Chi tiêu trong quân đội chi Tây Mẫn này dường như khác với những nơi khác ở Tây Cương. Ngoài mặt, độ chi tiêu vô cùng ít, nhưng lại chú trọng khắp nơi. Những vật này vốn giao cho Tham tướng của mỗi quân trông nom là được, nhưng ở Tây Mẫn, tướng quân Phương Khải lại muốn đích thân can dự vào mọi chuyện. Mấy lần lúc đầu, vải vóc của chúng tôi cũng bị xoi mói vài lỗi, vì vậy không thể không dụng tâm thêm.
Vương Bá thường xuyên oán trách, nói trình tự làm việc nhiều như vậy rất nhiều, tiền thu ngược lại một chút cũng không tăng lên. Tôi và Hạ Dung không thể làm gì khác hơn là trấn an mọi người. Tướng quân Phương Khải này rốt cuộc là hạng người gì, biết nói cũng chẳng được gì, đành phải cẩn thận làm theo ý hắn phân phó.
Công nhân cửa hàng Lăng Dung chúng tôi, phần lớn đều là từ Miên thành mang tới. Hạ Dung đã từng nói, những người này đều là từ ông cha đi theo Hạ gia bọn họ, nếu như ở Miên thành phân phát bọn họ đi thì bọn họ thật sự không biết nên đi nơi nào. Huống chi, những người này đều là công nhân trung thành đến chết của Hạ gia, cho dù thôn xóm gấm vóc ở Miên thành có rất nhiều cửa hành thượng đẳng khác, bọn họ cũng cương quyết không đi đến đó nương nhờ.
Cho nên nhiều người như vậy, chỉ có thể đi theo cả nhà Hạ Dung tới Tây Cương.
Tay nghề thêu dệt của bọn họ đương nhiên là cực kỳ tốt. Lúc làm ăn với Ngô Tham tướng, Ngô Tham tướng muốn hàng của chúng tôi không thể quá xuất sắc, cho nên bọn họ chỉ có thể kìm nén lại. Hôm nay đồ Phương Khải muốn có chút xem trọng, những thợ thủ công này đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ, mỗi ngày vất vả cần cù ở trong xưởng làm việc, dường như không cảm thấy có chút cực khổ nào.
Sau khi đưa qua mấy lần đầu, dường như Phương Khải rất hài lòng đối với hàng hóa của cửa hàng chúng tôi, sau cùng không xoi mói lỗi sai nào nữa.
Rốt cuộc tôi và Hạ Dung cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Như vậy tôi cũng có chút thời gian rãnh, ngày đó tôi có thể đi dạo một vòng ở Tây Mẫn này.
Phố chợ Tây Mẫn so với Giang Nam, tất nhiên là không có lầu các sang trọng san sát nối tiếp nhau như ở Giang Nam, nhưng bởi vì phong tục ở nơi này khác biệt rất lớn với Giang Nam, binh lính và dân chúng đến từ trời nam đất bắc, mặc dù trang trí cửa hàng trên phố chợ không giống nhau, nhưng mỗi nhà đều lộ ra phong cách riêng của mình. Một đường đi qua, đủ loại khẩu âm hỗn tạp một chỗ, diện mạo khí chất của người đi đường khác nhau, cũng tương đối xinh đẹp mắt.
Có lẽ là vì tướng quân Phương Khải thích sáo, nên trên con đường này có không ít cửa hàng sáo tương đối đẹp. Trước cửa của mỗi cửa hàng đều có người thổi sáo. Tài nghệ cao thấp không đồng đều, nhưng tiếng sao thổi giao thoa với nhau, phong vị đặc biệt.
Tôi đi vào một cửa hàng sáo. Cửa hàng này không lớn, trong cửa hàng trừ bán sáo ra, còn có buôn bán một vài hàng hương liệu từ các nơi Tây Cương thậm chí là Mạc Bắc chuyển tới. Vừa vào cửa, hương thơm lập tức đánh úp lại.
Tôi hít sâu một hơi, không khỏi khen ngợi nói: "Thơm quá."
Lão bản kia vốn lười biếng dựa vào trong góc, khép hờ hai mắt. Lúc này nghe thấy tôi khen ngợi, lập tức đứng lên, cười tủm tỉm nói: "Đây đều là hương liệu tốt nhất, tuyệt đối không phải hàng giả, già trẻ không gạt. Hơn nữa ở chỗ của ta có không ít hương thơm, còn có thể làm dược liệu. Công tử, tới mua đồ sao?"
Tôi vươn tay ra cầm lấy một cái trong túi, hỏi: "Sơ oa này của người, từ đâu mà có vậy?"
Hai mắt của lão bản kia cong cong, nói: "Công tử quả nhiên là người trong nghề. Liếc mắt một cái đã nhận ra cái này là sơ oa. Không giấu gì công tử, ta tới Tây Mẫn đã hơn nửa năm rồi, công tử là người đầu tiên nhìn ra sơ oa của ta. Ta có được sơ oa này là do lúc trước ta buôn bán ở Mạc Bắc. Công tử người xem, đều là hàng tốt."
Tôi cầm lấy một cái sơ oa, nhìn kỹ một chút, hỏi: "Sơ oa này không phải là sản xuất ở Giang Nam sao? Tỷ như Miên thành?"
Lão bản kia cười nói: "Sơ oa Giang Nam dĩ nhiên là cực tốt. Nhưng mấy năm gần đây Mạc Bắc cũng có sơ oa. Công tử có biết, sơ oa này vốn là ở trong tứ quốc Mạc Bắc tiến cử vào Đại Cảnh ta, trăm năm qua, Giang Nam gieo trồng sơ oa ích thịnh*, chỉ là sơ oa ở Mạc Bắc, đương nhiên cũng là thượng giai. Hơn nữa ở trong tứ quốc Mạc Bắc, đối với sơ oa đều vô cùng sùng bái. Đầu năm nay, y dược ở Mạc Bắc cũng dùng sơ oa vào một số phương thuốc cổ truyền. Chỉ tiếc ở trung thổ ta không thịnh hành cho lắm." (tăng lên phồn thịnh)
Tôi trầm ngâm không nói.
Lão bản kia lại nói: "Trong nhà công tử cũng có người đang dùng sơ oa này hay sao?"
Tôi dừng một chút, gật đầu một cái.
Lão bản kia nói: "Vậy thì đến mua một ít đi. Nếu như công tử mua sơ oa ở chỗ của ta, ta còn có thể lấy một chút đường đỏ thượng hạng tặng cho công tử. Công tử ngài cũng biết, ở Tây Mẫn này đường đỏ rất không dễ có. Nhưng ở chỗ Mạc Bắc ta nghe nói, dùng sơ oa này kết hợp với đường đỏ thượng hạng mới có hiệu dụng lớn...."
Lão bản kia vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, tôi hơi có chút nhức đầu.
Tôi nói với ông ta: "Được rồi, tôi sẽ mua ít. Có lẽ là dùng hơn một tháng, ngươi cân đo ước tính cho đúng."
Lão bản kia nghe tôi nói như thế, đương nhiên là vui không tả siết, lập tức đi cân cho tôi.
Có lẽ ngửi đã lâu, rốt cuộc dần dần cũng ngửi thấy rõ mùi thơm đặc biệt của sơ oa ở trong trăm hương này.
Đường đỏ. Dùng chung với sơ oa, quả thật cần phải dùng đường đỏ.
Lúc trước, lúc Cảnh Phi ở Miên thành gởi sơ oa về cho Cảnh Thành, đều sẽ tỉ mỉ viết một phương thuốc: "Sơ oa một trăm phần, đều là loại tươi mới hái vào tháng ba năm ngoái. Giờ Tuất mỗi đêm, lấy năm phần sắc vào một chén nước, thêm vào một chút đường đỏ rồi uống ngay khi còn nóng. Dùng liên tục nửa tháng. Trong lúc dùng cần phải kị đồ chua cay."
Hơn nữa, lúc nào hắn cũng thêm một câu: "Cần phải thêm số lượng đường đỏ vừa phải, phương thuốc này vô cùng có hiệu quả."
Lúc ấy chúng tôi dĩ nhiên hoài nghi hắn.
Lòng người khó dò nhất.
Lòng người cũng buồn cười nhất.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì lão bản đã sớm gói kỹ gói thuốc cho tôi, dùng sợi dây nhỏ quấn lại. Tôi cầm lên, nói một tiếng ‘cảm ơn’, đang muốn nhấc chân đi ra ngoài thì bị một người đụng mạnh ngã trên mặt đất, đồng thời một mùi rượu thối xông vào mũi.
Gói thuốc vốn được bó buộc kỹ nhất thời đổ ra đầy mặt đất.
Tôi còn chưa phục hồi lại tinh thần thì nghe thấy lão bản kia vội vàng đi tới hỏi thăm: "Công tử, ngươi không sao chớ." Lại la ầm lên: "Cái người điên này, lại tới chỗ của ta quấy rối. Ông cố ý không muốn để cho chúng tôi buôn bán đúng không?"
Tôi giương mắt lên nhìn, chỉ thấy một lão giả râu tóc hoa râm rối tung cả lên, đầu tóc thì che kín khuôn mặt của ông ta. Ông ta xoa xoa cái mông đứng lên, cũng lớn tiếng la hét: "La hét gì mà dữ vậy hả!"
Lão bản kia nói: "Lão già điên, ông tưởng rằng ông vẫn còn là hiệp lĩnh? Thanh thu đại mộng đi. Bây giờ ông chỉ là một tên tàn phế, đừng bày ra bộ dạng quan võ tam phẩm gì đó cho ta nhìn."
Thân hình của lão giả kia hơi lảo đảo, bỗng nhiên nhảy lên phía trước một bước nắm lấy cổ áo của lão bản kia quát: "Ngươi nói cái gì?"
Lão bản kia run run rẩy rẩy, rõ ràng là có chút e sợ, nhưng ngoài miệng còn cậy mạnh: "Ta nói không đúng sao? Ông nhìn ông xem, cả ngày dạo chơi ở chỗ này, uống rượu cũng không trả tiền..."
Lúc này trước cửa của cửa hàng ông ta vây quanh không ít người, trong đó cũng không có ít binh sĩ, đều cười lên đứng đó xem náo nhiệt.
Lão bản kia nhìn sang cửa, có lẽ nhìn thấy người tới cho nên lá gan cũng to ra, vì vậy ông ta ưỡn ngực lên, nhìn về phía cửa hô lên: "Các vị nói có đúng hay không?"
Lão giả kia buông lỏng tay ra, lão bản lập tức lui về phía sau mấy bước, nhưng không nghĩ đụng phải bàn quầy, làm rớt không ít dược liệu xuống đất. Ông ta lại không ngừng thối lui, lại đụng phải trên người lão giả kia. Trong dược liệu có một vài viên tròn trơn bóng, lúc này xoay tít lăn ra bốn phía. Hai người bọn họ bất ngờ không đề phòng cho nên dẫm lên mấy viên tròn tròn kia, vì vậy lòng bàn chân trợt một cái, hai người đồng thời ngã xuống đất.
Đám người tụ tập ở trước cửa nhất thời cười vang một trận.
Sắc mặt lão bản kia lúc đỏ lúc trắng, vừa giùng giằng đứng dậy, vừa cười lạnh nhìn lão giả còn ngồi ở trên mặt đất: "Lão điên này, còn không mau đi đi? Không phải ông có võ nghệ kinh người sao? Không phải ông được xưng là dũng sĩ sao? Tại sao tay chân lại không linh hoạt chút nào vậy?"
Lão giã lúc này cùng với lúc trước như hai người khác nhau, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Lá gan của lão bản kia dường như tăng lên, lại cười lạnh nói: "Ta đã nói rồi, ông sớm đã không còn là hiệp lĩnh gì đó rồi. Mau mau cút ra ngoài cho ta. Đừng ô uế tiệm của ta. Nếu như ông đói bụng thì ta có thể cho chút cơm ăn. Coi như ta tích chút âm đức......"
Chợt, lão giả kia đột nhiên ngẩng đầu lên. Lão bản dường như hơi ngẩn ra.
Lão giả từ từ đứng dậy. Ông ta đi tới trước quầy, nhìn kỹ một vài túi sơ oa.
Lão bản lùi về phía sau, lại rung giọng nói: "Ông.... Ông muốn làm gì?"
Lão giả không đáp.
Lão bản lại lùi về sau. Mọi người ở ngoài cửa cũng an tĩnh lại.
Chợt, lão giả cầm lấy một túi lớn sơ oa kia, vung tay ném lên không trung. Nhất thời toàn bộ sơ oa rơi vãi đầy đất, mùi thơm tản ra bốn phía.
Lão bản giậm chân: "Kẻ điên chết tiệt kia, ta muốn bắt ông đến nơi của Phương tướng quân. Xem Phương tướng quân xử tử ông thế nào."
Ông ta xông lên trước, túm lấy cánh tay lão giả kéo ra ngoài.
Lão giả đột nhiên cất tiếng cười to, để cho ông ta tùy ý kéo ra ngoài.
Tôi đứng ở bên cạnh cửa, lão giả kia bị lão bản liều mạng kéo ra ngoài, khi đi ngang qua tôi thì mái tóc dài che kín hai má bị thổi tung.
Tôi thấy rõ vết sẹo thật dài bên má trái kia.
Tâm niệm tôi khẽ động, không khỏi đuổi theo đến trước mấy bước, muốn xem lão bản sẽ đưa lão nhân kia đến nơi nào.
Lúc này mọi người ở cửa đã dần dần tản đi, tôi xuyên qua đám người đuổi theo hai người kia.
Lại thấy bọn họ đột nhiên dừng chân lại.
Tôi nhìn lại, chỉ thấy có một tướng quân trẻ tuổi mặc áo giáp trụ đang mỉm cười ngồi ở cửa hàng sáo, dường như có chút hăng hái lựa sáo.
Phía sau hắn, có năm bính lính đang đứng canh.
Lão bản kia ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, kêu gào nói: "Phương tướng quân, Phương tướng quân phải làm chủ cho thảo dân. Lão già điên này lại tới cửa hàng của ta quấy rối, tổn hại rất nhiều dược liệu thượng hạng của ta......"
Thì ra đó chính là Phương Khải.
Chỉ thấy Phương Khải hơi ngẩng đầu, nhìn nhìn lão bản kia, lại nhìn nhìn lão giả đứng thẳng tắp bên cạnh ông ta, cười nói: "Chuyện người điên, không thuộc về quân ta trông nom."
Lão bản kia dập đầu một cái, nói: "Tướng quân không biết, lão già điên này vốn là trong quân Tây Mẫn, còn là một hiệp lĩnh, không biết về sau lại phạm vào lỗi gì, lập tức bị hạ xuất xuống làm binh lính bình thường. Sau đó hắn luôn điên điên khùng khùng."
Phương Khải "À" một tiếng, nhìn lão giả kia một chút, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
Sau một lúc lâu, hắn hơi khoát tay, tiếp đó nói: "Mang tất cả bọn họ về."
Lão giả kia vùng vẫy một cái, la ầm lên: "Ngươi muốn nhốt ta vào chỗ nào?"
Phương Khải cười nói: "Không liên quan đến ông. Nhìn ông có vẻ là đói bụng mệt rồi, ta sẽ cho ông ăn ngon ngủ ngon, được không?"
Lão giả im lặng, tùy ý để binh lính áp giải đi. Trước khi đi, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào cây sáo trong tay Phương Khải, sau đó thở dài.
Lão giả bị binh lính áp đi được vài bước, lại nghe thấy Phương Khải đột nhiên nói: "Khoan đã."
Hắn cầm sáo đi tới trước mặt lão giả, cười nói: "Ông cũng thích cái này?"
Lão giả hơi ngẩng đầu lên, không đáp.
Phương Khải nhìn chằm chằm ông ta trong chốc lát, lại hỏi: "Vết sẹo trên má trái của ông, làm sao mà có?"
Thân thể lão giả run lên, nhưng đôi môi vẫn khép chặt như cũ.
Phương Khải thở dài một tiếng, đột nhiên chậm rãi nói: "Ta nghe người ta nói, ban đầu lúc thái tử điện hạ đóng giữ Tây Cương, bên cạnh hắn có một hiệp lĩnh thổi sáo rất hay. Thái tử điện hạ vô cùng tin tưởng ông ta. Hiệp lĩnh đó và thái tử điện hạ thường xuyên cùng nhau thổi sáo và thái tử điện hạ viết ca từ. Trong đó có một câu như vậy: ‘Hãn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn, bất tri thiên lí kỷ quy khách....’"
Tôi nghe thấy liền ngẩn ra. Chỉ thấy lão binh kia dường như cũng ngẩn ra, rốt cuộc ông ta cũng quay đầu lại, nhìn Phương Khải.
Phương Khải khẽ mỉm cười, nâng tay lên khẽ vung, nói: "Mang đi."
Binh lính áp giải hai người kia đi. Phương Khải hơi dừng một chút, mới chậm rãi đi theo.
Tôi vẫn ngây người đứng cách đó không xa. Người đi đường qua lại như thoi đưa, hồi lâu tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một lúc lâu, tôi mới muốn xoay người rời đi.
Nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía sau.
Trong giọng nói kia lộ ra ý cười giải hoạt: "Nhậm Lan Châu?"
Tôi xoay người lại. Quả nhiên là hắn.
Chỉ thấy hắn khẽ lay động chiết phiến, trong ánh mắt là vẻ tự đắc, lại nói: "Ta nhìn hồi lâu, quả nhiên là ngươi."