Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Quyển 2 - Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Ami Cuteo ><



Đầu óc rối loạn của Chu Mẫn lập tức nổ mạnh, một ngọn lửa bùng lên ở trên người cô. Tuy ở thế giới trước, cô và Lam Tí Ngọc đã hôn nhau biết rất nhiều lần nhưng ở thế giới này, Giang Mẫn vẫn còn là một cô gái sạch sẽ, đây cũng là lần lớn mật duy nhất ở trong toàn bộ trí nhớ của Giang Mẫn. Giang Mẫn kiếp trước bị người trong nhà tìm được trở về và điều đáng mừng là cô ấy cũng không xảy ra chuyện gì!

Ngay khi Chu Mẫn đang suy xét là giả vờ không có kinh nghiệm hay đáp lại nụ hôn của anh thì cái lưỡi của Liễu Hạo Ngọc đã xông vào bên trong và liếm sạch từng góc trong khoang miệng cô, sau đó quấn lấy lưỡi mềm của cô…

Nhìn Liễu Hạo Ngọc luôn luôn có vẻ cao ngạo, giữ mình trong sạch, không ngờ rằng kỹ thuật hôn môi của anh cũng chẳng hề kém hơn so với Lam Tí Ngọc, cô có cảm giác hai người bọn họ đều lực lượng ngang nhau. Chả lẽ mỗi một vị nam chủ đều là hàng to xài tốt a?!

Cảm giác được cô không chú tâm, Liễu Hạo Ngọc không vui xoay tròn và trêu đùa đầu lưỡi cô, thỉnh thoảng còn liếm mút nó…

Chu Mẫn hết sức khiêu khích học theo Liễu Hạo Ngọc. Cô bị sự nhiệt tình của anh làm cho có chút chật vật, muốn trốn tránh nhưng lại bị anh gắt gao đè ở dưới thân. Anh kiềm trụ cằm cô rồi liều chết cắn xé và mút lưỡi cô vào, không cho cô có con đường chạy trốn…

Môi cô bị anh cắn xé, liếm mút. Trong miệng anh còn phát ra tiếng vang tấm tắc, khi nghe tới, ngô, mê người cực kỳ làm Chu Mẫn cảm thấy có một ngọn lửa dần dần bùng lên từ dưới hạ thể…

Chu Mẫn vốn đã uống say, đầu óc choáng váng. Với lại, lúc tiến vào bên trong thân thể của Giang Mẫn và tiếp thu tất cả tình cảm của cô ấy thì đầu cô càng đau đớn muốn nổ tung gấp đôi. Hơn nữa, thể lực của cô chỉ có 5 điểm thuộc tính nên cô bất đắc dĩ bị bắt tiếp thu nụ hôn của anh và không hề phát hiện tay anh đang thăm dò xuống bộ ngực của mình…

Khi cô đang suy nghĩ thì liền có một bàn tay to rắn chắc từ trên dây đeo luồn vào trong mạt ngực rồi cầm nhũ thịt bên phải của cô, sau đó xoa nắm nó, biến nó ra các loại hình dạng kì lạ…

“Liễu Hạo Ngọc… Không! Đừng…” Liễu Hạo Ngọc đột nhiên tập kích nên Chu Mẫn bị dọa sợ, tiếng rên rỉ rách nát phát ra một tiếng xin tha.

Chu Mẫn muốn giãy giụa, anh lại dùng bàn tay kia cố định hai tay cô lên đỉnh đầu. Cô vốn mặc váy áo hở hang, lúc này lại bởi vì bộ ngực đầy đặn bị cương cứng nên nghênh hướng bàn tay to của anh…

Sau khi anh vuốt ve dây áo ngực đơn bạc thì trên bộ ngực cô tràn đầy cảm giác nóng cháy, phồng phồng.

Ngón tay anh vừa rời khỏi liền mang theo một mảnh hư không…

Đang lúc Chu Mẫn mê loạn, tay anh thô bạo kéo đứt dây áo ngực làm hai nhũ thịt bị nịt ngực màu đen bao vây bung ra ngoài. Lúc nhũ thịt còn đang rung rung, Chu Mẫn cảm thấy tầm mắt của Liễu Hạo Ngọc càng thêm lửa nóng, bàn tay to đặt trên nịt ngực rồi mạnh mẽ xoa bóp và hết sức làm nhục, sau đó vói vào nịt ngực và kẹp hai nhũ thịt trêu đùa, nhẹ nhàng lôi kéo, xoay tròn. Sóng triều xa lạ ập đến, cô khó nhịn nên liên tục vặn vẹo ở dưới thân anh làm chiếc váy ngắn trong bất tri bất giác đã đẩy lên tận vòng eo.

Chu Mẫn có chút khó chịu than nhẹ lên giống như một con vật nhỏ bị người ta tùy ý đùa bỡn…

Nhũ thịt sau khi bị làm nhục cao cao đứng thẳng, Liễu Hạo Ngọc mới vừa lòng buông chúng nó ra.

Một trận nho nhỏ đau đớn đánh úp lại, Chu Mẫn theo bản năng nâng người lên và cấp tốc thở hổn hển, vì phản ứng của đầu v* mà khó hiểu…

Liễu Hạo Ngọc nhìn ánh mắt mê mang, khuôn mặt phấn nộn và đôi môi đỏ mới vừa bị tàn sát bừa bãi của cô gái dưới thân thì cảm thấy thật thỏa mãn, đồng thời còn có một loại cảm giác lạ hơn chen chúc tới làm ngọn lửa trong mắt anh càng thêm bùng cháy…

Anh sung sướng cười nhẹ, thanh âm mang theo hương vị mê hoặc. “Tiểu bảo bối, đừng có gấp, tôi lập tức sẽ thỏa mãn em…”

Chu Mẫn nghe cách nói chuyện và giọng điệu của nam chủ không giống ngày thường nên suy nghĩ có phải là nam chủ đã bị đánh tráo hay không…

Khi thấy ánh mắt anh nhìn mình giống như dã thú, mặt Chu Mẫn đỏ như trứng luộc, ánh mắt có sự chờ mong và yêu say đắm khó có thể che dấu, đó là cảm xúc thuộc về Giang Mẫn, Chu Mẫn biết…

Liễu Hạo Ngọc buông tay Chu Mẫn ra rồi dùng hai tay mình không ngừng xô đẩy nịt ngực màu đen. Lúc anh mạnh mẽ luồn vào giữa đè ép thì hai nhũ thịt no đủ lấp ló trong nịt ngực tựa như muốn bắn ra ngoài. Hình dạng của hai nhũ thịt thật xinh đẹp, khe rãnh ở giữa càng thêm khiêu khích tầm mắt của anh…

Anh bắt đầu mạnh mẽ thở dốc, sau đó thật cẩn thận xoa bộ ngực cô, cảm giác bóng loáng nhu nị làm hạ thể đang đặt trước tiểu huyệt của cô càng thêm kích động run rẩy…

“Thật đẹp, bảo bối… Em thật đẹp.” Anh không chút nào tiếc rẻ mà tán thưởng xong liền muốn giựt phăng nịt ngực của cô.

Người đàn ông dã man này!

Tại sao Liễu Hạo Ngọc lúc này lại khác xa Liễu Hạo Ngọc ở trong trường học như hai người thế nhỉ? Nếu xé nát nịt ngực của cô thì khi xong việc, sao cô có thể rời đi a!?

Chu Mẫn vội vàng duỗi tay ngăn cản anh, rõ ràng ở trường học là người giống như thư sinh nhưng lại không ngờ rằng sức lực lớn như vậy. Hôm nay cô trốn không thoát. Hơn nữa, sớm muộn gì cũng phải lên giường với nam chủ, lần này lại đúng lúc thừa dịp nam chủ bị bỏ thuốc, ý loạn tình mê thì nên thu thập một ít ‘chất dinh dưỡng’. Liễu Hạo Ngọc cũng không phải là Lam Tí Ngọc của thế giới trước. Lam Tí Ngọc rất yêu Lam Mẫn, còn Liễu Hạo Ngọc và Giang Mẫn thì chưa bao giờ tiếp xúc với nhau.

Hơn nữa, nữ chủ ở giữa phá đám, tuy nam chủ không chán ghét nữ phụ nhưng cũng không có nhiều hảo cảm với nữ phụ lắm, chỉ có thể nói nữ phụ là người xa lạ, người qua đường Giáp!

Nghĩ đến đây, Chu Mẫn cảm thấy nếu bỏ lỡ lần này, lần sau muốn phác gục nam chủ sợ là rất khó! Sau khi suy nghĩ kĩ, Chu Mẫn e lệ dùng tay cởi bỏ nút thắt. Không đợi cô bỏ nịt ngực ra, tay Liễu Hạo Ngọc đã sớm phác lên.

Tay anh rất nhỏ và còn tinh xảo hơn cả tay của phụ nữ nhưng lại thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng. Thân thể anh đè ở trên người cô cũng cao hơn nhiều so với cô, cứng cứng nhưng rất có co dãn, xúc cảm thực không tồi, chắc là do hàng năm luôn tập thể hình…

Liễu Hạo Ngọc nhìn cảnh đẹp trước mắt, xúc cảm trên tay cũng làm hô hấp anh càng thêm trầm trọng…

Cổ họng anh quay cuồng, rốt cuộc vì kìm nén không được nên cúi đầu nhẹ cắn hai đỉnh núi tuyết…

Toàn bộ đầu v* đều bị anh ngậm ở trong miệng. Anh dùng đầu lưỡi liếm mút nó, đầu lưỡi thô ráp ma xát nhũ thịt non mịn, cái loại cảm giác này thật là quá mỹ diệu…

Hạ thể Chu Mẫn cũng không chịu khống chế mà trào ra một dòng mật dịch…

Cô có chút khó nhịn và muốn càng nhiều nhưng lại không dám lộn xộn, sợ kích thích anh…

Liễu Hạo Ngọc thở dốc thật sâu vài cái, khoang miệng hàm chứa đầu v* bắt đầu càng thêm cường thế công kích cắn xé gặm nát giống như dã thú đoạt đồ ăn…

Từng đợt sóng nhiệt dâng lên, thân mình Chu Mẫn hư nhuyễn đến sắp mềm nhũn…

Nhìn người đàn ông ở trước ngực nằm bò giống trẻ con, cái đầu anh di động trái phải lên xuống, tình cảnh này quá… Quá dâm đãng…

Trái tim đập mạnh lên, trên người cô cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng…

Trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ khó nhịn…

Tình trạng của Liễu Hạo Ngọc cũng không tốt lắm. Anh vừa mở mồm to nuốt nhũ thịt làm mình nổi điên trước mắt rồi bướng bỉnh phun ra vừa dùng côn th*t dưới hạ thân chậm rãi đâm chọc hoa môi của cô gái dưới thân…

Nhưng không đủ, vẫn không đủ.

Không biết vì sao, anh cảm thấy vẫn không đủ, hạ thân sắp nổ mạnh giống như dã thú bị nhốt trong lồng sắt hò hét và suy nghĩ muốn giải phóng ra bên ngoài…

Ngay khi Chu Mẫn cho rằng mình sắp hóa thành một bãi xuân thủy thì Liễu Hạo Ngọc đột nhiên kéo quần lót hình chữ Đinh (丁) của cô xuống xong đứng dậy cởi ra quần áo của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.