Giọng nói của Cung Phỉ Lợi vang lên, nghẹn ngào và quyến rũ. Khuôn mặt ửng hồng như cánh đào mê người, mắt phượng tràn ngập nhu tình cùng lửa dục vọng . Nhưng người đàn ông phía trên chẳng hề mảy may đoái hoài, động tác chỉ mỗi lúc một tăng làm cho những tiếng rên phóng đãng theo đó càng phát ra mãnh liệt hơn nữa.
“ Ahh!....Ahh!...”
Người phục vụ ở bên cạnh hai má đã đỏ bừng chẳng khác gì quả cà chua, đôi tay luống cuống thu dọn mấy chai rượu trên bàn, khuôn mặt cúi gằm lộ rõ vẻ xấu hổ cùng ngượng ngùng. Lâm Nhã nhìn chằm chằm người phục vụ, không biết làm thế nào cho phải chỉ biết trao cho hắn ánh mắt thông cảm cùng đồng tình. Tầm mắt lại hướng về phía hai con người giờ đây đang vận động kịch liệt trên chiếc ghế sofa.
Cung Phỉ Lợi thở dốc, ánh mắt càng thêm mê người. Người đàn ông này thật mạnh mẽ, thật to lớn đến mức cô muốn tan ra trong vòng tay của hắn, quy phục trước hắn, vĩnh viễn trầm luân cùng hắn. Bao nhiêu năm sống trên cuộc đời, giờ thì cô đã hiểu sao người đàn ông này được gọi là “ Ác ma” rồi!
Khung cảnh trước mắt càng lúc càng mờ mịt, ý thức của Cung Phỉ Lợi mỗi lúc một tiêu tan theo từng lần tay sờ soạng của Mặc Lãnh Phong. Nhưng trong khoảnh khắc trầm luân ấy,trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói lạnh lùng, giễu cợt:
“ Muốn sao?”
Cung Phỉ Lợi thở hổn hển, một lúc sau mới nâng đôi mắt ngập nước, dịu dàng đáp lại hắn:
“ Vâng!... Em...muốn...ngài!”
Mặc Lãnh Phong hừ lạnh. Đôi mắt màu tím ánh lên tia sáng, cũng không chần chừ thêm, động thân một cái, chuẩn bị tiến vào cơ thể người phụ nữ dưới thân thì bất chợt...
“ RẦM!!!”
Tiếng động kinh hồn vang lên, đồng thời làm bật tung cánh cửa dẫn vào căn phòng V.I.P . Lâm Nhã đang ngồi trên chiếc ghế bành hốt hoảng giật thót, đôi tay không tự chủ được đánh rơi chiếc cốc thuỷ tinh xuống mặt sàn khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh. Kéo theo đó là sắc mặt hoảng loạn của tất cả mọi người có mặt trong phòng. Các mĩ nhân dưới đài đồng loạt kêu ré lên một tiếng, còn Cung Phỉ Lợi và người phục vụ thì mặt xanh mét, cả người không nhịn được mà run rẩy lập cập...
Duy chỉ có mình một người đàn ông là thản nhiên đứng đó. Ánh mắt hắn bình tĩnh,cương nghị không một gợn sóng giống như màn đêm sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bóng hình nơi cửa ra vào....
Bóng hình đó cúi đầu. Bộ quần áo đơn giản và gọn nhẹ làm lộ ra những đường cong ngọt ngào của thiếu nữ. Mái tóc bạch kim, dài gợn sóng loà xoà khắp khuôn mặt, so với vầng trăng non ngoài cửa sổ thì chả khác là bao! Một tay cô gái siết chặt nắm cửa,tay còn lại thì túm lấy cổ áo một người đàn ông cường tráng nhưng khuôn mặt thì đã bị đánh đến bầm tím, thi thoảng ở khoé miệng máu tươi còn chực trào ra. Trông đến thật là thảm thương!
Cô gái dường như cũng không chú ý đến phản ứng cửa mọi người trong phòng, thoải mái tiến vào. Đôi chân di chuyển chầm chậm nhưng mỗi bước đi như làm tăng thêm sự ngột ngạt khó chịu cho căn phòng. Mặc Lãnh Phong nhíu mày, đôi mắt bình tĩnh không rời mắt khỏi cái bóng hình nhỏ bé đang từ từ tiến đến trước mặt hắn .
Mặc Lãnh Phong nhìn cô, lẳng lặng đầy dò xét, đuôi mắt nheo lại như một con báo đen đang quan sát một miếng mồi ngon để rồi chỉ chực vồ lấy mà tiêu diệt. Và dường như cũng cảm thấy được có ánh mắt ai đó đang đặt trên người mình, cô gái ngẩng đầu, không trốn tránh đối diện với ánh mắt băng lãnh của người đàn ông trước mặt.
“ Đoàng”
Một ánh chớp ngoài cửa sổ bỗng vỡ tan, xé nát màn đêm yên tĩnh. Tựa như sự khởi đầu cho một cơn cuồng phong đầy sóng gió sắp xảy ra giữa hai người bọn họ.
Và cũng chính trong cơn bão ấy, hai màu sắc tuyệt đẹp gặp nhau, va chạm trong không gian. Một bên mờ mịt,đầy hư ảo giống như bầu trời sương mù sau một cơn mưa mùa hạ, nhẹ nhàng nhưng cũng kiên định đến lạ thường. Một bên thì lại thăm thẳm, ngút ngàn tựa như một vực sâu không đáy, rồi biếm mất trong sắc tím của hoàng hôn ban chiều. Lạnh lẽo và tàn nhẫn tới rợn người.
Hai người cứ đứng đó, lẳng lặng quan sát đối phương. Người đàn ông không rời mắt khỏi cô gái nhỏ bé và ngược lại cô cũng không từ chối cái nhìn dò xét của người đàn ông. Mãi cho đến khi thời gian tưởng như đông cứng lại giữa hai người bọn họ, cô gái mới nở nụ cười châm biếm, tiện tay vứt phạch người vệ sĩ đã bị đánh bất tỉnh nhân sự trong vòng tay xuống mặt sàn rồi khoanh tay hất hàm về phía Mặc Lãnh Phong:
“ Tưởng gì! Hoá ra chỉ là một cuộc thác loạn, chả đáng để cho bổn tiểu thư phải xông vào đây đấy!”
Mặc Lãnh Phong nhận ra được ý tứ trong lời nói của cô gái,mới bắt đầu để ý đến bộ dạng mờ ám của mình và người phụ nữ trong lòng. Hắn thoáng bật cười, rất tự nhiên đứng dậy, cũng không có chú ý đến thái độ của cô gái lạ mặt, nhẹ nhàng cởi thắt lưng, đút áo vào trong quần rồi lại kéo khoá. Động tác tao nhã và mờ ám đến độ khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải mặt đỏ tim run. Xong xuôi đâu đấy hắn mới từ từ ngồi xuống chiếc ghế bành lớn rồi tiện tay kéo luôn thân thể loã lồ của Cung Phỉ Lợi vào lòng mình, nhìn cô gái trước mặt, khoé môi cong lên đầy tiếu ý:
“ Vậy cô đến đây làm gì? Muốn tham gia cùng chúng tôi sao?”