cúi đầu hành lễ, “Tiêu Thiên Tác bái kiến Dạ phi nương nương.”

Thập Lý Dạ nghe đến thân phận của y, đôi con ngươi trong suốt không khỏi tối sầm, “Thì ra là Tam hoàng tử điện hạ.” Nàng chỉ chỉ tiểu hồ ly trong tay y, cầu xin nhìn y, “Con tiểu hồ ly này là của ngươi sao?”

Vạn Giang Hồng nhìn ánh mắt khát khao của nàng ta, mỉm cười, không nể nang gì mà dúi tiểu hồ ly vào trong ngực, không cho phép nàng nhìn thêm lần nữa, “Đúng thế, tiểu hồ ly nghịch ngợm, thích chạy loạn khắp nơi, vừa rồi đa tạ Dạ phi nương nương chăm sóc.”

“Ta rất thích con tiểu hồ ly này, có thể…” Thập Lý Dạ còn chưa nói xong, đã bị Vạn Giang Hồng đánh gãy.

“Dạ phi nương nương, ta còn có chuyện cần phải làm, không quấy rầy nương nương hái hoa nữa. Xin được cáo lui trước.” Vạn Giang Hồng không đợi nàng ta trả lời, xoay người bước nhanh rời đi.

Thập Lý Dạ này, có đúng là yêu nghiệt mê hoặc quân vương không? Tại sao đến một chút phong thái yêu nghiệt cũng không có?

Tuy Vạn Giang Hồng không làm sao giải thích được, nhưng trước mắt, việc y muốn làm, không phải là những thứ này, trước tiên phải dạy dỗ tiểu hồ ly chạy loạn khắp nơi này một trận đã. Bớt gây thêm phiền phức cho y mai sau.

Không biết rằng, ngay lúc y xoay người rời đi chưa lâu, bộ dạng ngây thơ lúc trước của Thập Lý Dạ thay đổi, đưa tay, từ trong lòng lôi ra một hạt châu, nhìn hạt châu màu trắng bỗng dưng biến đỏ, kéo môi cười, “Tưởng phải lâu lắm mới tìm được, không ngờ nhanh thế đã tìm tới mình rồi. Ha ha…”

“Ngươi đã không chịu tự mình trở về, vậy để Chúc tiểu thư ta giúp ngươi một tay nhé. Nếu không, công tử phải chờ tới sốt ruột mất.”

*

“Nương nương, nương nương, ngọ thiện đã chuẩn bị xong rồi.” Thị nữ vội vã đi tới.

Thập Lý Dạ bẻ gãy hoa mai trong tay, xoay người lại, ngọt ngào cười, “Hỏa Hỏa, tự dưng ta không muốn ăn. Hủy hết đi.”

“Dạ.” Thị nữ cúi đầu lên tiếng, đang chuẩn bị lui xuống, lại bị nàng gọi lại.

“Bây giờ Hoàng thượng đang ở đâu? Ta muốn tìm người.”

“Hồi nương nương, hoàng thượng đang ở chỗ Tuyết Chiêu Nghi.” Hỏa Hỏa cúi đầu, giọng nói mang theo một chút run rẩy.

“Vậy à…” Thập Lý Dạ nhàn nhạt cười, nét mặt khó lường.

*

Nghe nói đêm đó, đột nhiên Dạ phi đau mắt, ngự y làm thế nào cũng không nói ra được nguyên do. Hoàng thượng vô cùng lo lắng, lúc nửa đêm, Dạ phi từ trong mộng tỉnh lại, nói là có tiên nhân chỉ dẫn, phải uống nước ngâm hai mắt của Tuyết Chiêu Nghi mới có thể chữa khỏi mắt của nàng. Chân mày hoàng thượng cũng không nhíu lấy một cái, đã phân phó, khoét hai mắt Tuyết Chiêu Nghi. Tuyết Chiêu Nghi không chịu nổi, tự vẫn bỏ mình.

Từ đó, lời nói của Yêu phi Thập Lý Dạ càng vượt khỏi sự kiểm soát...

Dĩ nhiên, sau khi Thất Thất núp trong ngực Vạn Giang Hồng nghe thấy chuyện này, liền không ngừng run rẩy.

Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là cô nương nhờ vào Thập Lý Dạ rồi, đúng là chết thế nào cũng không biết. Nghĩ xong, co rúc vào lòng y. Xem ra, ở cạnh tên diêm dúa này vẫn là an toàn hơn.

Mặc dù trong truyện viết qua, tính tình Vạn Giang hồng bạo tàn, còn đồng tính luyến ái. Nhưng mà, dựa vào việc chung sống với nhau, anh ta cũng không giống như trong truyện nói lắm. Tuy rằng tự luyến mồm thối, nhưng vẫn coi là người tốt. Quan trọng nhất là, cô vừa mắt tên này.

Hiện tại cô muốn nhất chính là: Sớm dò ra tình địch trong lòng Vạn Giang Hồng không biết là ai kia, nghĩ cách tìm ra quyển tiểu thuyết, để tác giả biến cô trở về, rồi đi tiêu diệt tình địch đó! Cuối cùng dắt Vạn Giang Hồng đi, kéo ra ngoài chuyện trò yêu đương mặn nồng một trận với cô, có lẽ, một đời của cô coi như trọn vẹn.

Nhưng, khi một ngày nào đó, Vạn Giang Hồng từ trong tay áo lôi ra một quyển sách thì Thất Thất vô cùng sửng sốt, bởi vì trên đó viết bảy chữ to đùng: Xuyên qua yêu không tự chủ. Phía dưới là mấy chữ nhỏ ‘Manh Manh tiểu tiên nữ’ vẫn chói mắt như cũ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.