Phùng Thời Viễn nhanh chóng quay người, bình tĩnh nhìn nàng, "Thượng Quan đại nhân...... Vậy hai người......"
Cố Khinh Âm như nghĩ ra chuyện gì, cố ý lớn tiếng: "Rốt cuộc Phùng đại nhân muốn nói gì, ta còn phải dùng cơm."
"À, ừ, vậy không cái gì, không có gì, làm chậm trễ thời gian của Cố đại nhân, hạ quan cáo lui." Nói, y bước nhanh ra ngoài.
Buổi chiều, có một ngự y trung niên xa lạ đến khám vết thương ở chân cho Cố Khinh Âm. Ông ta bắt mạch, băng bó lại vết thương cho nàng, kê một phương thuốc điều trị, lưu lại một ít dược cao trị ngoại thương, dặn dò hồi lâu rồi mới đi.
Cố Khinh Âm cũng không hỏi nhiều, chỉ đa tạ rồi tiễn ngự y đến tận cửa.
Kỷ Trác Vân nói sẽ mau đến thăm nàng, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
Đêm xuống, Cố Khinh Âm khoác áo mỏng thắp đèn đọc hồ sơ tuần tra, nhìn xem có chỗ nào sơ hở không. Bỗng ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, nàng chạy ra gian ngoài nhà chính, một bóng người cao lớn chợt tiến vào phòng.
Lúc này Kỷ Trác Vân đã thắp nến trong phòng, hắn mặc áo gấm xanh đậm, dùng một cây ngọc trâm cố định mái tóc đen, mặt mày anh tuấn, trên người còn mang theo hơi lạnh.
Hắn nhìn Cố Khinh Âm, vẻ ôn nhu trong mắt như sắp tràn ra ngoài. Hắn dùng lực ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: "Khinh Âm, ta rất nhớ nàng."
Áo ngoài của Cố Khinh Âm rơi xuống đất, trên người chỉ còn lớp trung y mỏng manh. Mùi hương nam tính xen lẫn mùi bụi đất bay vào mũi nàng. Cánh tay siết chặt eo nàng vừa nóng vừa cứng cáp, giống như bàn ủi, kích toàn thân nàng run lên.
Khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Trác Vân vùi vào giữa vai và cổ nàng, tham lam hấp thu hương thơm ấm áp của nàng. "Ta muốn ôm nàng thế này lâu lắm rồi. Khinh Âm, nàng thật thơm." Hắn thỏa mãn nói.
Cố Khinh Âm nhón chân lên, để mặc hắn ôm. Nàng ổn định tâm thần một chút, mới nhẹ nhàng nói: "Sao chàng lại tới đây? Không phải cấm quân còn đang ở trong núi tiếp tục chỉnh đốn thao luyện sao??"
Kỷ Trác Vân hít sâu mùi hương trên người nàng, nói: "Ta muốn gặp nàng nên tới đây."
"Chàng......" Cố Khinh Âm cắn môi, không biết nên nói sao, trong lòng mềm nhũn, "Chàng cưỡi ngựa một mình tới à?"
"Ừ." Kỷ Trác Vân đáp đơn giản.
Hắn ở trong cấm quân doanh thao luyện một ngày, vừa mệt vừa đói, trong đầu chợt lóe lên dáng hình thanh lệ của nàng. Hắn nhớ nàng, nhớ đến phát điên, nghĩ đến vết thương của nàng, nghĩ đến người bên cạnh nói chuyện với nàng ngày hôm đó. Ngay sau đó hắn giao lại toàn bộ giao phó tướng tạm quản, một mình một ngựa phi nhanh xuống núi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khinh Âm ửng hồng, giãy giụa muốn đẩy hắn ra, "Chàng tiếp tục nói lung tung thì trở về đi."
Cánh tay Kỷ Trác Vân thắt chặt lại, bỗng nhiên hôn thật mạnh lên cần cổ non mềm của nàng, chốc lát sau mới lại buông nàng ra, thở dốc nói: "Ta nói thật mà, Khinh Âm......"
Cố Khinh Âm chỉ cảm giác huyết dịch toàn thân đều hướng lên gáy, thân thể bắt đầu mềm oặt, vội vàng nói: "Không cho phép nói nữa, em bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho chàng. Chàng, chàng mau buông ra!"
Cuối cùng Kỷ Trác Vân mới lưu luyến buông tay ra, Cố Khinh Âm lập tức thoát khỏi vòng tay hắn. Nàng rót chén trà cho hắn, cũng không dám nhìn hắn nữa, đi thẳng ra cửa bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Nàng vừa rời đi không lâu, Kỷ Trác Vân liền chú ý tới ánh nến sáng lên ở phòng đối diện, có một người tay cầm sách, ngồi dựa vào cửa sổ. Ánh nến đ phác hoạ rõ ràng từng đường nét thanh nhã trên khuôn mặt người đó.
Hàng lông mày lưỡi mác của Kỷ Trác Vân cau lại, đang muốn đứng lên chạy đến bên cửa sổ thì Cố Khinh Âm đẩy cửa vào, phía sau có một gã sai vặt, trong tay bưng mấy món ăn.
Hai chay một mặn, những món vô cùng bình thường mà Kỷ Trác Vân ăn đến say sưa, chút phiền muộn trong lòng cũng tan thành mây khói.
Cố Khinh Âm đứng bên cửa sổ nhìn hắn, nói: "Kỷ Tướng quân, nếu như ăn xong rồi, không bằng sớm hồi phủ đi."