Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện rồi sao ? Hạ Tuyết nghi hoặc không thể tin nổi vào tai mình, ngay lập tức cô quay đầu lại và quả nhiên, đập vào mắt cô chính là người mà cô không muốn thấy nhất lúc này...
“ Anh hai...!!!”
Từ phía ngoài truyền ra cái bóng cao lớn của Dương Hạ Nhâm, anh dựa người vào cửa, một tay vắt lên trán rồi lắc đầu nguầy nguậy nhìn Hạ Tuyết :
“ Tìm mãi không được hoá ra em ở chỗ này !”
Kevin đang nằm trong lòng Hạ Tuyết nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhổm dậy, lao ra phía cửa, rồi không kiêng kị mà chồm lên chân anh, Hạ Nhâm thấy vậy thì cười cười, anh bế con chó lên tay ra vẻ cưng nựng. Hạ Tuyết nhìn thấy điều này thì cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Đúng là con chó vô ơn, lúc có đồ ăn thì ra vẻ ngoan ngoãn, thuần phục lắm, khi gặp đúng đối tượng thì trở mặt ngay tức thì... Cô mới là người cứu nó cơ mà ! Sao nó cứ gặp Hạ Nhâm thì lại tỏ vẻ vui mừng hơn cả khi thấy cô thế nhỉ ? Càng nghĩ, càng muốn phát điên lên được...
Dĩ nhiên Hạ Nhâm từ xa đã nhạy cảm nhận ra tâm tư này của Hạ Tuyết, được đà anh nâng Kevin lên mặt, rồi âu yếm hôn nó một phát. Hành động này của Hạ Nhâm khiến Hạ Tuyết lộn tiết lên đi được. Cô bật dậy, tiến đến chỗ anh rồi lấy tay giành lại con chó :
“ Này! Hạ Nhâm đây là Kevin của em, không phải của anh! OK....”
“ Ồ! Vậy sao?” Hạ Nhâm nhướn mày, anh quay về phía Kevin rồi vươn tay ra “ Kevin ! Lại đây với tao nào ?”
Con chó thấy vậy thì dùng dằng, cả người giãy đành đạch như thể muốn thoát khỏi tay Hạ Tuyết... Hạ Tuyết thấy vậy thì càng dùng sức, tóm chặt con chó trong tay, không để cho nó thoát. Nhưng do sức lực của Kevin thuộc vào hàng dai dẳng nhất nên chỉ năm mười phút sau Hạ Tuyết đành bó tay, thả cho nó chạy về chỗ Hạ Nhâm...
Hạ Nhâm vì hành động này mà hí hửng ra mặt... Tay ôm con chó vào lòng, vừa xoa đầu nó anh vừa vui vẻ...
Quả thật là một con chó ngoan! Ngoan đến độ chính anh không thể ngờ rằng mình đã từng ghét nó... Anh nhớ lúc Hạ Tuyết mới đưa Kevin về, trông nó thật xấu xí, bẩn thỉu và hôi hám. Hạ Tuyết nói do thấy nó bị đánh đập ngoài đường, đáng thương nên mới mang về....
Thật sự, lúc đó Hạ Nhâm cảm thấy Hạ Tuyết điên hết sức! Trước đây thì chỉ cần đứng cạnh loài vật này là cô tỏ thái độ ra mặt, vậy mà giờ đây cô lại đưa một con chó ghẻ lở về nhà. Thậm chí ban đầu, do những vết thương nặng khiến nó bị sốt cao, Hạ Tuyết thậm chí còn dành ra cả tuần chăm sóc, túc trực bên cạnh không rời. Tình cảnh ấy khiến cho cha anh và Mẫn Đường chỉ còn biết lắc đầu cảm thán...
Vậy mà chỉ vài tuần sau khi nó phục hồi, con vật này đã trở thành một thành viên quan trọng của Dương gia... Từ việc nó có thể đào đất cho cha anh trồng cây, tìm giúp Mẫn Đường cuốn sách bị mất hay chỉ đơn giản là lấy báo cho anh ở ngoài cửa... Một con chó nhỏ mới vài tháng tuổi có thể làm được như vậy quả thật là quá khôn ngoan rồi !
Nghĩ vậy khuôn mặt của Hạ Nhâm càng ra vẻ vui mừng, hớn hở, làm cho Hạ Tuyết ở một bên cảm thấy khó chịu ra mặt, cuối cùng quát lớn :
“ Anh đến đây chơi thôi hả ? Không có việc gì thì về đi ! Đừng ở đây quyến rũ chó của em nữa !”
“ Xì !!!” Hạ Nhâm bật cười, ôm Kevin vào trong lòng rồi ôn tồn :
“ Sao em lại nói vậy ! Anh cũng là thành viên cấp cao của Dương gia, trụ sở của Dương gia, anh muốn đi đâu mà chẳng được !.... Với lại ...”
“ Anh cũng muốn xem em quản lý mọi việc như thế nào thôi !”
Hạ Tuyết liếc xéo anh :
“ Anh quan sát em sao ? “
Hạ Nhâm thấy vậy cũng không giấu giếm gật gật đầu :
“ Ừ ! Mà từ khi nào em trở nên mềm mỏng đến vậy ! Theo anh nhớ dù em có dễ tính thế nào cũng không cho phép thuộc hạ thất bại kia mà !”
Đây là điều mà Hạ Nhâm nói rất đúng. Nói về độ tàn bạo của em gái anh, dù không thể so sánh với Grim của Reaper. Thế nhưng, có một lần, vì một tên chuyên viên phá bom non tay cắt nhầm dây khiến cho một thành viên đội cận vệ phía Tây thiệt mạng, Hạ Tuyết đã đánh tên đó đến vỡ cả quai hàm, rồi khỏi nói hắn ta cũng đã về chầu tổ tiên từ lúc nào rồi!
Thế mà lần này, cả một Nam Mĩ rộng lớn cùng số người tổn thất lớn như thế, vậy mà Tuyết không trách cứ, không phạt, thậm chí còn cho bọn họ thêm thời gian giải quyết vấn đề. Thử hỏi một người anh hiểu rõ em gái mình như Hạ Nhâm thì làm sao có thể cảm thấy an tâm được cơ chứ !
Hạ Tuyết nghe vậy thì cười cười, cô nhìn Hạ Nhâm bằng con mắt thản nhiên rồi đáp :
“ Bọn họ sẽ hoàn thành tốt thôi ! Sẽ không có thất bại lần hai đâu, mà... Anh biết đấy...Mục tiêu của em...
Không nằm ở đó...!!!”
“ Hả...!!!” Hạ Nhâm không thể tin nổi vào tai mình bèn nghi hoặc hỏi :
“ Chả lẽ em cho rằng vụ Nam Mĩ này chỉ là mồi nhử!”
Hạ Tuyết quay lại nhìn anh, ngay sau đó cô chĩa ngón tay trỏ về phía Hạ Nhâm, miệng phát ra câu nói nhẹ bẫng:
“ Bingo...”
Lần này Hạ Nhâm thật sự cảm thấy lạ lẫm. Nếu như thật sự như lời Hạ Tuyết nói, sử dụng Nam Mĩ làm mồi nhử là ý định của Grim. Nhưng Hạ Tuyết...cũng biết đó là một mồi nhử... Chả lẽ..
Đến đây đôi mắt sương mù của Hạ Nhâm như loé lên một tia sáng. Sao anh lại không nghĩ đến vấn đề này !....
Chả lẽ, tất cả đều chỉ là một trò chơi thôi sao....???
Những trận chiến trong hai tháng qua chỉ là để hai bên thử xem thực lực của nhau.Ngay từ đầu, em gái anh và Grim đã có dự định sẵn, chỉ chờ thời cơ cuối cùng để phản công...
“ Giờ thì anh hiểu tại sao em lại bình tĩnh về vụ này chưa? “
Hạ Tuyết chầm chậm nói :
“ Tất cả chỉ vì một mục tiêu cuối cùng mà thôi !”
Lúc này, trong đầu Hạ Nhâm hiện lên một tia sáng. Giờ thì mọi thứ đều đã rõ, địa bàn của bọn họ dù chiếm được bao nhiêu cũng không đủ, nhưng nếu như chiếm được nơi chủ chốt đó thì chả khác nào một tay che trời cả....
Hạ Nhâm không thể tin nổi, hỏi lại :
“ Em muốn nói nơi đó....!”
“ Không sai...” Hạ Tuyết điềm nhiên “ Em muốn...!!!!”
Nói rồi cô nhìn thẳng vào đôi mắt sương mù của Hạ Nhâm, giọng đầy tuyên bố :