Gần đây thái độ ông ta đối với Hàn Mai Mai rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cô cảm thấy đại khái là do biết chỉ có một mình cô là con gái, cho nên mới muốn tạo mối quan hệ tốt với cô.
Nhưng Hàn Mai Mai không có tâm tình đi gây tạo mối quan hệ giống ông ta, cô nhìn rõ, đối với Trình Chí Dũng mà nói quan trọng nhất vẫn là lợi ích bản thân.
Trình Chí Dũng gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, đột nhiên có vẻ đăm chiêu hỏi, "Con có biết ai làm hay không?"
Sáng sớm trợ lý Triệu đã nói cho Hàn Mai Mai biết là ai làm, d ie nd a nl e q u yd o n.c o m, Hàn Mai Mai không có giấu diếm, giật giật khóe miệng, "Người này cũng có quan hệ khá thân thiết với ba."
"Là sao? Là ai?" Mặt Trình Chí Dũngnhăn lại cũng không nói gì.
"Là Từ Mỹ Phụng."
Trợ lý Triệu còn nói với Hàn Mai Mai một chuyên khác, chính là ông ấy đã cho người ta đi giáo huấn tên người mẫu Tiểu Duy kia, nhưng không tìm thấy người.
Nghe nói suốt đêm hôm qua, cậu ta đã rời khỏi thành phố này.
Hàn Mai Mai không nghĩ nhiều, đại khái là Tiểu Duy biết chuyện bị bại lộ, liền chạy trốn. Cậu ta chạy trốn chạy cũng nhanh thật!
"Cái gì? Chuyện bị bại lộ, không phải ông nói với tôi tuyệt đối không có vấn đề? Tại sao có thể như vậy. Tôi nên làm gì bây giờ? Ông nhận của tôi nhiều tiền như vậy... Này này này..." Từ Mỹ Phụng nhìn xuống di động, điện thoại đã sớm bị cúp, bà ta tức giận ném di động vào tường, điện thoại bị ném vào tường vỡ tung ra.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Trình Khả Hinh bị hành động của bà ta dọa sợ, khiếp đảm nhìn bà ta.
Từ khi cô ta trở về từ nhà họ Hàn, tính tình mẹ cô ta càng ngày càng kém.
"Hiện tại mình phải nhanh lên. Đúng, hiện tại mình phải rời khỏi đây thật nhanh." Từ Mỹ Phụng lẩm nhẩm nói, sau đó lấy một cái túi du lịch, mở tủ sắt, nhét vài thứ vào bên trong.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Trình Khả Hinh nhìn hành động của Từ Mỹ Phụng khác thường, sốt ruột hỏi han.
"Mày mau tránh ra cho tao. Đừng làm phiền tao." Từ Mỹ Phụng dùng lực đẩy Trình Khả Hinh ra.
Sau đó chuông cửa liền vang lên, Trình Khả Hinh cũng không quản Từ Mỹ Phụng, cô ta chạy tới mở cửa.
Mở cửa ra cô ta liền xem thấy rất nhiều cảnh sát ở bên ngoài .
"Các anh có chuyện gì sao?" Trình Khả Hinh sợ hãi hỏi, trong lòng có một loại dự cảm xấu.
"Xin hỏi Từ Mỹ Phụng có ở đây không?"
Từ Mỹ Phụng vừa mới cầm vali đi ra, khắp phòng toàn cảnh sát, chân lập tức mềm nhũn ra.
"Từ Mỹ Phụng, bây giờ chúng tôi nghi ngờ bà phạm tội cố ý giết người. Bà có quyền giữ im lặng, những gì bà nói đều có thể trở thành bằng chừng trước tòa." Cảnh sát nói.
"Cố ý giết người, các anh nhất định nhầm rồi, mẹ tôi sẽ không làm loại chuyện này." Trình Khả Hinh khóc nói.
Lúc này Từ Mỹ Phụng đã bình tĩnh lại, xem ra bà ta trốn không thoát rồi.
Bà ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói, "Có thể cho tôi một chút thời gian để tôi và con gái nói lời từ biệt hay không?"
Trình Chí Dũng không nghĩ tới lá gan Từ Mỹ Phụng lại lớn như vậy, dám xuống tay với Hàn Mai Mai, thật sự là một người phụ nữ ác độc.
Di động của ông ta kêu liên tục, ông ta nhìn màn hình, là Trình Khả Hinh con ranh chết tiệt kia gọi tới.
Trình Chí Dũng nghĩ đến việc ông ta nuôi con gái kẻ khác nhiều năm như vậy, trong miệng liền phun ra máu tươi.
Con ranh chết tiệt này hiện tại gọi điện thoại đến, chẳng lẽ còn muốn ông ta đi giúp Từ Mỹ Phụng thoát thân.
Đây thật đúng là khôi hài!
Trình Chí Dũng không chút do dự liền cầm điện thoại trên bàn, cho vào danh sách hạn chế, điện thoại liền yên tĩnh lại.
Hiện tại dâm phụ Từ Mỹ Phụng này nên bị bắt lại.
Thực là đáng đời! Ông ta cũng đỡ phải động thủ, tâm tình Trình Chí Dũng đột nhiên tốt hẳn lên.
Ông ta cầm chìa khóa xe đi tới bãi đậu xe.
"Ba."
Ở bãi đỗ xe Trình Chí Dũng bị Trình Khả Khả ngăn lại.
Ông ta không vui nhìn Trình Khả Hinh, "Cô nhầm rồi, tôi không phải ba cô. Cô chỉ là một đứa con hoang."
Mặt Trình Khả Hinh trắng bạch, mím môi, mấy lời này khiến cô ta khó khó có thể mở miệng, nhưng cô ta nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng lúc cuối mẹ cô ta nhìn cô ta, mới lên tiếng nói, "Mẹ con bị bắt, van cầu ba cứu bà, có được hay không." Thời điểm nói chuyện trong lòng cô ta cũng không chịu nổi, cô ta biết yêu cầu này cực kỳ quá phận, là mẹ cô ta có lỗi với ông ta, hiện tại còn yêu cầu ông ta giúp đỡ, nhưng hiện tại cô ta cũng không có cách nào khác, không có người nào có thể giúp cô ta.
Trình Chí Dũng nhìn Trình Khả Hinh trầm mặc rất lâu, đột nhiên cất tiếng cười to.
"Cô muốn tôiđi cứu Từ Mỹ Phụng. Ha ha ha ha... Đây đúng là chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe. Cô cảm thấy tôi rất ngu đúng không, nuôi con gái và vợ hộ kẻ khác." Trình Chí Dũng trào phúng nói, "Cô tránh ra cho tôi."
Tâm Trình Khả Hinh giống như bị người đánh một quyền, cô ta cũng nghĩ tới những lời lẽ ác độc mà Trình Chí Dũng có thể nói, nhưng khi cô ta đứng ở chỗ này thì vẫn không thể tiếp nhận được. Người này trước đây là người ba yêu thương cô ta hay sao?
"Đừng bày cái biểu tình đó ra với tôi. Cô đang giả bộ thương cảm, để nhận đồng tình sao? Hiện tại cô chỉ khiến tôi ghê tởm thôi." Trình Chí Dũng thể hiện sự chán ghét rõ ràng.
Nước mắt Trình Khả Hinh chảy xuống, cầm lấy tay Trình Chí Dũng, "Trình tiên sinh, tôi cầu xin ông cứu mẹ tôi. Hiện tại chỉ có ông có thể cứu bà thôi."
"Cô mau buông tay ra." Trình Chí Dũng đẩy cô ta ra, nhìn xung quanh, may mà bãi đỗ xe không có ai.
"Trình tiên sinh..." Trình Khả Hinh gọi mấy tiếng này giống như ứ nghẹn ở cổ họng.
"Tôi còn chứ nói rõ ràng với cô phải không? Cô đừng quấy nhiễu tôi nữa, tôi còn chưa tìm cô gây phiền toái đã cực kỳ khách khí rồi. Hiện tại cô lại muốn tôi đi cứu Từ Mỹ Phụng, tôi thấy cô đúng là ảo tưởng." Trình Chí Dũng lấy tay phủi phủi ống tay áo.
Sau đó đẩy Trình Khả Hinh ra xa.
Trình Khả Hinh cắn chặt răng, gọi: "Ông có còn nhớ quyển sổ kia hay không?"
Chân Trình Chí Dũng đột nhiên dừng lại, trừng to mắt quay đầu, kinh ngạc nhìn cô ta: "Cô đang nói cái gì?"
Trình Khả Hinh thấy ông ta có phản ứng, biết mẹ cô ta nói đúng, cảm thấy bình tĩnh, lau nước mắt nói, "Quyển sổ kia thật ra do mẹ tôi giữ. Bà nói nếu bà phải vào tù, quyển sổ kia nhất định sẽ bị lộ."
Từ Mỹ Phụng đồ đàn bà xấu xa này, dám uy hiếp ông ta! Trình Chí Dũng thật không ngờ bà ta lại có quyển sổ kia.
Ông ta nghiêm mặt nói, "Tôi dựa vào đâu phải tin lời cô nói, quyển sổ kia tôi đã hủy từ lâu rồi."
"Mẹ tôi nói bà còn một quyển phụ."
Trình Khả Hinh cũng không biết đây là quyển sổ gì, nhưng nghĩ đến nó không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không thì Trình Chí Dũng sẽ không sợ hãi như vậy.
Lòng cô ta thoải mái một chút...
Hàn Mai Mai ở trong phòng làm việc ngơ ngác hồi lâu.
Điện thoại của Lạc Thần Dật liền gọi đến, "Mai Mai, em sẽ không bỏ mặc tôi đấy chứ."
"Không có, hôm nay tôi có chút bận, tôi sẽ đến nấu cơm cho anh ngay đây." Hàn Mai Mai ngượng ngùng nói, trong lòng cô còn đang có chút do dự có nên đến nấu cơm cho Lạc Thần Dật hay không, không nghĩ tới Lạc Thần Dật lại gọi điện thoại đến.
"Tôi kêu người tới đón em."
"Không cần, tôi có thể tự đến đón em." Hàn Mai Mai nói.
"Xe của em không phải bị hỏng rồi hay sao?"
"Tôi bảo trợ lý Triệu đưa ... Này… Này." Hàn Mai Mai nhìn xuống màn hình đen thui, có cảm giác vô lực...