Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Quyển 1 - Chương 23



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Ami Cuteo



Đôi mắt hắn nóng rực nhìn chỗ giao hợp rồi tán thưởng: “Hoàng muội, ngươi nhìn đi, tiểu huyệt của ngươi thật đói khát. Nuốt côn th*t của ta vào xong rồi lại phun ra…… Ân, tiểu phôi đản khẩu thị tâm phi…… Cái miệng nhỏ của ngươi thực thích ta. Nhìn đi, nó rất hưng phấn a, chảy thật nhiều mật dịch……” Hắn dùng đôi bàn tay to vuốt ve yêu thương vú nàng, nắn bóp chúng nó thành nhiều loại hình dạng khác nhau làm nàng vừa vui sướng vừa bất lực khóc thút thít……

Tiếng hắn gầm nhẹ và thanh âm cầu xin tha thứ của nàng đan xen vào nhau. Mồ hôi từ người hắn chảy xuống trên thân thể đã phiếm hồng của Chu Mẫn. Nước bắn dâm mĩ bọt sóng ở mặt trên, trong không gian bé nhỏ tràn ngập hương thơm giao hoan……

“A….. A…. Không…. Hoàng… Hoàng huynh…… A……” Chu Mẫn vốn còn đang cầu xin tha thứ nhưng đến cuối cùng chỉ còn phát ra tiếng rên rỉ rách nát. Nàng không thể đếm được mình đã trải qua cao trào bao nhiêu lần. Nàng chỉ biết là dục vọng của nam nhân trên người vẫn cứng rắn như thiết, hắn không hề có xúc động muốn bắn……

Đầu óc Chu Mẫn đã có chút không tỉnh táo, quá nhiều vui thích làm thân mình mềm mại như nước của nàng tản ra ánh sáng trân châu mê người………

Hạ thân nàng đã bị chà đạp đến khó coi…….

Huyệt thịt bị lôi ra bên ngoài, vách thịt non đỏ bừng theo tần suất thọc vào rút ra của nam nhân trên người mà dính đầy mật dịch thơm ngọt cộng với chất nhầy trắng đục. Mùi hương dâm mĩ kích thích Lam Tí Ngọc……..

Đến khi nào hắn mới chịu dừng lại nha, Chu Mẫn mông lung suy nghĩ, có phải là thể lực của nam chủ mỗi một thế giới đều sẽ tốt như thế này không? Vậy chẳng phải là muốn nàng chết sao? Đang sống sờ sờ rồi bị làm chết…….

Tiếng rên rỉ phát ra từ miệng nàng. Tuy mặt trời bên ngoài đã lên cao nhưng tình cảm mãnh liệt trong phòng vẫn còn tiếp tục và không một ai dám đến quấy rầy……..

Nữ nhân trên giường đã bị nam nhân làm đến ngất đi mà nam nhân lại như một con dã thú không biết thỏa mãn, hắn hung hăng xông pha ra vào trong chỗ khiến hắn mất hồn kia…….

“Hoàng muội, Hoàng muội…… Ta phải làm thế nào? Ta rất muốn cứ mãi luôn cắm ở trong thân thể ngươi như bây giờ, thật thoải mái…… Không muốn dừng lại, căn bản là không dừng được a….. Ân, trời ơi, tiểu yêu tinh……. Ngươi nhất định là bảo bối mà ông trời dành tặng cho ta….. Sau khi nếm qua tư vị của ngươi thì không một nữ nhân nào trong thiên hạ còn có thể lọt vào mắt ta……. Nhưng mà chết ở trong tiểu huyệt của ngươi thì cũng đáng a…..

Ngươi là của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép mơ ước đến ngươi…..” Nam nhân vừa mãnh liệt + thẳng tiến va chạm nữ nhân đã hôn mê dưới thân vừa suy nghĩ. Trong phòng chỉ có tiếng thân thể giao hợp “bạch bạch” không ngừng vang lên…….

Trong quá trình nàng có tỉnh lại một lần nhưng không biết bây giờ là lúc nào!

Nàng mới vừa nhẹ nhàng động đậy thì liền phát hiện côn th*t của hắn còn chôn trong cơ thể nàng. Hơn nữa, nàng vừa mấp máy thì hắn lại mở mắt…. Bên trong mắt hắn là sự thỏa mãn cùng càng nhiều khát vọng…..

Tiếp thu đến tín hiệu của hắn, cả người lại nóng lên….. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn lại bắt đầu ra vào trong cơ thể nàng……

Loại cảm giác không biết ngày đêm này, từng phút từng giây trôi qua ở trong qua trình bị làm giữa hôn mê và tỉnh táo thì cho dù thân thể có tốt đến mấy cũng sẽ ăn không tiêu. Đến khi không biết hôm nay là ngày thứ mấy bị làm thì Chu Mẫn sốt cao nhưng Lam Tí Ngọc vẫn không buông tha cho nàng!

Mà lúc này Chu Mẫn đã bị làm đến mức chỉ còn thở thoi thóp một hơi. Suốt 10 ngày, trong 10 ngày, Lam Tí Ngọc không ghượng triều, không rời khỏi phòng Chu Mẫn một bước. Tất cả thức ăn đều do ám vệ của hắn chuẩn bị tốt xong rồi đặt ở ngoài cửa phòng. Lam Tí Ngọc đã ra lệnh không cho phép ai đến gần cung điện của Chu Mẫn dù chỉ nửa bước!

10 ngày, hắn không ngừng phóng thích dục vọng của mình trên người nào giống như mặc kệ hắn làm thế nào thì hắn cũng đều sẽ không mệt mỏi, ngược lại còn rất hưng phấn. Mỗi một lần tiến vào, hắn đều cảm giác được côn th*t thô to của mình dần dần phóng đại, càng ngày càng có tinh thần. Nếu hắn mệt mỏi thì sẽ nằm đè trên người nàng, nhét cự long ở trong thân thể nàng rồi nghỉ ngơi một chút. Lúc tỉnh lại liền sẽ bắt đầu làm nàng. Cuộc sống sinh hoạt như vậy khiến hắn không muốn tỉnh lại, chết ở trên người nàng thế này cũng tốt!

Nhưng cho dù Chu Mẫn có thiên phú dị bẩm thì thân thể vẫn sẽ ăn không tiêu. Đến khi Lam Tí Ngọc phát hiện Chu Mẫn bị hắn làm gần như không thở nổi thì hắn mới phát hiện là lần này hắn đã làm quá mức. Nhìn cô gái trên giường sắc măth tái nhợt, toàn thân tràn đầy dấu hôn đỏ tím và dấu vết bạch trọc khô cạn, thủy huyêt đã sưng sưng chuyển sang màu tím, đầu v* nị hắn vừa hút vừa cắn trầy da xuất huyết, Lam Tí Ngọc mới phát hiện hắn giống như cầm thú, lại lần nữa làm muội muội bị tình cảnh này thì trong lòng hắn sợ hãi một trận.

“Thanh Ca, lập tức truyền Ngự y đến Càn ngự cung!” Lam Tí Ngọc bọc Chu Mẫn lại trong một cái chăn sạch sẽ rồi bế lên, Nhảy qua cửa sổ bay nhanh về phía cung điện của mình.

Mà Thanh Ca đứng ngoài phòng giống như một trận gió lướt qua và biến mất tại chỗ.

Lam Tí Ngọc vừa đư Chu Mẫn đến cửa cung điện thì bọn thị nữ trong cung lập tục xuất hiện nhưng lại bị Lam Tí Ngọc đuổi ra ngoài. Hắn ra lệnh cho người chuẩn bị dụ canh (thùng tắm) xong liền tự mình ôm Chu Mẫn đặt vào bên trong. Hắn ôn nhu cẩn thận rửa sạch sẽ thân thể nàng rồi tìm một bộ quần áo của mình mặc vào cho nàng và bế nàng lên trên giường hắn chờ Ngự y.

Mà Thanh Ca rất nhanh đã mang theo Ngự y vội vàng tới nơi. Ngoài cửa phòng, lúc thái giám lên tiếng bẩm báo thì Lam Tí Ngọc đang ngồi ở đầu giường Chu Mẫn nằm, nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng.

Khi Ngự y mang theo một hòm thuốc to tiến vào thì liền thấy Lam Tí Ngọc vẻ mặt thâm tình nhìn người nằm trên giường khiến Vương Viện Nhất – người đứng đầu Ngự y viện cũng có chút giật mình vì dù sao Lam Tí Ngọc cũng coi như là do ông ta nhìn lớn lên. Từ sau khi cung biến, tính cách của Lam Tí Ngọc càng thêm âm tình bất định (không xác định).

Túy hắn bá đạo, duy ngã độc tôn, không chú ý bất cứ điều gì mà chỉ làm theo ý mình nhưng hắn lại là nam đế giỏi nhất thiên cổ (vị vua giỏi nhất từ xưa đến nay) bở vì hắn tàn nhẫn bá đạo đồng thời lại cực kì thông minh cơ trú cho nên văn võ bá quan đều bị vị đế vương trẻ tuổi chưa đến 30 này ăn gắt gao, không dám có chút ý kiến nào khác hắn.

Hắn là quân vương tuyệt đối vủa một quốc gia này, một lời quyết đoán, hắn đã nói gì thì không cho phép bất luận kẻ nào phản bác!

“Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng……..”

“Được rồi Vương Viện Nhất…… Mau lại đây nhìn xem Công chúa thế nào?” Lam Tí Ngọc không kiên nhẫn phất tay cho ông ta đứng lên + tiến vào nội thất bắt mạch cho Chu Mẫn.

“Vâng…..” Vương Viện Nhất đứng dậy. Khi ông ta sợ hãi bước vào nội thất thì tình cảnh ông ta thấy chính là Chu Mẫn đang mặc áo ngủ của Hoàng Thượng và nằm trên giường. Ông ta có chút kinh ngạc, toàn bộ người trong cung đều biết, Chu Mẫn là vị công chúa hữu danh vô thực (chỉ có tiếng không có miếng) nhất không được Hoàng thượng coi trọng nhưng hiện tại……

Vương Viện Nhất không dấu vết nhìn Lam Tí Ngọc nhưng lại thấy vẻ mặt Hoàng Thượng lo lắng thì không khỏi sợ hãi trong lòng. Là do người tung tin vịt hay là do vị Công chúa này muốn quật khởi?

“Thế nào? Tại sao Công chúa lại sốt cao không lùi?” Lam Tí Ngọc thấy Vương Viện Nhất vừa bắt mạch vừa nhíu mày, cuối cùng thần sắc khẽ biến nên hắn có chút lo lắng hỏi.

“Chuyện này…. Thần……. Lão thần…….”

Vương Viện Nhất bị dọa sợ, ông ta không biết nên mở miệng như thế nào! Chẳng lẽ lại nói là Công chúa làm chuyện phòng the quá mức, bị thương nguyên khí!? Nhưng rõ ràng Công chúa chỉ vừa mới thành niên a!

Lam Tí Ngọc thấy biểu tình của Vương Viện Nhất thì liền biết với khả năng của lão ngự y này, ông ta sẽ biết lí do vì sao Chu Mẫn sẽ sốt cao không lùi, thậm chí là có thể ông ta sẽ biết một ít chuyện khác.

“Nói đi! Trẫm tha ngươi vô tội!”

“Dinh dưỡng hàng năm của Công chúa không tốt, thân thể rất suy yếu. Tuy rằng Công chúa dạo gần đây vẫn luôn dùng chén thuốc Ngự y viện điều dưỡng nhưng phải cần thời gian lâu, hơn nữa……” Vương Viện Nhất thật cẩn thận nhìn vị đế vương trước mặt đang từ trên cao dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống mình, mồ hôi sau lưng ông ta chảy ròng.

“Hơn nữa cái gì? Không cần ấp a ấp úng, mau nói…….” Lam Tí Ngọc chưa bao giờ biết thân mình Chu Mẫn có bệnh! Chẳng lẽ là lúc khó khăn như vậy sao? Nhưng vì sao Thái công công lại nói Công chúa vẫn rất tốt nha?

Lam Tí Ngọc cảm thấy hắn đang bị một tên nô tài chăm sóc từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn là tâm phúc bên cạnh phụ nói dối tất cả. Bây giờ nhớ lại thì cũng là do chính Thái công công nói, người ở bên ngoài Thanh Ngọc điện là công chúa. Nhưng mà vì cái gì? Là vì lí do gì?

Tuy rằng hiện tại cả đầu óc Lam Tí Ngọc đều là nghi hoặc nhưng hắn sớm đã sai Thanh ca đi điều tra. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết tất cả chân tướng. Bây giờ quan trọng nhất chính là nàng – muội muội của hắn, bảo bối mà từ nhỏ đã được hắn thề sẽ sủng nàng cả đời nhưng lại bởi vì ở giữa bị người hãm hại làm cho xa cách và khiến nàng vẫn luôn bị người khác khi dễ. Nhưng cuối cùng hắn lại không nghĩ tới người làm nàng tổn thương sâu nhất chính là bản thân hắn!

Lôi kéo nàng, muốn giữ chặt nàng, làm nàng bồi hắn trầm luân ở trong bể dục này……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.