Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Quyển 2 - Chương 30



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Su Bà Bà



“Gì cơ? Có ý tứ gì vậy? À, hóa ra là nó không có tên…”

Lời Chu Mẫn nói làm Liễu Hạo Ngọc kinh ngạc, nhưng anh vẫn duy trì tính nhẫn nại. “Đúng là nó không có tên, chỉ có điều là…”

Liễu Hạo Ngọc xem vẻ mặt kinh ngạc của Chu Mẫn nhìn mình, nghe được cô buột miệng thốt ra cái tên này liền cảm thấy thích. Anh quay sang với vị quản gia không biết xuất hiện từ khi nào đang đứng bên cạnh rồi nói. “Chỉ có điều là từ nay về sau nó đã có tên rồi… Về sau, nơi này được gọi là Never Land!”

“Vâng thưa thiếu gia!” Lão quản gia cung kính nói. Chu Mẫn bị lời anh nói làm á khẩu không trả lời được, không phải thế! Này, hình như xu thế phát triển của sự việc không đúng a!

Cảm giác như chuyện này sao lại tuỳ ý như vậy a…

Hơn nữa, vì sao cái tên này lại giống như do chính cô nghĩ ra? Tuy rằng toà trang viên này cô ở nước ngoài cũng được biết đến là nhờ vào truyền thông tranh nhau đưa tin, nhưng chuyện vẫn không nên phát triển theo cái dạng này nha!

Mà hình như có gì đó không đúng, sao nơi này lại có thể là biệt thự của Liễu Hạo Ngọc được? Cô kiếp trước, hay nói đúng hơn là từ trong trí nhớ của Giang Mẫn, cô cũng có biết về mấy chỗ bất động sản đứng tên của Liễu Hạo Ngọc, chỗ nào không biết cũng bọn bị phóng viên đào ra, nhưng tuyệt đối chưa từng nghe nói đến chỗ này.

Chẳng lẽ là bởi vì, Liễu Hạo Ngọc cố ý để người điều tra ra những chỗ đó nên họ mới biết đến, còn những chỗ anh vốn không muốn cho người khác biết thì họ cũng sẽ không biết. Kết quả cũng giống như toà trang viên này, tới tận lúc cô chết, phóng viên cả trong và ngoài nước đều không biết vị chủ nhân thần bí của toà trang viên khổng lồ này là ai, cho dù mọi người có suy đoán như thế nào thì cũng không có chút tiến triển.

“Này Liễu Hạo Ngọc, anh…” Chu Mẫn vừa liên tiếp chỉ vào toà trang viên vừa nhìn Liễu Hạo Ngọc, vẻ như muốn nói lại thôi. Nhưng Liễu Hạo Ngọc tựa hồ đã biết được trong đầu Chu Mẫn đang nghĩ gì. Anh xoa xoa đỉnh đầu cô: “Đây mới là nơi ở chân chính của tôi, mấy chỗ trước kia cho phóng viên biết chẳng qua cũng chỉ là mấy chỗ râu ria mà thôi.”

“Râu ria!!!” Chu Mẫn suýt chút nữa nhảy dựng lên. Những chỗ đó mà là râu ria, quy đổi thành tiền có khi còn có thể vùi chết cô ấy chứ, thế mà anh cũng chỉ nói được một câu đơn giản tóm tắt như thế sao?

Chu Mẫn phản ứng mạnh như vậy làm Liễu Hạo Ngọc tò mò. Anh xoay người đối mặt với cô. “Hãy suy xét đến gia thế của nhà tôi, nếu không xây mấy chỗ làm bia đỡ đạn thì đã sớm bị người ta giết sạch.”

“Thỏ khôn có ba hang?!” Chu Mẫn lập tức suy một ra ba.

“Là trí giả thiện mưu (người thông minh sẽ biết dùng kế sách).” Liễu Hạo Ngọc sửa lại đúng cụm từ cô nói.

“Hừ, rõ ràng là chính bản thân gian xảo, vậy mà còn tự đặt cho mình cái danh thơm, da mặt thật dày!” Chu Mẫn đè thấp giọng nói.

Nhưng không ngờ lại bị Liễu Hạo Ngọc nghe thấy, anh không nhịn được cười khẽ: “Tôi sẽ coi lời em nói là khích lệ.”

“Anh, anh nghe thấy được…” Chu Mẫn kinh ngạc xoay người lại, hai mắt mở to nhìn anh.

“Nghe thấy cái gì?! Em có nói gì sao? Ở đây gió lớn quá, em vừa mới nói cái gì?” Biểu tình giả ngu của Liễu Hạo Ngọc cho thấy rằng anh một chút cũng không để tâm, bộ dáng qua loa đại khái! Lá cây bốn phía đều đang im lìm bất động, lấy đâu ra gió mà nói…

Tên xấu xa!

Thấy Chu Mẫn bị mình chọc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Liễu Hạo Ngọc ngay tức khắc cảm thấy một cỗ tự hào kì lạ dâng lên. Chuyện này so với việc thành công kí hợp đồng mua bán có giá vài tỷ càng làm anh thêm phần thỏa mãn.

“Được rồi, chúng ta cứ vào trong trước đã, vào rồi hãy trừng tôi!” Liễu Hạo Ngọc dùng giọng điệu dỗ trẻ con khiến Chu Mẫn cực kì bất đắc dĩ, cô rất không hiểu a! Thế nào nói không có liền là không có…

Mà lão quản gia vẫn luôn đứng ở bên cạnh Liễu Hạo Ngọc càng kinh ngạc hơn khi nhìn anh đùa với Chu Mẫn. Hai mắt ông trừng lớn như sắp rớt ra đến nơi. Đây là cậu chủ vô tình vô tâm, không nhận cả người nhà, cho dù là mẹ ruột cũng không chút lưu tình mà tính kế của nhà bọn họ đây sao? Vậy người dùng giọng điệu và thái độ thật cẩn thận, ánh mắt nhu tình như nước, khoé miệng mỉm cười, từng giây từng phút đều để lộ ra một cỗ thỏa mãn này là ai?!

Vậy là nhà họ Liễu sắp có đời sau rồi! Lão gia vẫn luôn lo lắng nhà họ Liễu tuyệt hậu nếu biết chuyện này thì sẽ kích động đến mức làm lễ bái thần…

Trong khi lão quản gia với biểu tình si hán mãi không có dấu hiệu hoàn hồn thì Liễu Hạo Ngọc đang đi ở phía trước bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại. Tia cảnh cáo cùng với giây giết trong mắt anh lại làm lão quản gia rơi lệ đầy mặt, thì ra cậu chủ nhà bọn họ vẫn chẳng thay đổi gì cả!

Lão gia, không phải tôi không chuyên nghiệp báo cho ngài mà là tôi không dám chuyên nghiệp a! Không có sự cho phép của cậu chủ, tôi rất sợ sẽ bị cậu ta trừu da dịch cốt! Thiếu gia cũng không phải là chưa làm việc này bao giờ!

Thấy lão quản gia thành thật lui xuống, Liễu Hạo Ngọc mới thản nhiên như không ôm Chu Mẫn rồi mang theo chút cường thế bước vào bên trong tòa trang viên. Toà trang viên này ban ngày thì thanh tĩnh u nhã, buổi tối lại mộng ảo kỳ dị, đây là nguyên nhân khiến cho các nghệ thuật gia điên cuồng vì nó.

Đi ba bước thì thấy tinh xảo, năm bước thì phát hiện đẹp đẽ quý giá, càng đi càng biến hoá. Chốn này quả thực hoàn mỹ, hẳn là chi tiêu rất nhiều tiền a!

Nếu Liễu Hạo Ngọc biết tòa trang viên do tự anh thiết kế ở trong mắt Chu Mẫn lại là tình cảnh này thì chỉ sợ là sẽ có xúc động muốn bóp chết cô!

Tuy Chu Mẫn nhìn tòa trang viên này nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến một chuyện khác. Đó chính là chuyện, hình như nơi sau khi Tô Tiểu Tiểu và Liễu Hạo Ngọc kết hôn trụ là ở một toà biệt thự trên núi Thanh Nguyên chứ không phải ở nơi này. Đến cuối cùng, anh và Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ ở tòa lâu đài trang nghiêm của nhà họ Liễu ở nước ngoài.

Chu Mẫn đi theo Liễu Hạo Ngọc, bên tai là giọng nói trầm thấp thường ngày của anh. Nhưng lời giới thiệu của anh cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình phức tạp cổ quái của Chu Mẫn. Cô vẫn nhìn chăm chú vào hàm dưới thanh tuấn cùng với góc mặt nghiêng sắc bén của ai kia.

“Làm sao vậy?” Liễu Hạo Ngọc hỏi.

“Không có gì, chỉ là em đột nhiên muốn biết, Liễu Hạo Ngọc anh rốt cuộc là người như thế nào?” Chu Mẫn dừng lại bước chân rồi dùng hai mắt nghiêm túc đánh giá anh, tựa như là muốn từ ánh mắt sâu thăm thẳm giống biển khơi kia để xem sâu trong lòng anh đang cất giấu điều gì.

“Em muốn biết sao?” Liễu Hạo Ngọc cười như không hỏi. “Em có biết, trên đời này không có bữa ăn nào là không phải trả tiền không, cái gì cũng đều có cái giá của nó! Nói như vậy mà em vẫn muốn biết?”

“Vậy thì thôi đi! Em chỉ tuỳ tiện hỏi một chút, anh đừng để ý…” Chu Mẫn lập tức đưa ra phủ quyết. Ở trong khoảnh khắc nháy mắt kia, cô bỗng cảm giác được không khí trên người Liễu Hạo Ngọc đột nhiên trở nên quỷ dị, giống như chỉ cần cô gật đầu một cái thì liền sẽ bị kéo vào vực sâu vô tận, quá khủng bố!

Nhìn Chu Mẫn dần cất nhanh bước chân, Liễu Hạo Ngọc vẫn đều đều đi theo ở phía sau, khoé miệng mỉm cười lại dắt theo sự quỷ dị đến cực điểm, làm cả người anh nhìn sơ qua tựa như yêu ma. “Giang Mẫn, trò chơi chính thức bắt đầu, em hiện tại không thể xuống sân khấu nữa rồi, đây là luật chơi của tôi…”

Nhưng Chu Mẫn đang hoảng loạn đi ở phía trước làm sao có thể nghe lọt tai những lời này, mà lão quản gia vừa theo kịp tốc độ thoáng run run một chút. Mhìn tươi cười quỷ súc của Liễu Hạo Ngọc rồi lại nhìn đến vẻ mặt vô tri phía trước của Chu Mẫn, ông yên lặng thắp nến cho cô ở trong lòng và thầm chúc cô may mắn!

Liễu Hạo Ngọc chỉ khi gặp được người hoặc chuyện gây cho anh sự hứng thú thì mới để lộ ra vẻ tươi cười như vậy. Ông nhớ lần trước, là tự tay Liễu Hạo Ngọc đã trừu da dịch cốt các anh trai của mình cực kì nghệ thuật, mà sau mấy năm mới lại thấy anh tươi cười như thế này. Không biết ý nghĩa của tươi cười lần này là cái gì?

Chu Mẫn đang đi đầu bỗng dưng rùng mình, cuối tháng hè nóng bức như vậy sao đột nhiên lại lạnh thế a!

484 nhìn tình cảnh giữa cô cùng Liễu Hạo Ngọc thì không khỏi che mắt, vị ký chủ này của mình sống ở trong thế giới trước kia được đến độ tuổi này thật đúng là không dễ dàng gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.