Nữ Quan Vận Sự

Chương 217: Bỗng nhiên sinh nghi



Phùng Thì Viễn rơi xuống cùng Cố Khinh Âm, nhưng y lại không nghe thấy động tĩnh của nàng. Cho đến tận lúc ngã xuống một nơi bằng phẳng, mới nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng "Phùng đại nhân", Phùng Thì Viễn vui sướng vạn phần, vội vàng đáp lại, nhưng chờ hồi lâu đầu đó lại không có tiếng gì nữa. Y có chút buồn bực, đành phải tự tìm đường.

Không có phương hướng, không có ánh sáng, tiếng hít thở dồn dập bị phóng đại, từng tiếng vang bên tai, Phùng Thì Viễn luôn tự xưng là người hành xử sự trấn định thì lúc này trong lòng cũng khó bình tĩnh nổi. Hơn nữa cơn nóng không tên trong cơ thể không ngày càng dâng cao, bước đi dần trở nên khó khăn, y không thể không dựa vào tường ngồi xuống.

Dục vọng dưới thân ngày một ngẩng cao, dựng thành một cái lều nhỏ, vô cùng khó chịu.

Hắn nhớ tới đoạn đối thoại cùng Cố Khinh Âm, nàng nói rất nóng, y cũng vậy, y còn nói đùa hai người uống canh đại bổ, huyết khí dâng trào, bây giờ nghĩ lại, có lẽ tiền căn hậu quả sợ là không phải đơn giản như vậy.

Y khó mà tưởng tượng, nếu lúc này Cố Khinh Âm cũng ở đây, bọn họ có thể hay không… Y vội vàng ngăn không cho mình nghĩ tiếp. Cố Khinh Âm tuy là nữ lưu, xuất thân danh môn, nhưng xác thực có vài phần thực lực, đối nhân xử thế cũng không tệ. Y cũng kính trọng nàng. Lần tuần tra này, hai người cùng xét duyệt sự vụ, tìm kiếm manh mối, sửa sang lại hồ sơ, nên tự nhiên thân thiết hơn chút.

Y đã có vị hôn thê, Cố Khinh Âm cũng có vị hôn phu, đồng thời trúng xuân dược, lại cũng ngã hố, xem ra người hạ thuốc nhằm vào Ngự sử đài. Phùng Thì Viễn cứ miên man suy nghĩ, nhưng vẫn không cách nào bỏ qua được cơn nóng trong cơ thể. Y cắn răng, không thể nhịn nổi nữa, run run đưa tay xuống dưới, bắt lấy dục long, di chuyển trên dưới...

"A... A..." Phùng Thì Viễn đã không nhớ nổi mình phóng ra bao nhiêu lần trong bóng đêm, thân dưới vô cùng chật vật, cả người xụi lơ, mồm thở hổn hển, nhưng ngọn nguồn vẫn kiên định như trước.

Đường hầm tối đen dường như không có điểm cuối, cứ kéo dài mãi về phía trước mà không có phương hướng, Phùng Thì Viễn hoảng hốt nhận ra, nếu không có ai đến, với tình trạng này, có lẽ y sẽ chết ở đây.

Mong muốn được sống dậy lên trong tâm trí, y đỡ vách tường chậm rãi đứng lên, kêu to: "Có người không? Có ai không? Mau tới đây, ở đây có người bị kẹt!" Giọng y vang vọng trong hang, càng khiến lòng người bất an. Bước chân của y ngày càng hỗn loạn, đi được một đoạn, không biết bị vấp cái gì, cả người ngã quỵ về phía trước, ngất xỉu.

Các quan viên của Ngự sử đài đi theo Thẩm Linh đều tán thưởng kiến trúc của Minh Cẩm Viên tinh diệu. Sau khi tham quan hết một lượt, quay ra cổng chính, có một Ngự sử trẻ tuổi nghi hoặc nói: "Cố đại nhân và Phùng đại nhân sao không đi cùng?"

Sắc mặt của Thẩm Linh Trăn khẽ thay đổi, cố ý nói: "Chắc là hai vị đại nhân còn lưu luyến cảnh trí nên mới đi chậm một chút."

"Bây giờ cũng muộn rồi, đi tìm họ thôi." Mấy Ngự sử cũng thấy có chỗ không ổn.

Hạ Chính Quyền đứng bên cạnh vẫn không có hành động gì.

Thẩm Linh Trăn tính thời gian cũng không sai biệt lắm, nghĩ đến bộ dạng chật vật của hai người đó lúc này, trong lòng không khỏi mừng thầm. Trước hiện như lên dáng vẻ thanh lãnh cao quý giả tạo của Cố Khinh Âm lúc bình thường, nàng ta thật sự rất chờ mong Cố Khinh Âm bị xấu mặt.

Trong lòng dù đã tính tốt, nhưng trên mặt vẫn không lộ mảy may, nàng ta xoay người nói với Hạ Chính Quyền: "Hạ đại nhân nghĩ sao?"

Hạ Chính Quyền cong mắt cười, trả lời: "Nơi này có không ít tiểu viên chưa làm xong, có nhiều nơi còn chưa biết, nếu hai vị đại nhân đi nhầm vào đó thì đúng là không ổn."

Thẩm Linh Trăn nhướng mày, đôi mắt hạnh nhìn thẳng vào Hạ Chính Quyền, gằn từng chữ: "Hạ đại nhân nói đúng, hạ quan sẽ dẫn người đi tìm hai vị đại nhân." Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, vẫy tay bảo mấy lính canh đi theo.

"Thẩm đại nhân, tìm người thôi mà, không cần nhiều người như vậy." Hạ Chính Quyền ung dung nói: "Mấy người của ta đều hiểu rõ cấu tạo của khu vườn này, không bằng đưa họ theo."

Hạ Chính Quyền vừa dứt lời, mấy tên lính cao to phía sau vài vội đi lên, lại Thẩm Linh Trăn không kịp phòng bị phải lui lại mấy bước. Nàng ta kinh hoảng nhìn Hạ Chính Quyền, cắn răng nói: "Vẫn là Hạ đại nhân nghĩ đến chu đáo."

Lúc Phùng Thì Viễn được tìm thấy đã là gần nửa đêm hôm đó, Công bộ thỉnh đại phu bắt mạch cho y, lại ấn huyệt nhân trung, cho uống thuốc, sau tầm một canh giờ, y mới tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.