Trong không khí tĩnh lặng, thân thể nàng cứng ngắc, tim đập thật nhanh, rốt cục cũng không nhịn được nữa, bèn nói: "Rõ ràng là ngài bảo tôi nói..." Giọng càng ngày càng nhỏ.
Thượng Quan Dung Khâm ôm nàng, càng ngày càng chặt, hai cánh tay hữu lực xiết chặt đến mức làm nàng hơi đau. Một lát sau, hắn mới trầm giọng nói: "Ta nói rồi, ta không tốt như nàng nghĩ đâu. Huống hồ, so với trăng sáng trên cao, ta càng nguyện ý chăn gấm cho nàng."
"Ta nói thật." Thượng Quan Dung Khâm để nàng tựa vào vai mình. Giọng hắn thật dịu dàng trong trẻo, "Như vậy, một ngày ít nhất có bốn canh giờ có thể ôm nàng."
Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, cả người nhẹ bẫng như đang bước trên mây vậy.
"A Âm, ta luôn muốn ôm nàng như vậy." Thượng Quan Dung Khâm thì thầm bên tai nàng, hơi thở phất qua cần cổ trắng hồng của nàng.
"Ừm?" Cố Khinh Âm như lạc trong sương mù khi hơi thở của hắn hoàn toàn vây quanh nàng.
"Qua một thời gian nữa, " hắn càng tới gần nàng, cọ mặt vào tóc mai nàng, "Đợi Cố đại học sĩ bình an hồi phủ, ta sẽ đến quý phủ chính thức bái phỏng."
Đầu óc đang Cố Khinh Âm chợt tỉnh táo lại, "Chính thức bái phỏng? Vì sao?"
"Nàng nói xem là vì sao?" Thượng Quan Dung Khâm cười yếu ớt, mặt mày tuấn nhã, "Hoặc là, ta nên đổi cách nói khác, ta muốn ôm nàng cả đời."
Trong lòng Cố Khinh Âm run lên, nghiêng đầu đối diện với nửa bên mặt hắn, "Thượng Quan đại nhân, ngài..."
Câu nói của nàng lập tức bị ngắt ngang, Thượng Quan Dung Khâm nhìn nàng, nói: "Đổi cách xưng hô."
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Thượng Quan, tôi bị người ta ám toán, trúng xuân dược."
"Còn có mấy bức phù điêu ở bốn phía này, " ánh mắt nàng quét một vòng trong thạch thất, nhưng không dám nhìn kỹ, "Cảm xúc của tôi bị phóng đại, mới, mới có thể cùng ngài..."
Thượng Quan Dung Khâm thu liễm ý cười, chậm rãi nói: "Nàng muốn nói cho ta biết cái gì? Có phải tất cả những chuyện đã xảy ra đều không phải xuất phát từ mong muốn của nàng?"
"Không phải, Thượng Quan, ngài đừng hiểu lầm, " Cố Khinh Âm vội la lên: "Tôi muốn nói, tôi và ngài đều là người trưởng thành, ngài không cần phải coi đó là gánh nặng."
"Nàng vĩnh viễn không phải gánh nặng của ta." Thượng Quan Dung Khâm than nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: "Nếu nàng không muốn ta đến quý phủ bái phỏng, ta có thể đợi."
Nàng luôn kính trọng Thượng Quan Dung Khâm. Nếu không phải bị xuân dược và ảo ảnh kích thích, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra tình ý của mình, càng hoảng sợ khi thể hiện tình cảm trước mặt hắn.
Nàng không hối hận khi thổ lộ tình cảm với hắn, nhưng, không phải là hiện tại.
Phụ thân đang ở Đại Lý tự, Cố phủ bấp bênh, không biết bao nhiêu thế lực trong bóng tối đang âm thầm xem xét. Nghĩ đến tình cảnh Cố phủ sau này, dù có đông sơn tái khởi thì vẫn không thể bằng trước đây.
Chuyện của phụ thân rất hệ trọng, nàng không muốn làm liên lụy đến Thượng Quan Dung Khâm, làm hắn khó xử.
Huống chi, trước đây nàng không nghĩ có thể thân cận với Thượng Quan Dung Khâm như thế. Trong lúc nàng còn khúc mắc với nam tử khác, nàng sợ mình không đủ tôn nghiêm và tự tin đứng trước mặt hắn, nàng không muốn phải hối hận.
Thượng Quan Dung Khâm cởi áo choàng trên người Cố Khinh  ra, xoay nàng lại để nàng đối mặt chính mình, "Nếu nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi." Hắn dừng một chút, lại nói: "Ta nguyện ý chờ."
Nàng nhìn hắn, dung nhan thanh tuyệt, mặt mày lịch sự tao nhã, ánh mắt nhìn nàng trong suốt nghiêm túc, đôi mắt như hồ sâu, khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.
Dần dần, đôi mắt ấy như trùng với một đôi mắt khác.
"Ta không muốn buông nàng ra, Khinh Âm..." Giọng nói biếng nhác như tiếng than thở vang lên bên tai nàng.
Thân thể nàng chấn động, trong lòng bỗng dưng truyền cơn đau nhói, nàng thở gấp một tiếng, đè ngực lại.