Cố Khinh Âm gật đầu, "Chàng cũng mau về nghỉ ngơi đi, không phải nói cấm quân còn đang thao luyện chỉnh đốn sao?"
Kỷ Trác Vân cắn răng, "Nếu không phải vì chỉnh đốn, đêm nay ta nhất định cùng nàng về hành quán."
"Vậy sao được? Công vụ quan trọng hơn." Cố Khinh Âm nhìn dung mạo anh tuấn của Kỷ Trác Vân, trong lòng rung động, nói nhỏ: "Trác Vân, chàng làm quá nhiều chuyện vì em rồi."
Kỷ Trác Vân nắm tay nàng, "Khinh Âm, đừng quên chúng ta là hôn phu hôn thê, vì nàng, ta nguyện làm tất cả."
Kỷ Trác Vân lưu luyến không rời nhìn xe ngựa chở Cố Khinh Âm chạy ra cửa hoa viên, rồi mới lên ngựa, dẫn đầu năm mươi cấm quân phóng như bay theo hướng khác.
Thượng Quan Dung Khâm cũng nhìn Cố Khinh Âm rời đi, thầm nghĩ, hắn không nói chuyện với nàng, vì nàng cần thời gian, hắn sẽ cho nàng.
"Là thuộc hạ thất trách, khiến đại nhân rơi vào hiểm cảnh." Đám hộ vệ đồng loạt quỳ gối trước mặt Thượng Quan Dung Khâm.
"Đứng lên cả đi." Thượng Quan Dung Khâm bình thản nói, "Bên Vương gia thế nào?"
Một người đứng lên ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, sắc mặt Thượng Quan Dung Khâm không chút biến đổi, nói: "Về phủ trước."
Sau khi Cố Khinh Âm trở về hành quán, ăn chút ít, rửa mặt rồi ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dậy.
Nàng thay triều phục sạch sẽ, cảm thấy thân thể hồi phục không tệ, chợt nghe thấy có người gõ cửa.
"Phùng đại nhân?" Cố Khinh Âm thấy Phùng Thì Viễn, vội mời y vào trong ngồi.
Phùng Thì Viễn liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn nhìn cổng chính, nói nhỏ: "Không biết nói chuyện ở đây có tiện không."
Cố Khinh Âm nói: "Phùng đại nhân đã đến đây, có chuyện cứ nói, chẳng lẽ vì sợ tai vách mạch rừng, ta và đại nhân sẽ không nói chuyện với nhau nữa?" Nói xong, nàng rót cho y chén trà.
Phùng Thì Viễn nói cảm ơn, bưng chén lên uống một ngụm, than thở: "Cố đại nhân, ta và đại nhân có thể bình yên vô sự thoát ra là tốt rồi."
"Phùng đại nhân ra khỏi mật đạo bằng cách nào? Ai cứu ra?" Cố Khinh Âm hỏi.
Phùng Thì Viễn kể lại những chuyện đã qua và phỏng đoán của mình cho Cố Khinh Âm nghe.
"Nói như vậy, chính là do Thẩm Linh Trăn làm?" Cố Khinh Âm nhíu mi nói.
"Cố đại nhân, hạ quan có thể kết luận, người hạ thuốc trong canh của chúng ta chính là Thẩm Linh Trăn. Người khiến chúng ta rơi vào mật thất cũng là nàng ta." Phùng Thì Viễn giận dữ nói.
Kỳ thực trong lòng Cố Khinh Âm đã biết từ lâu, lúc này nghe Phùng Thì Viễn nói thì càng thêm chứng thật suy đoán của mình.
"Hai chúng ta đều là quan viên tuần tra của Ngự sử đài, đại diện cho Thánh Thượng. Thẩm Linh Trăn dám làm như thế, Phùng đại nhân cho rằng là vì sao?" Cố Khinh Âm truy vấn.
Phùng Thì Viễn hừ lạnh, "Việc này chắc chắn có liên quan đến Vương Thành Giác, nếu không phải ông ta bày mưu đặt kế, Thẩm Linh Trăn có thân phận gì, ở Công bộ cũng không đến mức có thể hô mưa gọi gió."
Hai người liếc nhau, đồng thời thốt lên, "Vụ án đường sông."
"Lúc tra được vụ án này, tôi đã thấy kỳ quái." Cố Khinh Âm chậm rãi nói.
Phùng Thì Viễn hơi trầm ngâm, "Đại nhân hoài nghi có người cố ý đưa vụ án này cho chúng ta?"
"Không thì sao?" Mắt Cố Khinh Âm sáng quắc, "Tôi không cho rằng Công bộ lại hớ hênh kẹp một bản án cũ vào trong hồ sơ bình thường. Huống chi, đây còn là vụ án lớn."
"Theo ý đại nhân là tiếp tục điều tra?"
"Tra, đương nhiên phải tra." Cố Khinh Âm khẳng định: "Mặc kệ có phải cố ý hay không, vụ án này vốn là nhiều điểm đáng ngờ, kết luận năm đó chắc chắn còn có ẩn tình khác."
Phùng Thì Viễn vỗ tay, kích động nói: "Được, hạ quan cũng nghĩ như thế. Hạ quan sẽ cũng đại nhân tra rõ ngọn ngành!"
Hai người nói thêm về việc tuần tra, đến lúc hành quán bưng cơm trưa lên cho Cố Khinh Âm, Phùng Thì Viễn mới cáo từ. Vừa ra đến trước cửa, y đột nhiên nghĩ đến cái gì, ấp a ấp úng nói: "Cố đại nhân, lúc ngã xuống mật đạo... đại nhân chỉ có một mình à?"
"Thượng Quan đại nhân ở cùng tôi, sao vậy?" Cố Khinh Âm nhíu mày hỏi. Nàng thấy hơi kỳ quái vì sao Phùng Thì Viễn đột nhiên lại hỏi chuyện này.