Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Quyển 1 - Chương 25



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Ami Cuteo



Một trong những tâm nguyện của nữ phụ chính là không cho nữ chủ thực hiện được âm mưu của nàng ta, vậy nên biện pháp tốt nhất chính là giết chết nữ chủ!

Nhưng mà nữ chủ đâu rồi? Ngay cả hình bóng của nữ chủ còn chưa được nhìn thấy thì nàng giết chết ai. Ngay lúc Chu Mẫn còn đang suy nghĩ phải làm thế nào mới tìm được nữ vhur thì 484 lại lần nữa ném một quả bom vào người Chu Mẫn khiến nàng hoàn toàn chết lặng.

“Ặc ~ 250 ~ thời gian nữ phụ tử vong là lúc nàng tròn sinh nhật 17 tuổi!” 484 cười có chút lấy lòng nhưng lại làm Chu Mẫn ngay lập tức vó một sự cảm điềm xấu, “Ta có hỏi một chút không? Hiện tại cách sinh nhật 17 tuổi của nữ phụ là bao lâu?”

“Hai tháng!” 484 cười haha đáp nhưng Chu Mẫn đã không thể bình tĩnh được nữa, “Ngươi, ngươi nói cho ta biết với hai tháng thời gian thì ta có thể làm dfuocwj cái gì ở trên giường? Nữ chủ ở chỗ nào ta cũng không biết thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ? Ngươi là đồ thiểu năng trí tuệ!”

“Ký chủ, ngươi không thể có ác ý công kích Hệ thống a!” 484 vô hạn ủy khuất nói.

“ngươi còn ủy khuất sao? Ngươi thử nói xem, một người bệnh ‘nằm liệt nghiêm trọng’ như ta thì sao có thể đi xử lí nữ chủ, bảo vệ nam chủ và cả quốc gia của nữ phụ a!? Ngươi nói đi?!” Chu Mẫn thật sự nóng nảy. Sớm biết thế này thì lúc trước nàng sẽ không giả bộ sang chảnh như vậy a! “Còn nữa, ngươi đã nói mục tiêu cuối cùng của chúng ta chính là làm cho nữ phụ được đến hạnh phúc nhưng nữ phụ lại sắp chết thì sao có thể được đến hạnh phúc a!?”

“Chuyện này… Có đôi khi chết cũng là một loại hạnh phúc. Dù sao thì không phải là tất cả nữ phụ đều tử vong mới kết thúc mà chỉ là bởi vì do bổn hệ thống không đủ chất dinh dưỡng nên không thể thay đổi kết cục đã được định của nữ phụ!”

“Chất dinh dưỡng? Không phải chất dinh dưỡng là tinh dịch của nam chủ sao? Vậy mấy ngày nay ta bị làm đến chết đi sống lại mà chất dinh dưỡng còn không đủ? Ngươi đùa ta chắc?!”

“Chất dinh dưỡng lần này của Hệ thống là nền tảng chống đỡ cho thế giới tiếp theo của ngươi được không? Cho nên ta mới bảo nguoia phải cố gắng nỗ lực Như vậy thì thời gian dành cho nhiệm vụ ở thế giới tiêpa theo mới có thể dư dả. Nhưng điều duy nhất đáng giá để ngươi cảm thấy may mắn ở vị diện (vị diện = thế giới) này chính là nam chủ đã yêu muội muội mình từ nhỏ. Hơn nữa luca ngươi thay nữ chủ và thành công phát sinh quan hệ với nam chủ + bị nữ chủ thấy thì sau đó nam chủ đã không còn sinh ra tình cảm với nữ chủ nên hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua nữ chủ nên nữ chủ đã bị nam chủ giết chết ngay lần đầu tiên ngươi tới!”

“Cái gì!?” Chu Mẫn ngây ngẩn cả người, lượng tin tức Hệ thống báo cho nàng lần này quá lớn nên nàng có chút khó tiếp thu. Chu Mẫn xua xua tay với 484 ý bảo nàng muốn nghỉ ngơi một chút.

“Mẫn Nhi, ngươi không muốn thấy Hoàng huynh như vậy sao?” Ngay lúc Chu Mẫn đang tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ mà 484 nói thì tay Lam Tí Ngọc nhẹ nhàng chè lau khóe mắt còn chưa khô nước mắt của Chu Mẫn. Hắn vừa bãi triều liền gấp không chờ nổi chạy tới gặp Chu Mẫn – nữ nhân làm hắn nhớ nhung khi lên triều nhưng hiện tại khi thấy nàng thì nàng lại đang nhắm chặt hai mắt + chảy nước mắt.

Trái tim hắn rất đau! Tại sao nàng khóc? Rõ ràng đã tỉnh nhưng vì sao khi biết hắn tiến vào, nàng lại muốn giả bộ ngủ? Vì sao nầng lại nhăn mày chặt như thế, là bởi vì do hắn sao, lỗi của hắn sao?

Bởi vì quan hệ loan luận giữa hắn và nàng?

Chu Mẫn vốn chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy thanh âm của Lam Tí Ngọc vang lên ở bên tai. Nàng theo bản năng mở to hai mắt và liền bất ngờ đối diện với đôi mắt thâm thúy mênh mông vô bờ bến của Lam Tí Ngọc. Từ trong đôi mắt hắn, nàng thấy chính nàng. Nàng thấy biểu tình của mình phức tạp, giãy giụa, khó hiểu, kinh ngạc và sợ hãi rồi từ từ sang phức tạp luân phiên nhau xuất hiện trên mặt.

Chu Mẫn kỳ thật là bị tin tức cuối cùng 484 nói cho nàng dọa sợ ngây người! Cái gì là hắn đã yêu nữ phụ từ nhỏ rồi gì tác dụng với nữ chủ, sau đoa lại là nữ chủ đã bị nam chủ diệt khẩu từ lúc nàng mớ tớ? Ặc, nữ chủ không phải là người tụ tập thiên vận sao? Vậy tại sao nam chủ nói giết liền giết, hơn nữa còn rất dễ dàng? Trước kia khi xem phim truyền hình, mấy nữ chủ trong phim toàn là nhân vật đánh mãi không chết, sinh mệnh lực của họ rất mạnh. Cho dù có lỡ rớt xuống vực sâu vạn trượng có không khí loãng thì nữ chủ cũng không bị ngã chết mà ngược lại còn có thể được đến kỳ ngộ nào đó.

Nếu không phải là được đến bí tịch võ lâm thì là giải cứu được đến bí tịch võ lâm thì là giải cứu được nam chủ hay sư phụ vường đại hoặc là thế lực nào đó. Nhưng tại ở chỗ này thì nữ chủ liền dễ dàng bị giết chết như vậy a? Chết….

“Hoàng… Hoàng huynh…….” Thanh âm của Chu Mẫn vốn dĩ đã kiều kiều nhược nhược, hiện tại lại càng mềm nhu khiến trái tim Lam Tí Ngọc nhũn ra. Hắn dùng một tay ôm Chu Mẫn vào trong lòng ngực, “Lam Mẫn, đừng rời khỏi ta. Cho dù muội cảm thấy ta ghê tởm cũng không sao nhưng muội tuyệt đối không được muốn rời khỏi ta…… Nếu không thì ta không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì…………. Cho nên muội phải ở bên cạnh ta cả đời. Muội có thể không yêu ta……. Nhưng tuyệt đối không được rời đi ta…… Nghe rõ sao…….”

Giọng nói Lam Tí Ngọc rất lạnh, rất trầm ổn nhưng đôi tay đang ôm Chu Mẫn của hắn vẫn làm nàng phát hiện hắn bất an và run rẩy, Chu Mẫn cũng không lập tức trả lời Lam Tí Ngọc mà là điên cuồng kêu gọi 484 ở trong đầu bởi vì nàng rất vui mừng, nàng biết nữ chủ đã chết, như vậy có nghĩa là nàng đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy là nàng có thể rời đi nha!

484 nhận thấy được đôi mắt Chu Mẫn hưng phẫn + kích động thì ngay lập tức nó có loại vảm giác hận sắt không thành thép, “Ngươi đừng suy nghĩ gì khác, ngươi nhìn thử xem…….” 484 mở bảng tiến độ nhiệm vụ tra, mặt trên có cột nữ chủ biểu hiện đac hoàn thành nhưng trong cột nam chủ có phân ra hai cột, một cột là độ hảo cảm của nam chủ đã đạt 100% nhưng cột biểu hiện ‘chất dinh dưỡng’ của nam chủ lại chỉ 39%!

Chu Mẫn run rẩy chỉ vào vột nam chủ rồi nhìn 484, dở khóc dở cười hỏi, “Không phải là như những gì ta đang nghĩ nha?!”

“Đúng như ngươi nghĩ! Ngươi còn 2 tháng thời gian, nếu ngươi không thể kéo cột đó đến 80% – đây là mức độ thấp nhất, vậy thì chúng ta sẽ không có đủ ‘chất dinh dưỡng’ để chống đỡ nhiệm vụ tiếp theo của ngươi! Ai bảo lúc trước ngươi kéo dài thời gian mà không chịu đi câu dẫn nam chủ. Giờ thì nhìn đi, với thời gian 2 tháng mà phải tăng lên 85%! Chậc chậc chậc……..250, cố lên ha! Ta đã thấy ánh sáng sinh tồn vẫy tay với ngươi, ngươi đừng nên vứt bỏ nó nha!”

Nửa ngày không được đến Chu Mẫn đáp lại, Lam Tí Ngọc nở nụ cười chua xót, miễn cưỡng cười buông Chu Mẫn ra, cẩn thận đắp chăn cho nàng, “Ngươi…. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, chờ ngươi khỏe lên, ta sẽ đến thắm ngươi, trong khoảng thời gian này, ngươi… ngươi hãy suy nghĩ lại……”

Lam Tí Ngọc không tiếp tục nói nổi nữa. Lúc hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cảm giác thấy một góc quần áo của mình bị người kéo. Trong lòng hắn hơi hơi rung động nhưng lại không dám quay đầu lại. Chu Mẫn mở to mắt, trong lòng đã có ý tưởng, nàng muốn làm yêu vơ trong hai tháng, mỗi ngày phải sống ở trên giường với hắn, nhất định phải đạt được 85% ‘chất dinh dưỡng’!

“Đây đã là lần thứ tư, ngươi lại muốn vứt bỏ ta sao?” Trong giọng nói của Chu Mẫn có kèm theo sự ủy khuất và thống khổ.

“Cái gì mà lần thứ tư?” Lam Tí Ngọc đột nhiên quay đầu lại nhìn Chu Mẫn. Hai mắt Chu Mẫn bịt kín một tầng hơi nước làm người khác thương tiếc không thôi, “Lần đầu tiên là năm 11 tuổi, ngươi đã buông ta ra. Lần thứ hai là ở Thanh Ngọc điện, ngươi làm ta….. Lúc ta tỉnh thì ngươi đã đi rồi. Lần thứ ba là ở cung điện của ta, ngươi tới không một tiếng động rồi lăn qua lộn lại ta xong ném ta cho Ngự y. Hiện tại ngươi mới đến lại muốn đi? Lần này đi thì lúc nào ngươi mới đến thắm ta?! Lam Tí Ngọc ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì? Là nữ nhân ngươi dùng để củng cố quyền thế hậu cung và cân bằng thế lực triều đình sao?”

Chu Mẫn càng nói càng khóc hoa lê đái vũ dính hạt mưa khiến trái tim Lam Tí Ngọc đau đớn. Hắn vội ngồi xuống bên cạnh Chu Mẫn rồi lại ôm nàng vào trong ngực. Chu Mẫn chỉ giãy giụa một chút liền dừng lại + không ngừng đấm nhẹ ngực Lam Tí Ngọc, “Người xấu, Hoàng huynh là người xấu. Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Lúc nhỏ thì tới thăm ta, lúc không cần thì lại vứt bỏ ta sang một bên. Ngươi còn dùng sức lăn lộn ta, mặc kệ ta cầu xin khoan dung thế nào thì ngươi cũng không nghe. Ta đau quá, đau quá nha…..”

“Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của Hoàng huynh. Mẫn Nhi đừng khóc, Hoàng huynh sẽ không bao giờ buông ngươi ra. Sau này, Hoàng huynh sẽ bảo vệ ngươi được không ~” Lam Tí Ngọc ôm nàng ngồi lên trên hai chân hắn rồi nhẹ dỗ dàng như dõi trẻ nhỏ. Chu Mẫn khóc đến khi cái mũi hồng hồng, hai mắt sưng đỏ như hạch đào mới chịu ngừng lại.

Lam Tí Ngọc nhìn nữ nhân an tĩnh dịu ngoan như con thỏ ở trong ngọc ngực mình thì trái tim dâng lên một tia chờ mong, “Mẫn Nhi, nói cho Hoàng huynh biết, muội sẽ rời khỏi ta sao?”

“Hoàng huynh, ngươi sẽ lại lần nữa buông ta ra sao?” Chu Mẫn hỏi ngược lại.

“Sẽ không. Suốt đời này, Hoàng huynh chỉ cần một mình muội, ta muốn muội vĩnh viễn ở bên cạnh ta!” Lam Tí Ngọc bá đạo gắt gao ôm Chu Mẫn vào trong ngực rồi tuyên thệ nói.

“Vậy được rồi, chỉ cần Hoàng huynh không buông tay muội muội ra thì Lam Mẫn vĩnh viễn ở cạnh huynh! Lam Mẫn thích Hoàng huynh, từ nhỏ liền thích, thực thích, rất thích!” Đôi tay Chu Mẫn lòn từ trong chăn ra ôm lấy cổ Lam Tí Ngọc rồi kéo hắn xuống và chủ động dâng môi đỏ của mình lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.