Nữ Quan Vận Sự

Chương 120: Tôi không biết



Cố Khinh Âm lắc đầu, hơi thở hơi dồn dập, "Kỷ tướng quân, hạ quan chưa từng viết thư cho ngài, càng không bảo ngài tới đây. Ngày ấy ở sơn trang hạ quan đã nói rất rõ ràng, tôi tưởng rằng ngài đã hiểu thấu đáo."

Kỷ Trác Vân không nhịn được nữa, hai tay ôm chặt chẽ lấy đôi vai gầy yếu của nàng, xoay người nàng lại, hai mắt hắn khóa chặt mắt nàng. "Ta đã hiểu rõ, Khinh Âm, ta biết nàng bất đắc dĩ, mặc kệ nàng có viết thư hay không, sự thật là ta rất muốn gặp nàng."

"Tôi không có gì bất đắc dĩ, cũng không muốn gặp ngài, bây giờ ngài có thể đi." Nàng đẩy hắnra, bỏ qua những tương tư như sắp tràn ra khỏi mắt hắn.

"Khinh Âm, nàng đang không khoẻ, cần gì nóng lòng đuổi ta đi?" Kỷ Trác Vân nói, bàn tay càng dùng sức vài phần. Hắn đã đến đây, thì làm gì có chuyện chỉ nói hai ba câu với nàng liền dễ dàng rời khỏi.

Cố Khinh Âm giãy dụa, đặt hai tay lên ngực hắn, lập tức đưa hắn ra cửa, "Ngài đi đi!"

Nàng biết Kỷ Trác Vân có tình ý với mình, nhưng không nghĩ tới lâu như vậy mà hắn còn chưa chết tâm, cho nên nàng chỉ có thể ác hơn một chút, không thể cho hắn bất cứ mơ tưởng gì.

Kỷ Trác Vân là người luyện võ, dáng người cao to cường tráng, bình thường Cố Khinh Âm còn không thể làm hắn di động nửa bước, huống chi lúc này nàng đã trúng mê dược. Hắn phối hợp lui về phía sau hai bước, ngược lại là Cố Khinh Âm không còn sức lực, ngã quỵ trong lòng hắn thở dốc.

Nàng hoa mắt chóng mặt, nhưng được một đôi tay cường tráng hữu lực siết chặt lại. Nàng từ từ nhắm hai mắt dựa vào ngực hắn, cảm thụ nhịp tim đập và hơi ấm của hắn. Nàng khẽ than thở, cánh tay nàng đặt lên đầu vai hắn, dường như vô cùng khao khát vòng ôm của hắn. Ngọn lửa sâu trong cơ thể nàng càng cháy càng vượng, khiến thân thể nàng mềm nhũn.

Nàng biết thân thể mình có gì không đúng, cảm giác trống rỗng vô cùng khó chịu. Nàng muốn đẩy hắn ra, ra thật xa, nhưng nàng không làm được, nàng không có sức, ý thức hỗn độn khiến nàng lưu luyến vòng tay của hắn.

Kỷ Trác Vân ôm nàng ngồi xuống cái ghế thái sư sau bàn làm việc, để nàng ngồi trên đùi hắn, tựa vào lòng hắn.

"Nàng cần gì miễn cưỡng chính mình, không cần nàng đuổi, ta sẽ đi, nhưng ít nhất là chờ nàng tốt hơn rồi nói." Hắn ôm nàng trong lòng, trầm giọng nói. Dáng người nàng mảnh mai, khung xương nhỏ nhắn, chẳng đáng là bao so với hắn, khiến hắn càng thương tiếc. Hắn ôm chặt lấy nàng như tìm lại được bảo bối đã đánh mất.

Cố Khinh Âm dịu lại, tựa vào đầu vai hắn, đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, hơi thở thoảng qua như hươn lan, "Vì sao lại là tôi?"

Kỷ Trác Vân bình tĩnh nhìn nàng, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại ửng hồng của nàng. Làn da dưới lòng bàn tay hắn nóng kinh người, khiến tay hắn cũng nóng lên. Giọng nói của hắn càng thêm trầm thấp: "Bởi vì nàng là Cố Khinh Âm, khoảnh khắc ta cứu nàng, ta nhất định không trốn được nữa rồi."

Nàng nhìn ánh mắt hắn, trong ánh mắt đó là sự thẳng thắn thành khẩn và tình yêu say đắm khiến nàng run sợ. Khi nói chuyện hơi thở của hắn phất nhẹ lên mặt nàng, hơi ngứa.

Nàng nhớ rõ khoảnh khắc lạnh đến thấu xương đó, bóng tối kéo dài vô tận, chỉ có hai cánh tay kiên định, ấm áp của hắn nâng nàng lên, cứu nàng khỏi nơi tối tăm đó.

Lúc này hai tay cánh tay ấy đang ôm chặt lấy nàng, truyền đến sức mạnh và cơn nóng râm ran thấm vào da thịt nàng, khiến tim nàng đập rất nhanh, thân thể càng khô nóng.

Nàng cố giữ vững tinh thần, dời mắt đi, nói: "Tôi đã đính hôn rồi, tôi và ngài... không có khả năng."

"Cho nên nàng cự tuyệt ta vì nàng không còn tự do, mà không phải vì ghét ta?" Hai mắt Kỷ Trác Vân long lanh. Hắn vỗ nhẹ má nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn.

Cố Khinh Âm không chịu nổi ánh mắt hắn, nàng gục đầu xuống, giọng nói yếu ớt vang lên, "Tôi... không biết."

Đáng nhẽ nàng phải lớn tiếng nói cho hắn biết, nàng ghét hắn, hắn sẽ không có cơ hội, bọn họ không có khả năng. Nhưng, không biết vì sao, đối diện với ánh mắt của hắn, nàng lại nói không nên lời.

Lúc đầu nàng cự tuyệt hắn là vì nàng đã có vị hôn phu, nhất là cha mẹ đều biết hắn và nàng đã có một đêm dây dưa ở Nguyên Hòa điện, nàng lại không ngừng muốn nói rõ quan hệ giữa hắn và nàng. Nhưng rõ ràng nàng chưa bao giờ biết hắn, cũng không muốn hiểu, đương nhiên không thể nói thích hay không thích được.

Kỷ Trác Vân nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, niềm vui mơ hồ dâng lên. Hắn sáp lại gần, hôn lên trán nàng trong ánh mắt hoảng sợ của nàng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.