Tôi cảm nhận cái đầu đau như búa bổ, từng sợi dây thẩn kinh căng ra báo hiệu sự ê ẩm tột độ nơi bả vai và hai chân, cố ngọ nguậy, tôi hít một hơi mùi thuốc sát trùng nồng đậm như món sốt sệt mẹ hay làm.
“Tỉnh rồi sao?”- giọng gã vang lên đều đều.
“Anh không còn câu gì lãng mạn hoen một chút à?”- tôi cau mi-” Em nghĩ mình vừa bị thương đấy!!!”
“Bị thương thì không!”- gã nhẹ đỡ tôi dậy-” Chỉ là, em ngất đi do căng thẳng thần kinh và hoạt động mạnh! Có lẽ việc chạy đã khiến em tốn khá nhiều sức!”
“Em khát!”
“Nước đây! Đợi tí, anh sẽ gọi bác sĩ!”
“Này.....”
Gã đi ra bỏ lại bóng lưng cao ngất, tôi xoa xoa mi tâm. Cuối cùng chuyện gì vậy?
Sau một hồi bị tra tra khám khám, tôi ngồi nhàn trên giường trắng. nhìn hắn vật lộn với mớ quýt trên bàn, móng tay ngắn cũn dùng thật lắm sức cho việc nhỏ nhặt như thế đấy!
“Đưa đây!”- tôi cau mày giựt lấy trái quýt thứ tư trên tay gã đồ sát. Ba trái ban nãy đã nát be bét nhão nhoẹt lại chèm bẹp như phân lợn í.
“Mấy trái cam này căn bản quá khó lột....”
“Anh thừa nhận mình vụng trong vài việc là chết à?”- tôi xỉa xói, bóc ra một mũi sạch tươm-” Xem! Chỉ có chừng đó!”
“Để anh! Chắc chắn quả cam này là cam đực! Chính nó! Em xem đây là cúc hoa.... ưm!”
“Điên à?”- tôi phá ra cười, nhét vào mồm gã vài múi mới lột, tranh thủ giựt lại trái cam, tiếp tục công việc còn dang dở-” À, Trát Men với mấy người kia sao rồi?”
“Đã bắt lại hết! Nhưng tên bang chủ bang Đen lại trốn thoát!”
“Còn vụ nổ?”
“Là đồng bọn của hắn! Điều đó nằm ngoài dự kiến của anh... một sai lầm lớn!”
“Tổn thất nặng lắm sao?”
“Không hẳn! Tội phạm quốc tế, tổn thất như vậy có thể gọi là tốt!”
“Anh....”
“Hửm?”- gã nhướn mày-” Sao vậy?”
“Em sẽ không hỏi anh là ai, cũng như tò mò hoàn toàn về anh.... em chỉ muốn nói”- tôi hít một hơi dài-” dù có chuyện gì xảy ra, cũng xin đừng giấu em....”
“...”
“Em thực sự rất sợ... càng sợ hơn khi không biết anh cuối cùng sẽ như thế nào.... em.... em cần anh....!”- tôi dựa vào gã, đầu chôn vào hõm vai vạm vỡ, hít hà mùi hương đơn thuần nhất, mùi hương của anh-” Rất cần!”
Gã im lặng, tôi nghe tiếng nhịp thở đều đều tản mát ra tận cùng mọi ngóc ngách, rồi nhẹ nhàng, đôi bàn tay thô ấy ôm chặt lấy tôi, đầy bảo vệ.
“Tin anh chứ... Jasmenya, Laylye, Xunini, Phong, Thiên, Minh... ngay cả gia tộc Diamond hay Evil đều đã đến ngày lụi tàn, bây giờ, chúng ta sẽ mãi mãi an lành....”
“Anh.... em biết anh có bí mật... anh như báo trước được chuyện gì xảy ra, như lường trước được lòng người.... anh....”
“Tin anh!”- gã vuốt vai tôi, vụn về mà nhỏ nhặt-” Mọi thứ chấm dứt rồi! Chúng ta sẽ an lành cả đời....”
“Anh đang muốn làm gì?”
“Mọi thứ anh muốn làm bây giờ, chính là yêu em....”
Muôn đời.
Từ nay về sau, chúng tôi sẽ an lành che chở nhau...
______....______..._____.._____._____
Màn đêm, nhẹ phủ xuống mặt đất, như món nước dùng ngon lành mà người đầu bếp cuộc đời dã cho thêm vào món trộn mang tên phù phiếm.
Ngày đã tàn, đêm đã đến, cái ánh sáng nhiễm đầy bóng tối lại nhiễm lên từng ngõ ngách, đọng vào đó những quy luật ngầm buộc phải có...
Vua ngã, tớ lên.
Chủ cũ đi mất, kẻ mới nắm ngôi.
Thế giới ngầm, lại lần nữa dậy sóng bởi cái tên 'Đen' thần thần bí bí, cái mà ngay cả tổ chức INNTERPOL chỉ biết về với thủ lãnh là một người con trai cao to nhanh nhẹn, mang mặt nạ sứ có máy đổi giọng và sự trốn chạy quá tài tình vào phút cuối.
“Mẹ, chú ấy thật ngộ!”
“Đi thôi!”
Người phụ nữ vội kéo cậu con nhỏ đang chỉ trỏ một người đàn ông ăn mặc đen nhẻm chìm khuất, trên gương mặt kia là chiếc mặt nạ sứ trắng có phần bất tiện nhưng lại hoàn hảo che đi mọi cách thức nhận ra bộ mặt sau lớp dày đó.
Người con trai ấy như mèo hay chim chóc, nhảy lên tầng ba của một căn biệt thự đầy màu trang nhã, bước vài căn phòng thơm mùi hoa nhài tươi đẹp.
Người con gái từ phòng tắm bước ra mang theo một tầng hơi mỏng, hệt như tấm rèm hững hờ che đi sự ảo diệu nó đang chôn giấu.
“Sao rồi?”- cô gái nhàn nhã ngồi xuống bàn trang điểm, vơ lấy cái máy sấy nhỏ. Chàng trai tiến lại, cầm lấy cái máy sấy nhỏ, làm khô tóc cô thiếy nữ kia.
“Mọi thứ đã hoàn thành, đã diệt được thêm vài bang không tuân phục, nếu thuận lợi, ta sẽ thành công chiếm lấy hắc đạo đúng như kế hoạch!”
“Làm rất tốt!”
Cô gái mỉm cười nhàn nhạt như không, đứng lên, cởi bỏ mặt nạ bằng sứ, nhìn chằm chằm khuôn mặt màu đỏ ngạch do phỏng nặng.
“Chưa lành hoàn toàn nhỉ? Còn đau không?”
“Dạ không...”- cậu trai gục đầu-” Mạng của tôi, là của bang chủ!!”
“À ha, ngoan lắm!”- cô gái nâng giọng-
“Ra ngoài và thu phục thêm vài tên lộng hành đi!...”
“Dạ!”- cậu trai cúi đầu, vâng phục ra ngoài. Thế giới ngầm, luật vẫn là luật, đầy tớ mãi mãi giao mạng cho kẻ cằm đầu.
Không còn đường để né tránh.
Kẻ thế thân, muôn đời, chỉ là con rối mang chút tơ vàng làm màu cho sự thật rằng mình vô dụng mà thôi!
Nhìn tên thế mạng đang vụt đi, cô gái đánh một dãy số.
“Khử nó cho tao! Nó đã biết quá nhiều....!” Quan trọng là, nó đac biết mặt tao.
Kẻ thế thân là quần áo, mất có thee mua mới. Sau sự việc của bang chủ bang 'Diệt', cô cũng nên rút ít kinh nghiệm nhỉ?
“Rrrrrr”
Điện thoại, lại reo.
“Alô??”
“Đi bar chứ? Có một quán mới mở đây! Nhạc chất cực nhá! Bọn tao đang trên đường tới nhà mày luôn đây!”
“Ha ha! Xin mời! Tao đang hong khô tóc! Đến đi! Sau đó chúng ta sẽ đi uống chút cồn!”
Cô gái đặt điện thoại xuống, thay đồ trang điểm lâu đến nỗi, các cô bạn của cô đã đến và đợi một lúc rồi.
“Lâu lắm không?”
“Không! Đi thôi! “
Cô gái bước theo hai cô bạn.
“Tao sẽ lấy xe!”
“Khỏi! Tao có đem xe nè! Mới cóng nha!”
“Ồ.... là quà kỉ niệm 100 ngày cặp kè của chú Phúc đúng không?”- cô nhướn mày.
“Cậu im đi, Tuyết An!”- Ngọc Trân xấu hổ đánh vai bạn mình.
Kẻ nguy hiểm nhất, chính là kẻ, có vỏ bọc hoàn hảo nhất...
Không phải sao?
P/s: shock chưa?? ;))
Còn một chương nữa là full bộ rồi! Ôi, hoài niệm thặc =]]