Chếch về phía đông hoàng cung có một tòa tháp cao, tên là Ma Thiên, cao chín tầng, mỗi tầng là một cảnh trí khác nhau. Tương truyền leo tới tầng thứ chín sẽ có thể ngắm trọn vẹn cả kinh thành phồn thịnh.
Theo Cố Cẩn Hi bước từng bước một leo lên Ma Thiên, Thất Thất rất tò mò cái tòa tháp cao tên là Ma Thiên này, trong truyện từng nói qua, đây là kiến trúc được xây dựng lên vào thời điểm Đại Mạch mới thành lập, hơn nữa, trên một cái kệ ở tầng thứ chín là những chiếc hộp mà mỗi đời đế vương đặt lên đó, bên trong là bí mật sâu thẳm của các vị đế vương, với ý tứ khóa lại tất cả nhược điểm, chuyên tâm triều chính. Trừ phi có hoàng đế tự mình dẫn đưa, những người khác không được phép lên trên tháp. Cho nên nhiều lần cô mơ tưởng, nhưng chưa bao giờ được đặt chân lên.
“Nghê Thường còn nhớ rõ nơi đây?” Vừa tới tầng ba, đột nhiên Cố Cẩn Hi dừng lại, xoay đầu lại, cười nói, “Khi còn bé phụ hoàng thường xuyên ở trên tháp hết một ngày. Một lần Nghê Thường nói muốn lên xem, liền nài nỉ anh lén đến đây cùng với em đó.”
Thất Thất miễn cưỡng cười. Ký ức lúc trước của Cố Nghê Thường làm sao cô biết được, vì vậy cô không thể không ậm ừ cho qua, “Khi đó Nghê Thường còn bé, giờ đây muốn nhớ rõ lại chuyện khii đó, thật sự có chút khó khăn.”
“Nói cũng phải, khi đó Nghê Thường chỉ mới ba tuổi thôi.” Cố Cẩn Hi quay đầu đi, bi thương dưới đáy mắt rõ ràng đến vậy, đánh tiếng thở dài, “Ai, lẻ loi thật đấy, ký ức của hai người, lại chỉ một người nhớ.”
“Ca ca… “ Thất Thất nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, đột nhiên không biết phải nói sao, có chút giận bản thân vì sao không thể có được ký ức của Cố Nghê Thường chứ.
“Nghê Thường không cần phải lo lắng, ca ca chỉ là than thở đôi chút thôi. Chúng ta tiếp tục lên trên nào.” Cố Cẩn Hi mỉm cười, chìa tay, mở ra, bàn tay trắng mà gầy, hoàn toàn không có sắc máu, khiến người ta đau lòng.
Thất Thất đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, đuôi mắt hắn cong cong, nắm thật chặt tay của cô, giống như nắm lấy toàn bộ thế giới. Thất Thất không khỏi bị niềm vui sướng của hắn lây lan, hơi kéo lên khóe môi, lộ ra mấy chiếc răng.
“Lúc bé Nghê Thường rất thích khóc, nhìn thấy con kiến là chực khóc, nhìn thấy con chuồn chuồn là chực khóc, nhìn thấy mấy con sâu róm là chực khóc…” Cố Cẩn Hi vừa dắt cô đi lên trên tháp, vừa kể không ngừng nghỉ mấy chuyện hay ho hồi bé.
“Còn lâu ấy, em đâu có thích khóc đến vậy.” Thất Thất bất mãn nguýt hắn.
“Nghê Thường cực kỳ thích khóc, anh khuyên giải thế nào cũng không được. Mỗi lần phụ hoàng nhìn thấy, đều trách mắng anh, nói anh chăm sóc em không tốt.” Cố Cẩn Hi giống như nghĩ tới chuyện khi đó, nhăn mày, nhưng nụ cười trong mắt không hề thuyên giảm, “Hồi bé anh thường xuyên bị phạt vì Nghê Thường đấy.”
“Xì! Dù sao em chẳng nhớ rõ gì hết, anh cứ tha hồ nói đi.” Đối diện với Cố Cẩn Hi hòa ái này, Thất Thất thật sự đã quên mất hắn là Hoàng đế Đại Mạch, chỉ coi như một ông anh hàng xóm đang không ngừng kể với cô mấy chuyện ngớ ngẩn, dần dần yên tâm thả xuống sự phòng bị.
“Nghê Thường, chuyện này mà em cũng có thể quên ư?! Chẳng lẽ là xấu hổ nên không chịu thừa nhận. Anh nhớ hồi Nghê Thường bảy tuổi đái dầm, xấu hổ tới nỗi núp dưới án kỷ, chúng ta hỏi gì, em cũng chỉ lắc đầu, giả vờ mất trí nhớ.” Cố Cẩn Hi híp mắt, xấu xa nhìn cô.
“Không nhớ! Không nhớ không nhớ! Em chẳng nhớ cái gì hết!” Thất Thất bỗng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận những chuyện xấu hổ đó là cô làm.
“Ai, Nghê Thường em rõ thật là… “ Cố Cẩn Hi không thể làm gì khác hơn là thở dài, vươn tay búng vào giữa trán của cô.
“Au!” Thất Thất che cái trán bị búng đau, mắt to bọc lấy một hồ nước mắt, chỉ chực rớt xuống. Thất Thất không thể không thừa nhận, Cố Nghê Thường thật có thiên phú muốn khóc là khóc được ngay.
“Đừng khóc đừng khóc!” Cố Cẩn Hi nhìn thấy cô sắp khóc, lập tức luống cuống, đưa tay kéo tay cô xuống, cúi đầu thổi nhẹ lên cái trán ửng đỏ của cô, nịnh nọt cười, “Nghê Thường đừng khóc, là ca ca sai.” Hắn nhắm mắt lại, dí cái trán lại gần, “Hay là em búng lại anh mấy cái? Chỉ cần Nghê Thường không khóc là được.”
Đối diện với cái trán gần ngay trước mắt của hắn, Thất Thất không khỏi có chút cảm động, đây chính là người anh trai bao dung cô đến vô pháp vô thiên, vì sao một người như vậy nhất định phải biến mất trong tiểu thuyết?
Đưa tay nhẹ vuốt hai má trơn nhẵn của hắn, âm thầm quyết định, bất luận ra sao, cô đều phải ngăn cản kịch tình phát triển sau này, ca ca của cô, tuyệt đối không thể bị hy sinh!
“Nghê Thường… “ Chẳng biết từ lúc nào, Cố Cẩn Hi đã từ từ mở mắt, lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt có chút đau buồn, “Em sao thế? Ca ca lại làm sai điều gì à?”
Thất Thất lắc đầu, “Em không sao, chỉ là mệt mỏi thôi.” Nhìn năm tầng lầu trước mắt, cô nhõng nhẽo ngồi thụp xuống, “Còn cao quá, em không đi nữa đâu.”
“Nhưng ca ca muốn Nghê Thường theo anh tới tầng chín ngắm nhìn phong cảnh kinh thành.” Cố Cẩn Hi cau mày, bất lực trước sự ăn vạ của cô.
“Mặc kệ mặc kệ, em không đi.” Thất Thất khoanh chân, vô cùng mất hình tượng ngồi ỳ trên mặt đất, không chịu dậy. Đột nhiên, con ngươi hơi đảo, giảo hoạt cười, “Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
Thất Thất vươn hai tay về phía hắn, “Trừ phi ca ca cõng em lên.”
Cứ tưởng hắn sẽ từ chối yêu cầu vô lý này của cô, nào ngờ hắn chỉ cưng chiều cười một tiếng, “Chuyện này có khó khăn gì chứ?” Nói xong, liền ngồi xổm người xuống, “Lên đây đi, công chúa điện hạ của anh.”
“Ca ca, anh… em chỉ là đùa chút thôi mà.” Thất Thất kinh ngạc, thật khó tưởng tượng nổi, một đế vương lại có thể quỳ xuống thân thể ngàn vàng vì cô. Dù đây là một tiểu thuyết vô căn cứ cực kỳ không có trật tự không có logic, nhưng quan điểm không được bôi nhọ tôn nghiêm của thiên tử ở bất cứ nơi đâu đều là chuyện hết sức chú trọng. Tại sao anh ấy có thể thản nhiên quỳ xuống vì cô như vậy được?
“Nhưng anh thì không nói đùa. Mau lên đây đi, Nghê Thường. Đường phía sau vẫn còn dài lắm.” Cố Cẩn Hi tủm tỉm cười, “Hồi bé em không hay xấu hổ như thế.”
Thất Thất gật đầu một cái, nhẹ nhàng nằm lên lưng của hắn. Tóc hắn giống như tơ lụa quấn quanh, Thất Thất không nhịn được dán sát mặt lên, ngửi mùi Long Diên Hương thoang thoảng trên người hắn, không khỏi yên lòng nhắm hai mắt lại.
Cố Cẩn Hi cõng cô bước từng bước lên trên, nói ra những lời êm ái kèm theo chút thở dốc, “Nghê Thường, anh nhớ lần chúng ta lén lên trên Ma Thiên này, cũng ở tầng này, em ăn vạ không đi, bắt anh cõng em lên. Anh không làm theo, thế là em đứng ỳ tại chỗ khóc lớn, quấy nhiễu phụ hoàng. Ha ha ha… Kết quả anh bị phụ hoàng phạt chép kinh thi, anh còn chưa phàn nàn gì mà em đã khóc toáng lên, lúc ấy, bộ dạng phụ hoàng tay chân luống cuống, đến giờ anh vẫn còn nhớ.”
“Em mới không phải đồ mít ướt.” Thất Thất bất mãn đưa tay nhéo tai hắn, “Anh đừng có nói tầm bậy tầm bạ nữa, em chẳng nhớ gì hết, anh đừng lợi dụng chuyện em không nhớ được hồi nhỏ mà đổ tội lên em.”
“Đổ tội?” Cố Cẩn Hi cười cưng chiều, “Khi đó là do em làm anh phải chịu phạt khiến trong lòng tức tối, lúc xuống dưới tháp, ở tầng thứ ba còn khắc hai cái hình người bé bé, không tin anh có thể cõng em trở về xem thử.” Dứt lời dừng bước định quay trở lại.
Thất Thất vội vàng ngăn cản hắn, một trên một dưới kiểu này, thật muốn mệt chết à!
“Không cần, em tin lời anh nói.”
“Chúng ta vốn đã hẹn ước kỹ càng, đợi tới ngày em cập kê, chính là thời điểm chúng ta trở lại Ma Thiên. Ai ngờ…” Cố Cẩn Hi chợt ngừng nói, khổ sở trong lời nói thật quá rõ ràng.
Thất Thất biết, trong truyện có kể qua, Cố Nghê Thường trông thấy thừa tướng thiếu niên Đệ Ngũ Uyên trong một lần thọ yến thánh thượng, rễ tình đâm sâu, không thể tự kiềm chế. Có lẽ cũng bởi vậy mà lỡ mất ước hẹn với anh ấy.
Đưa tay che mắt hắn, không muốn nhìn ánh mắt ưu thương kia của hắn, “Anh trai, mặc kệ đã từng ra sao, lúc này, nơi đây, chúng ta cùng chung một chỗ. Ước hẹn bị trễ, bây giờ thực hiện cũng không quá muộn, phải không?”
“Ừm.” Cố Cẩn Hi gật đầu, “Em bỏ tay ra nào, chúng ta tiếp tục lên trên.”
“Dạ.” Thất Thất thả tay ra, đổi sang ôm chặt cổ hắn, nhẹ giọng ở bên tai hắn nói, “Ca ca, Nghê Thường có anh, thật sự là may mắn của cả đời.”
Cố Cẩn Hi cũng không đáp lại, chỉ hơi nâng lên cánh môi, mang theo vài phần cay đắng.
*
Tới đỉnh tháp, cảm nhận gió đêm lạnh lẽo thổi qua mặt, Thất Thất có chút phấn khích nằm nhoài trên bệ cửa sổ, thu hết cảnh đẹp vào trong mắt, phấn khích kéo tay Cố Cẩn Hi, “Ca ca, ca ca! Anh nhìn kìa! Thật sự có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật kinh thành đó! Anh nhìn đi! Có phải người kia say rượu không, đi thôi cũng nghiêng ngả, buồn cười quá. Còn nữa, cái kia…”
Thất Thất thao thao bất tuyệt, Cố Cẩn Hi chỉ cười ôn hòa, mặt tràn đầy nhu tình mà nhìn niềm phấn khởi trong mắt cô.
“Anh thấy rồi, Nghê Thường, anh thấy rồi.”
“Anh chỉ nhìn em, sao thấy được cảnh vậy ở bên ngoài chứ?”
Cố Cẩn Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Qua mắt của Nghê Thường, anh có thể nhìn thấy tất cả.”
Thất Thất ngượng ngịu cười một tiếng, quay đầu đi, tiếp tục ngắm cảnh, không lên tiếng nữa.
Giữa lúc Thất Thất nhìn đến hăng hái dâng trào, Cố Cẩn Hi chợt vỗ vỗ vai của cô, nói là có việc đi ra sau một chuyến, bảo cô đợi ở đây.
Cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng không thể luôn luôn thu hút mắt người. Xoay đầu sang, nhìn thấy rất nhiều chiếc hộp đặt trên giá trong phòng, nhất thời hứng thú.
Từng hàng hộp trên kệ kia, tiếc rằng đã bị khóa lại, tìm hồi lâu, mới phát hiện trong góc có hai cái hộp không bị khóa.
Thất Thất kiễng chân lên, lấy xuống chiếc hộp phía trước, trên cái hộp có ghi “Cố Đình Thự”, không ngờ, đây lại có thể là cái hộp bí mật của tiên hoàng.
Cẩn thận mở ra. Đập vào mắt trước tiên là một bức họa. Chậm rãi mở rộng, bên trên vẽ một cô gái mặc quần áo màu xanh đang đẩy thuyền bằng sào, vẻ mặt hững hờ, mặt mày thanh nhã, thướt tha như tiên. Nhìn kỹ, hơn nữa còn khá giống với cô. Đột nhiên nhớ lại bà thái phi điên khùng đã bị xử tử, trong miệng bà ta nói là Mộ Thập Nhất Nương, chẳng lẽ chính là chỉ người này?
Thất Thất khép bức họa lại, để sang một bên, cầm lên phong thư trong hộp. Trang thư ố vàng, nhìn có chút năm tháng.
Cố đại ca thân yêu.
Cố đại ca, thấy thư như thấy em. Cảm ơn ba năm trước Cố đại ca đã giúp đỡ cho vợ chồng chúng em. Cứ tưởng rằng tất cả đã kết thúc vào ba năm trước. Không ngờ mấy ngày gần đây, tiểu muội thường xuyên phát hiện có người theo dõi, em cùng Nam Thành ca nghi ngờ có người đã chạy trốn vào ba năm trước, sợ hãi vô cùng. Mong Cố đại ca có thể chìa tay giúp đỡ lần nữa, cứu vợ chồng chúng em trong lúc nan nguy.
Tiểu muội Mộ Thập Nhất Nương
Nhìn phần lạc khoản của thư, còn là mười bảy năm trước. Ba năm? Nam Thành? Mộ Thập Nhất Nương? Nhớ không lầm, Dạ Tước Thư có kể qua, cha của bọn họ tên là Dạ Nam Thành. Căn cứ vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của cô, Mộ Thập Nhất Nương này chính là mẹ ruột của cô, mà việc Dạ tộc xảy ra chuyện e rằng không như lời Dạ Hoan đã kể, hình như Dạ Tước Thư cũng chẳng hay biết gì.
Đặt bức họa và phong thư về lại chỗ cũ, đang chuẩn bị mở ra cái hộp của Cố Cẩn Hi. Nào ngờ đúng vào lúc này, một trận tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.
Vội vàng đặt lại chiếc hộp, vội vã trở về bên cửa sổ, làm bộ như không biết cái gì cả, kinh ngạc nhìn về phía người đến, “Anh, anh đi đâu vậy, tại sao mãi mới về?”
Cố Cẩn Hi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về những cái hộp kia, phát hiện không có gì thay đổi. Rồi mới nhìn về phía Thất Thất, mỉm cười nói: “Tất nhiên chuẩn bị lễ vật cho Nghê Thường rồi.”
“Lễ vật?”
“Ừ, Nghê Thường, em xem kìa!” Cố Cẩn Hi duỗi ngón tay ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm vốn tối đen như mực, được từng chiếc từng chiếc đèn Khổng Minh* chiếu sáng, hoàng cung phồn hoa, dưới vô số ánh lửa le lói của đèn Khổng Minh, dần dần lộ ra vẻ đẹp khiến lòng người rung động.
(Đèn Khổng Minh: đèn trời.)
Thất Thất mở to hai mắt, thưởng thức khung cảnh mà rất nhiều người cả đời chưa từng được gặp.
“Anh không có cách nào tặng em một con đom đóm trong đêm, đành dùng đèn Khổng Minh trong đêm thay thế. Nghê Thường, em thích không?”
Dịu dàng trong mắt hắn như dòng nước mùa xuân xoa nắn, Thất Thất không khỏi mất hồn, ngây ngốc gật đầu, “Thích ạ!”
Cố Cẩn Hi giống như đứa bé được kẹo, kích động kéo cô vào lòng, “Em thích là được.”
Có lẽ những chiếc đèn Khổng Minh kia quá đỗi xinh đẹp, cô đã quên mất đẩy ra, yên lặng tựa vào ngực hắn, hưởng thụ thời khắc yên bình này.
“Ca ca, Nghê Thường không đáng để anh đối xử tốt với em như thế đâu.”
“Không có gì là đáng hay không, em là Nghê Thường, Nghê Thường là em, vậy là đủ rồi.”
*
Hôm sau trời vừa sáng, khi cô rửa mặt xong, đẩy cửa ra, liền phát hiện Cố Cẩn Hi đang đứng ở ngoài cửa, đưa lưng về phía cô.
“Anh trai?”
Thất Thất gọi, hắn liền xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo không có chút tình cảm nào, không khỏi đang ám chỉ cho cô, đây là nhân cách thứ hai kinh khủng kia.
Tưởng hắn sẽ cười nhạo một trận, ai ngờ hắn chỉ cau mày, “Đêm qua hắn đã giao quyền làm chủ thân thể cho trẫm. Ngươi muốn gặp hắn, đoán rằng không có cơ hội rồi.”
Thất Thất không mở miệng, đối mặt với người ghét cô, chuyện cô có thể làm, chính là im lặng.
“Sao hả, ngươi không có lời nào muốn nói ư?”
Thất Thất lắc đầu.
Cố Cẩn Hi đánh giá cô từ trên xuống dưới, châm chọc nói, “Dáng dấp chẳng có gì gọi là quốc sắc thiên hương, thật chẳng hiểu sao tên kia lại coi trọng ngươi nữa.”
Thất Thất vẫn như cũ không mở miệng, Cố Cẩn Hi cũng lôi từ trong ngực ra một khối lệnh bài, tùy ý ném tới, “Cầm đi đi, đây là tên đó muốn trẫm giao cho ngươi. Nhân Phúc!” Hắn quát to một tiếng, một tiểu thái giám hoảng hốt chạy tới.
“Dẫn công chúa tới nhà giam.”
“Dạ, nô tài tuân lệnh.” Tiểu thái giám cúi chào, “Công chúa điện hạ, xin dời bước theo nô tài.”
Thất Thất gật đầu một cái, cúi đầu, lướt qua bên cạnh Cố Cẩn Hi.
Cố Cẩn Hi thì thào nói bên tai cô, “Ngày hôm đó trẫm tận mắt nhìn thấy ngươi chết, làm thế nào mà ngươi sống lại hả? Đồ tàn dư Dạ tộc…”
Thất Thất cả kinh, xoay đầu lại nhìn hắn, nhưng hắn lại làm vẻ mặt chẳng biết gì.
“Công chúa?” Tiểu thái giám quay đầu lại.
“Không có gì, chúng ta đi thôi.” Thất Thất hành lễ với Cố Cẩn Hi, xoay người đi theo tiểu thái giám ra ngoài.
*
Vừa tới nhà lao, tiểu thái giám liền rời đi. Thất Thất dựa vào lệnh bài trong tay dò dẫm từng bước bên trong nhà lao.
Bên trong nhà lao âm u ẩm ướt, ánh sáng lờ mờ xuyên qua chiếc của sổ duy nhất. Còn Đệ Ngũ Chiêu cứ thẫn thờ nhìn cửa sổ, chẳng nói câu nào.
“Tiểu Chiêu?” Nhìn khuôn mặt trẻ con của nó, lúc này gầy dơ xương, đau lòng gọi thằng bé.
Lỗ tai Đệ Ngũ Chiêu giật giật, trong đôi mắt mờ mịt lóe lên tia sáng. Thằng bé chậm rãi nghiêng đầu sang, nhìn đôi mắt ngập nước của Thất Thất, thắc mắc một câu, “Chị là ai?”