Nữ Quan Vận Sự

Chương 194: Trò chuyện ở đầu thuyền



Cố Khinh Âm xoay người lại, Thượng Quan Dung Khâm đứng sau nàng vài bước, mặc y bào màu thiên thanh, áo dài tung bay, mặt mày rạng ngời như ánh trăng, tóc đen như thác đổ, mi dài nhập tóc mai, phát gian cài một thanh ngọc trâm lấp lánh.

Nghĩ đến việc vừa rồi, Cố Khinh Âm hơi lúng túng, nói nhỏ: "Vừa rồi hạ quan đã thất lễ."

Thượng Quan Dung Khâm cười yếu ớt, ánh mắt dịu dàng, "Vì Vương đại nhân quá nhiệt tình nên thời gian yến hội có hơi dài một chút, Cố đại nhân ra ngoài hít thở, có chỗ nào thất lễ?"

"Tạ Thượng Quan đại nhân đồng tình." Cố Khinh Âm cúi đầu, nói: "Là hạ quan quá vội vàng."

Thượng Quan Dung Khâm bước lên trước vài bước, đứng ở đầu thuyền, nhẹ nhàng nói: "Nếu Cố đại nhân muốn sống yên ổn dài lâu ở quan trường, có vài trường hợp không thể tránh được, không bằng thích ứng sớm sẽ tốt hơn." Giọng hắn trầm thấp, tản đi theo gió.

Cố Khinh Âm ngẩn ra, lập tức nhìn thoáng qua hai bên, hai chủ sự Công bộ đứng ở cửa khoang thuyền đang cúi đầu, cách bọn họ khá xa. Nàng xoay người sang chỗ khác, đứng sau Thượng Quan Dung Khâm, "Tạ đại nhân dạy bảo, hạ quan xin ghi nhớ."

"Cố đại nhân không cần xa lạ với ta như thế." Thượng Quan Dung Khâm nghiêng đầu nhìn nàng, "Được làm nữ quan, Cố đại nhân đã là một nhân tài kiệt xuất rồi."

Cố Khinh Âm nhìn thân thuyền rẽ nước lướt đi, nhẹ cắn môi.

Thượng Quan Dung Khâm lại nói: "Triều ta nhìn thì có vẻ khoan dung với nữ quan, nhưng thực ra lại không đủ tôn trọng. Những người đơn giản đều cầu được an ổn, cuộc sống bảo đảm, còn Cố đại nhân luôn có khát vọng vươn  lên, thật sự hiếm có."

"Thượng Quan đại nhân quá khen." Cố Khinh Âm cúi người hành lễ, "Hạ quan còn nông cạn, làm việc chưa đủ cẩn thận, lần này tuần tra được đi theo giúp đỡ đại nhân nên mới không cần lo nhiều. Mong đại nhân vui lòng chỉ giáo."

Thượng Quan Dung Khâm đỡ lấy cánh tay của nàng, giúp nàng vén sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, "Cố đại nhân quá khiêm nhường rồi, ở đây gió lạnh, đừng đứng lâu." Đầu ngón tay hắn cong lại, lơ đãng xẹt qua gò má mềm mại của nàng.

Cố Khinh Âm cảm thấy có một dòng nhiệt nóng dâng lên, làm gì còn thấy lạnh. Đầu óc nàng mông lung, đi theo Thượng Quan Dung Khâm hướng vào trong khoang thuyền.

Đi được vài bước, Thượng Quan Dung Khâm chợt dừng lại, đợi nàng đi đến bên cạnh, mới nói: "Vương đại nhân tiếp đãi thịnh tình, khó có dịp được gặp nhau, đừng phụ lòng ông ấy. Cố đại nhân cố nhịn một chút là xong."

Nghe được lời ấy, Cố Khinh Âm mới bừng tỉnh nhận ra Thượng Quan Dung Khâm hiểu lầm nguyên nhân nàng đi ra ngoài. Nhưng đúng là nàng không thích mấy kiểu xã giao này, hắn có hiểu lầm cũng là hợp tình hợp lý.

Tâm tình bỗng dưng lại tốt lên, nàng khẽ cười nói: "Rốt cuộc phải nhẫn nhịn thế nào, thỉnh đại nhân chỉ giáo cho." Lời vừa bật thốt lên, chính nàng cũng lắp bắp kinh hãi. Nàng có thể dễ dàng nói câu vui đùa kiểu này có thể là do mấy câu nói vừa rồi của Thượng Quan Dung Khâm khiến nàng lâng lâng, bởi nàng cùng hắn cũng đâu thân quen lắm.

Nàng thấp thỏm nhìn hắn, thấy hắn nhíu mày, trong mắt như có mưa phùn gió nhẹ, dịu dàng ôn nhuận. Hắn cúi đầu, khom người, chậm rãi tới gần nàng. Nàng nhìn không chớp mắt, hô hấp như chậm lại, thấy hắn tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói: "Cố đại nhân đầy bụng kinh luân, cứ tùy tiện tìm mấy câu thơ đọc cho họ thưởng thức, làm ra vẻ hơi say, tự nhiên đi vào trong như chỗ không người là được." Giọng nói của hắn như mang theo ý cười, nhưng từng chữ lại chấn động vang lên bên tai nàng.

Cố Khinh Âm kinh ngạc trố mắt, bên chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương thoang thoảng, còn bóng dáng màu thiên thanh đã vào trong khoang thuyền.

Vì việc tuần tra, mà cho dù ở kinh thành, nhóm quan viên của Ngự sử đài cũng không thể hồi phủ nghỉ tạm, mà được sắp xếp ở lại một hành quán gần đó.

Hành quán được xây dựng vô cùng đơn giản, chia làm tám viện, mỗi viện có bốn sương phòng. Nhóm quan viên của Ngự sử đài có mười bảy người, chiếm năm viện, Cố Khinh Âm ở một mình một viện. Thượng Quan Dung Khâm tỏ vẻ không ngại khi ở chung một viện với Cố đại nhân, nên hai người đều vào ở Phượng Tê viện, mỗi người ở một phòng riêng.

Hôm sau, nhóm người của Ngự sử đài đến nha môn của Công bộ từ sớm, được một viên ngoại họ Tào tiếp đón. Lúc hỏi y về tư liệu sách vở, hỏi mười thì đến chín không biết, chỉ nói Thượng Thư đại nhân có việc gấp rời kinh, sự vụ lớn nhỏ không do y giải quyết được.

Cố Khinh Âm đã phải nhịn từ yến hội hôm qua, hôm nay lại đụng phải một cái đinh mềm. Nàng nghẹn ứ trong lòng, đành phải dẫn người đi tra xét từ những chỗ nhỏ nhất, rồi lại sai người tìm quan chủ sự tới hỏi về các loại ghi chép, thế là hết ngày tuần tra đầu tiên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.