Nàng chạy thật nhanh, không biết dưới chân bị vấp phải cái gì, thân thể đổ về phía trước, nhưng không phải đập vào vách đá lạnh mà là ngã vào một vòng tay ấm áp.
"Tiểu Cố!" Trong bóng đêm Thượng Quan Dung Khâm bị Cố Khinh Âm đẩy vào vách tường, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, "Đừng sợ, là ta."
Cố Khinh Âm ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, thân thể không khỏi run lên, "Thượng Quan đại nhân? Ngài..."
Chưa kịp nói gì, vách tường sau lưng Thượng Quan Dung Khâm lõm vào, hai người chưa kịp chuẩn bị lại tiếp tục ngã xuống. Thượng Quan Dung Khâm ôm chặt lấy Cố Khinh Âm, bảo vệ nàng.
Tốc độ trượt rất nhanh, toàn thân Cố Khinh Âm đều được che chở, cảm giác tốt hơn rất nhiều. Lần này rơi xuống còn sâu hơn cả lần trước, nàng nhắm chặt hai mắt, cố gắng trấn định, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mùi đàn hương thản nhiên của Thượng Quan Dung Khâm.
Con đường dần bớt dốc, Thượng Quan Dung Khâm đã có thể tự do điều chỉnh được tốc độ trượt. Một tay hắn ôm Cố Khinh Âm, một tay chống lên vách đá, dưới chân điểm nhẹ, nhanh chóng trượt đến cuối đường. Một cánh cửa đá xuất hiện trước mặt hai người, có ánh sáng mờ mờ xuyên qua khe hở của cửa đá, chiếu sáng con đường nhỏ.
"Thượng Quan đại nhân, hạ quan không sao, vào trong đó nhìn thử xem." Cố Khinh Âm ngẩng mặt lên, chỉ vào cửa đá, nói.
Thượng Quan Dung Khâm cầm cánh tay nàng, lắc đầu.
Con đường này dốc như sườn núi, diện tích quá hẹp nên Thượng Quan Dung Khâm không thể đứng thẳng lên được, vừa phải khom người đến gần cửa đá, vừa nói với Cố Khinh Âm: "Nàng đừng đi lung tung, đứng sau lưng ta."
Cố Khinh Âm thấy thế, gật gật đầu, khẩn trương nhìn bóng lưng Thượng Quan Dung Khâm.
Thượng Quan Dung Khâm đứng yên trước cửa đá, quan sát một tr bốn phía ận, thử đẩy cửa ra, cửa đá khẽ mở, ánh sáng mờ nhạt lay động. Hắn dùng sức đẩy mạnh, cùng với tiếng vang trầm đục, cửa đá đẩy vào trong.
Cố Khinh Âm khẩn trương ngừng thở, cũng đi tới cạnh cửa, cùng đẩy với Thượng Quan Dung Khâm.
Cửa đá rốt cục cũng mở rộng, bên trong là một hang đá vô cùng rộng lớn. Trần hang rất cao, trên sáu cột đá đặt sáu viên dạ minh châu cực lớn, tỏa ánh sáng nhu hòa. Trên nền đất trải thảm nhung dê, trông có vẻ khá cũ kỹ nhưng không bẩn. Bàn đá ghế đá đầy đủ hết, cũng có giường dài ghế đẩu. Chính giữa hang đặt một cái giường bằng ngọc thạch cực lớn, rèm che buông xuống. Vách đá bốn phía đều khắc phù điêu.
Cố Khinh Âm vừa nhìn đã thấy khiếp sợ, sâu trong lòng đất cư nhiên còn có một nơi hoa lệ, có phong phạm hoàng thất như vậy. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Quan Dung Khâm, thấy trong mắt hắn cũng có sự nghi hoặc giống mình.
Cố Khinh Âm đi theo hắn, chậm rãi bước vào gian thạch thất thần bí này.
Cửa đá phía sau hai người ầm ầm đóng lại, Cố Khinh Âm kinh hoảng quay đầu, Thượng Quan Dung Khâm cho nàng một ánh mắt trấn an, "Con đường đó cũng không thể quay lên được, nơi này đã là thạch thất, thì nhất định còn có đường ra khác. Nàng nghỉ ngơi lát đi, ta đi xung quanh thử xem."
Cố Khinh Âm ngồi trên giường dài, trong lòng thoáng yên tâm, giương mắt nhìn quanh. Bốn vách tường khắc phù điêu được dạ minh châu chiếu sáng mờ mờ, nàng nhìn thấy những hình nổi khắc trên cột đá dài. Cố Khinh Âm nhìn một hồi, ánh mắt hoảng sợ, cảm thấy sự khẩn trương bất an và cơn khô nóng bị áp chế trong cơ thể ngóc đầu trở lại. Mồ hôi từ trán chảy xuống, nàng khó chịu nuốt một ngụm nước miếng, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi phù điêu trên vách đá.
Thượng Quan Dung Khâm đi một vòng quanh thạch thất, tạm thời không phát hiện được gì. Thần sắc hắn không chút thay đổi, khuôn mặt tuấn nhã vẫn hờ hững như trước. Hắn xoay người thấy Cố Khinh Âm một mình ngồi, sắc mặt cổ quái, liền bước nhanh đến.
"Tiểu Cố, " hắn gọi nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, đánh giá biểu tình của nàng. "Nàng chảy rất nhiều mồ hôi." Hắn lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt Cố Khinh Âm, nhíu mi lo lắng nhìn nàng.
Cố Khinh Âm như bị hoảng sợ, thân thể run lên, đột ngột đẩy tay hắn ra, nói nhỏ: "Thượng Quan đại nhân, tôi không sao." Mắt nàng vẫn liếc về phía vách đá.
Thượng Quan Dung Khâm nhanh chóng bắt được ánh mắt của nàng, cũng nhìn qua, những bức phù điêu khắc trên mặt đá vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, hình như là miêu tả khung cảnh trên thiên đình. Hai mắt hắn híp lại, nhìn chằm chằm bức phù điêu gần nhất, nhận ra một nữ tử mặc cung trang để lộ ngực, hai chân mở lớn để mặc một nam tử quỳ giữa hai chân mình...