Giọng nói trầm khàn của Mặc Lãnh Phong khiến cho cả cơ thể của cô gái
trước mặt hắn thoáng run rẩy. Chính bản thân Tôn Hoài Vĩ cũng không thể
ngờ được người đàn ông mà cô sẽ xem mắt hôm nay lại có một sức hấp dẫn
đến điên đảo như thế.
Đó là một vẻ đẹp âm u băng lãnh, kể cả từ
một cái nhíu mày, nhấc chân hay cái nụ cười hờ hững của hắn cũng toả ra
một vẻ nam tính tiềm ẩn khiến cô chẳng thể rời mắt. Chỉ biết đứng đó mà
ngây ngẩn ngắm nhìn.
“ Xem ra hai người có việc, tôi về đây ! “
Giọng nói của Lâm Nhã khiến Tôn Hoài Vỹ đang mơ màng phải choàng tỉnh.
Như nhận ra cái hành động lỗ mãng vừa rồi của mình, cô xấu hổ, cúi đầu :
“ À... Vâng! Anh...đi cẩn thận ! “
“ Hì... !!! Chúc may mắn nhé Tôn tiểu thư ! “ Lâm Nhã cười vui vẻ với Tôn Hoài Vĩ nhưng lời
nói lại mang thập phần trấn an. Nói đoạn hắn quay đầu nói với Mặc Lãnh
Phong :
“ Thôi... Tôi về nhé Phong ! “
Mặc Lãnh Phong
mặt khác cũng không có nhiều phản ứng, chỉ thoáng gật đầu, đồng ý với
Lâm Nhã. Lâm Nhã thấy thế thì cười khì, rồi chạy như bay ra phía cửa. Dù sao hắn cũng không muốn làm kì đà, cản trở hạnh phúc của người anh em
tốt của hắn. Thế nhưng đi được nửa đường, hắn bỗng quay đầu, ánh mắt
phức tạp nhìn cô gái kia mà nheo lại...
Khuôn mặt thì có thể
không giống nhưng sự quý phái ấy, nét hiền thục, ấy không phải là hiếm
gặp. Nét đẹp mà trong suốt 13 năm qua, hắn đã gặp rất nhiều ở những
người phụ nữ bên cạnh Mặc Lãnh Phong. Luôn luôn như vậy mà mãi mãi chẳng thay đổi. Một tiếng thở dài não nề tiêu tán cả không gian, Lâm Nhã khẽ
liếc nhìn hai bóng người kia rồi khẽ lẩm bẩm :
“ Đã nói là sẽ quên mà sao cậu vẫn cứng đầu vậy hả Phong ? “
***
Bước ra khỏi cửa hàng tạp hoá, Dương Hạ Tuyết buồn bực nhìn túi đồ
trong tay mình rồi nhăn mặt. Do cũng không còn sớm nên cửa hàng chỉ còn
lại toàn rau củ, thịt ngon cũng hết, chủ yếu là các phần người ta thường không dùng. Nếu không phải do đói bụng, thì chắc với tư cách một đầu
bếp chuyên nghiệp, Hạ Tuyết cô còn lâu mới hạ mình mua mấy thứ này.
Nhấc túi đồ, Hạ Tuyết nhìn những dòng người nô nức qua lại trên con phố rồi khẽ hít sâu một hơi. Đã hơn 6 năm rồi cô không trở lại HongKong,
cũng không thể trách nơi này đã có chút thay đổi rõ rệt. Từ phố xá, con
người đều mang một hơi thở hiện đại, kể cả....
Tên nhân viên của kẻ làm cô mất ngủ hai tuần kia nữa...
“ Hiazzz, đúng là ai cũng đã thay đổi !!! “ Hạ Tuyết nghĩ vậy khi cô
chuẩn bị quay bước trở về nhà. Bỗng bước chân cô chợt khựng lại, đứng
ngẩn ra một lúc, Hạ Tuyết vội liếc mắt về phía bóng người vừa bước ra
khỏi cái nhà hàng Tây Ban Nha nơi góc phố kia.
“ Sao cái tên đó
lại ở đây ? “ Cô lầm bầm, đôi mắt sương mù lướt qua chỗ hắn. Trực giác
của Hạ Tuyết bỗng tạo nên một cảm giác kì lạ mà nó chưa bao giờ có.
Không biết tại sao, nhưng chỉ chực chờ Lâm Nhã vừa ra khỏi nhà hàng rồi
leo lên chiếc xe thể thao ở gần đó, Hạ Tuyết đã ba chân bốn cẳng chạy
lại chỗ hắn vừa mới đứng cách đấy vài phút trước.
Ngay lập tức,
cô nhận ra trực giác của mình đã đúng, bởi qua khung cửa phong cách Tây
Nan Nha của nhà hàng, cô có thể thấy được Mặc Lãnh Phong, giờ đây đang
dùng bữa cùng một cô gái. Qua góc nhìn của mình, Hạ Tuyết thấy hắn đang
bắt lấy tay cô gái kia rồi nở nụ cười thật nhã nhặn với cô ta, trông
lịch sự đến độ bất cứ ai nhìn vào ai cũng có thể thấy, xung quanh họ tồn tại một bầu không khí hoà nhã và trang trọng đặc trưng của những người
thuộc tầmg lớp thượng lưu.
“ Xin hỏi, cô đã đặt chỗ chưa ạ ! “
Giọng nói vang sát bên tai khiến cho Hạ Tuyết đang thậm thụt ngoài cửa
phải giật nảy. Cô vội vã ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt đầy dò xét của
người nữ phục vụ nhà hàng ở sát bên mình. Cả cơ thể cô lập tức bật dậy,
cứng ngắc nói :
“ À không, tôi chưa có đặt chỗ !”
“ Vậy
thì xin lỗi thưa cô, nếu cô chưa có hẹn, xin mời cô đừng đứng trước cửa
hàng chúng tôi như vậy nữa, được không ? “ Người phục vụ cười thân thiện nhưng trong đầu lại nảy ra những suy nghĩ coi thường. Cũng phải, một
nhà hàng sang trọng như thế này làm gì có chuyện một người ăn mặc giản
dị như vậy. Những khách hàng mà bọn họ tiếp đón hàng ngày đều là những
nhân vật có tầm cỡ, một cô gái như thế này chắc chẳng còn gọi trả một
cốc nước cho bọn họ nói gì là vào ngồi ăn. Đuổi đi vẫn là tốt nhất !
Hạ Tuyết nghe vậy thì càng cười tươi hơn đáp lại. Đúng là một lũ khinh
người mà tự vỗ ngực lịch sự, thậm chí nếu so sánh với mấy hàng ăn vỉa hè yêu thích của cô thì còn kém xa ! Hừm, xem ra cô phải dạy dỗ lại nhân
viên ở đây rồi.
Nghĩ vậy, Hạ Tuyết khẽ ghé vào trong rồi giả bộ tiếc rẻ nói :
“ Tiếc quá, cấp trên của tôi bảo tôi vào trong đó đợi, nhưng xem ra tôi không vào được rồi !
“ Cấp trên ? “ Người phục vụ tò mò nhìn Hạ Tuyết khiến trong lòng cô
bỗng xuất hiện ý cười đạm, biết cá đã cắn câu, cô bèn cao giọng :
“ Phải! Ông chủ của tôi là chủ tịch tập đoàn Mặc Thị, Mặc Lãnh Phong và tôi là thư kí riêng của ngài ấy ! “
“ Mặc Tổng sao ? “ Người phục vụ giật nảy mình, không tin hỏi lại :
“ Không thể nào, Mặc tiên sinh có nói gì về cô đâu ? “
“ Chậc! Cô bạn, sếp tôi không nói vì sợ tôi sẽ phá hỏng buổi hẹn của
ông ấy. Ông ấy chỉ bảo tôi chờ ở trong nhà hàng một cách im lặng mà
thôi, cô hiểu không... Vả lại... “
Hạ Tuyết nói rồi đưa tay vào túi, lôi ra một cái gì đó rồi dúi vào tay người phục vụ :
“ Tôi thấy một nhân viên tốt như cô phải giúp đỡ thực khách chứ ! “
Cô phục vụ kia lớ ngớ không hiểu nhưng khi thấy tờ tiền mệnh giá lớn
như vậy lấp lánh trong tay mình cô ta đã hiểu ra. Lớn như vậy, đến mức
trong suốt khoảng thời gian làm ở đây, cô ta còn không được trả lương
cao như số tiền Hạ Tuyết vừa đưa. Bộ mặt cô ta ngay sau đó lập tức trở
nên thật hiền thục, khác hẳn với cô gái có thái độ như vừa rồi. Mở cửa,
cô ta chỉ tay cho Hạ Tuyết :
“ Ha...ha, tôi đùa thôi, hiếm khi
có một thực khách đặc biệt như tiểu thư đây ! Tôi sẽ chọn chỗ đẹp cho cô nhé, gần ngài Mặc Tổng được không ? “
“ Một chỗ kín đáo là tốt nhất ! Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm phiền cuộc hẹn của ngài ấy ! “
“ A...được, được, tôi sẽ làm ngay “ Người phục vụ vui vẻ nói, nhanh như cắt, Hạ Tuyết đã được dẫn đi vòng ra đằng sau, khéo léo để Mặc Lãnh
Phong đang tập trung vào cô gái kia không nhận ra và kín đáo tại một vị
trí gần đó.
“ Xin hỏi cô muốn ăn gì nào ? “ Người phục vụ đon đả nói khiến cho Hạ Tuyết bật cười :
“ Không cần gì đâu, tôi đến đây chỉ để gặp Mặc Tổng, tôi sẽ đợi ngài ấy ! “
Nói rồi Hạ Tuyết lại rút ra từ trong túi một tờ tiền mệnh giá cao nữa và đặt trước mặt người phục vụ :
“ Đây coi như là chút tiền boa, cô cầm lấy ! “
Cô nhân viên cũng không thể vui vẻ hơn, đón lấy tờ tiền rồi cảm ơn Hạ
Tuyết rối rít. Nói đoạn cô ta chạy đi, để mặc Hạ Tuyết đang cố gắng tập
trung vào mục đích mà cô tìm đến cái nhà hàng khỉ ho cò gáy này...
... Nghe lỏm... !!!!
***
“ Mặc tiên sinh, ngài...ngài hãy ăn nhiều một chút ! “ Tôn Hoài Vĩ thẹn thùng nói, nhất là khi người đàn ông trước mặt chỉ khẽ khàng đưa chiếc
dĩa lên miệng rồi nhai thật chậm chạp. Thật khiến cô lo lắng, không biết có phải do cô ăn uống quá tự nhiên không? Hay là do cô đã cư xử thiếu
nữ tính trước mặt hắn rồi ?
Mặc Lãnh Phong từ đầu đến cuối vẫn
không nhìn Tôn Hoài Vĩ. Không biết có phải do cô ta chẳng có gì đáng cho hắn phải để tâm, hay là do thứ hương vị khó nuốt trong miệng đang rạo
rực nơi cuống họng, hắn trả lời thật lạnh nhạt :
“ Tôi nghĩ Tôn tiểu thư không cần phải quản thúc tôi ăn gì “
“ À... Vậy ư ? Thật xin lỗi ngài “ Tôn Hoài Vĩ ngượng ngùng trả lời
nhưng khuôn mặt như bị ai đó thổi khí lạnh vào. Cố gắng lấy lại bình
tĩnh, cô ta chớp chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp tạo vẻ thuỳ mị nói :
“ Ừm! Mặc tiên sinh, liệu tôi có thể xin ngài một việc không ? “
“
Liệu....liệu thay vì gọi ngài là Mặc tiên sinh, liệu tôi có thể gọi ngài là Phong, được không ? Dù sao thì, tôi cũng muốn thân thiết với ngài
hơn “
Mặc Lãnh Phong bây giờ mới ngẩng đầu nhìn Tôn Hoài Vĩ. Ánh mắt lạnh lùng dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ để khiến Tôn Hoài Vĩ
lo lắng đến phát sốt, nhaat là sự sâu thẳm của chúng. Khẽ cười lạnh
trong lòng, hắn thản nhiên nói :
“ Được thôi, dù sao mục đích của tôi cũng là kết hôn, cũng nên quen với cách xưng hô này của Tôn tiểu thư chứ ! “
“ Thật sao ! Em rất vui, Phong “ Tôn Hoài Vĩ hồ hởi nói, lòng bỗng cảm
giác như đạt được một thành tựu to lớn nhất trên đời. Cũng phải thôi,
với một cô gái vốn xinh đẹp và quý phái như cô thì người đàn ông dù có
lạnh lùng thế nào cũng sẽ phải khuất phục mà thôi !
Mải vui vẻ
với suy nghĩ của chính bản thân mình, Tôn Hoài Vĩ căn bản không chú ý
đến sự khinh miệt trong đôi mắt Mặc Lãnh Phong. Đó là một sự chán ghét
đến không thể che dấu. Ở đời hắn, có lẽ khó chịu nhất là khi những người phụ nữ như thế này tỏ ra thân thiết quá đáng với hắn. Chả lẽ, cô ta
nghĩ rằng, một chữ “ Phong “ kia của hắn là có thể tuỳ tiện gọi sao ?
Thế nhưng bản thân hắn cũng không hề phản đối. Như hắn đã nói với Lâm
Nhã, hắn cần một kẻ để lợi dụng, mà cô gái này chính là người tốt nhất
trong danh sách của hắn. Hắn là tổng tài, căn bản cũng không nhàn rỗi
đến nỗi đi xem mắt hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, công việc hiện tại là tình yêu của hắn. Một người vợ không phải là thứ hắn tìm
kiếm, vợ của hắn, chỉ có một mà thôi !
Trong khi Tôn Hoài Vĩ
đang cảm thấy vô cùng vui vẻ trước mặt Mặc Lãnh Phong, thì Dương Hạ
Tuyết ở bàn bên cạnh lại đang có một thái độ khó hiểu hết sức. Người phụ nữ nông cạn kia có thể không nhận ra nhưng cô lại thấy rất rõ ràng sự
khó chịu trong ánh mắt được che giấu kĩ lưỡng của Mặc Lãnh Phong. Mà cô
cũng không thể trách hắn, bởi nửa tiếng sau đó, người phụ nữ đằng sau cô không ngừng huyên thuyên về những chuyện mà chỉ thiếu chút nữa, Hạ
Tuyết đã lăn đùng ra bàn ngủ.
Từ việc cô ta làm sao nhận được học bổng du học tại Pháp như thế nào, rồi năm 5 tuổi đã được khen là thần
đồng ca múa ra làm sao, đến cả việc ở nhà cô ta nuôi một con chó cũng
được kể ra không sót một chi tiết.
“ Kevin của tôi còn thông minh hơn con chó Poodle của cô đấy ! “
Hạ Tuyết khó chịu lầm bầm, nâng cốc uống ly rượu Brandy người phục vụ
kia vừa mang đến, rồi lại khâm phục nhìn Mặc Lãnh Phong từ nãy giờ mặt
vẫn không đổi sắc nghe câu chuyện rườm rà của cô ta. Kì lạ, rõ ràng chán ghét như vậy mà còn làm bộ mặt thản nhiên, thật đáng khiến cho Hạ Tuyết cô phải nể phục đến mấy phần. Tên này, chả lẽ hắn đầu gỗ đến thế sao ?
Định lấy cái con người ngu ngốc này chắc ?
Tự nhiên, không báo
trước, Hạ Tuyết bỗng cảm thấy khó chịu thay cho Mặc Lãnh Phong. Thật sự, dù đây có là kẻ đã làm hỏng giấc ngủ 2 tuần nay của cô nhưng cô cũng
không thể để cuộc đời của một người bị huỷ hoại trong bàn tay một kẻ
nhàm chán thế này được ! Phải nói sao đây, Hạ Tuyết cô rất thích nhúng
tay vào chuyện của kẻ khác mà !
Bật cười với ý nghĩ kì lạ của
mình, Hạ Tuyết khẽ uống cạn ly rượu Brandy trên tay rồi vừa cầm chặt lấy nó, cô vừa đứng dậy, sải những bước vững vàng về phía hai người bọn họ.
Mặc Lãnh Phong vẫn chậm rãi thưởng thức chai rượu Chardonay đã
vơi hơn nửa. Cũng hơn nửa tiếng ròii chưa được hút thuốc khiến hắn có
đôi chút ngứa ngáy khó chịu. Nâng mắt nhìn cô gái không ngừng thao thao
bất tuyệt trước mặt, hắn chán nản cảm thán, nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, tầm mắt hắn bất giác vội nâng cao hơn, cuối cùng dừng trên cái bóng hình nhỏ bé đang tiến mạnh mẽ về phía mình mà ngạc nhiên ra mặt... Tôn
Hoài Vĩ đang mải mê kể lể với hắn thấy bộ mặt này không khỏi quay đầu
thì đột nhiên...
“ CHOANG....!!! “
Một chiếc ly bị ném
xuống đất, vỡ tan không ra hình dạng kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của mấy thực khách trong quán bao gồm cả Tôn Hoài Vĩ. Duy chỉ Mặc Lãnh
Phong là không nhúc nhích, chỉ thầm quan sát kẻ phá đám mới mẻ này. Mái
tóc nhuộm hai màu đen trắng, khuôn mặt tầm thường và giản dị không son
phấn nhưng lại có một đôi mắt sương mù ngời sáng đến kì lạ. Nhạt nhoà
nhưng cũng đậm nét đến độ không một ai có thể nào quên...
“ Cô
là Hạ Tuyết tiểu thư ! “ Mặc Lãnh Phong từ tốn nói, sự khẳng định đủ để
khiến cho sắc mặt Tôn Hoài Vĩ trắng bệch. Nhưng không kịp để hắn nói gì
thêm, Hạ Tuyết đã cố tình hét lớn :
“ Tại sao.... ??? ANH ĐÃ NÓI SẼ YÊU TÔI CẢ ĐỜI CƠ MÀ. SAO LẠI PHẢN BỘI TÔI THẾ NÀY ? “
Mặc Lãnh Phong ngẩn ra, cố gắng tiêu hoá những gì cô gái điên rồ này
vừa nói. Thế nhưng, trong khi vẫn đang còn cố gắng xác định cái hoàn
cảnh trớ trêu của mình, Hạ Tuyết đã lao đến, ôm chầm lấy hắn, mặt vùi
vào hõm vai hắn rồi phát ra những tiếng nức nở đến yếu ớt :
“ Em yêu anh nhiều như vậy.... Chẳng lẽ vẫn chưa đủ cho anh sao ? “
“ Hả! Thế này là sao Phong ? “ Tôn Hoài Vĩ tức giận nói, sự hiền thục
giờ đây đã không cánh mà bay, tựa như cô gái xinh đẹp vừa rồi là một
người hoàn toàn khác. Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì nhăn mặt, khó chịu thì thầm :
“ Chuyện này là thế nào ? Cô bị sao vậy ? “
“ Suỵt!!! “ Hạ Tuyết vội lên tiếng cảnh cáo hắn, rồi cố gắng nói khẽ khàng vào tai Mặc Lãnh Phong :
“ Muốn thoát khỏi kẻ phiền nhiễu này thì làm theo tôi “
Ngay sau đó, Hạ Tuyết lập tức quay lại chỗ Tôn Hoài Vĩ rồi quát lớn :
“ Hãy tránh xa bạn trai tôi ra, đồ hồ ly tinh “
“ Cái gì ? Sao cô không nhìn lại mình đi? Tầm thường như vậy mà đòi là
bạn gái của Phong sao. Tôi sẽ là vị hôn thê tương lai của anh ấy đấy ! “ Tôn Hoài Vĩ hùng hổ nói, đúng vậy ngay từ giây phút đầu tiên cô đã bị
người đàn ông này hớp hồn mất rồi. Sự lạnh lùng, cường thế của hắn như
một thứ thuốc phiện khiến cô thèm khát có được. Đúng vậy, người phụ nữ
này là bạn gái thì đã làm sao ? Chỉ cần cô muốn là sẽ có được thôi !
“ Vị hôn phu gì ? Hôm nay mới chỉ là buổi xem mắt đầu tiên thôi mà !
Bạn trai tôi còn không chắc là thích cô, cô nghĩ gì vậy, đồ bò cái ngu
ngốc ? “
Câu nói của Hạ Tuyết khiến Tôn Hoài Vĩ tức đến đỏ mặt,
hàm răng nghiến lại ken két, rồi không chần chừ giơ ngón tay về phía cô :
“ Cô.... Cô vừa nói gì, cô có biết tôi là ai không... Tôi... “
“ Đủ rồi !!! “
Một thanh âm băng lãnh vang lên, đủ để làm cho cả không gian nhà hàng
đông cứng lại. Mặc Lãnh Phong trước sự hỗn loạn này giờ đây mới lên
tiếng, hắn nghiêm nghị nhìn người phụ nữ đứng trước mặt rồi lại phức tạp nhìn cô gái đang yên vị trong lòng mình. Hạ Tuyết thấy vậy thì nháy mắt với hắn, ý bảo hắn cứ làm theo. Mặc Lãnh Phong nheo mắt nhìn cô, cuối
cùng không ngẩng đầu nhìn Tôn Hoài Vĩ mà chỉ nói ngắn gọn :