"Vậy ư?" Hắn đưa tay bóp cằm dưới của nàng, "Có phải Thượng Quan Dung Khâm cũng không cần biết không?"
Nàng muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhưng vừa nghe hắn nói vậy bèn ngừng lại, không thể tin nhìn hắn, "Ngài nói gì?!"
"Nàng nghe rất rõ cơ mà." Hắn chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Dấu vết này rõ ràng như thế, chắc là đêm qua mới lưu lại......"
"Nét mặt của nàng nói cho ta biết, không phải Thượng Quan Dung Khâm." Đầu ngón tay hắn vuốt ve cánh môi hồng của nàng, nhàn nhạt nói.
"Hàn Cẩm Khanh ——" Nàng nâng cái chân không bị thương lên muốn đá hắn nhưng lại bị tay kia của hắn giữ chặt.
"Nàng không cần thẹn quá hoá giận." Hắn trầm giọng: "Ở trong lòng nàng, vì không có được Thượng Quan Dung Khâm nên mới quan trọng."
"Ngài dựa vào cái gì mà nói vậy? Giữa tôi và Thượng Quan thế nào, không cần người ngoài bình luận!" Nàng đỏ mặt, thở dốc.
"Người ngoài? Giữa nàng và Thượng Quan Dung Khâm cũng không chỉ có một người ngoài là ta." Hắn nhìn nàng, nói từng câu từng chữ.
Cố Khinh Âm kích động đến toàn thân phát run. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Tôi sẽ phân rõ giới hạn với các người, tuyệt đối không qua lại!"
Hàn Cẩm Khanh ho dữ dội, sắc mặt ửng hồng, mắt sắc sâu thẳm, "Ta nói rồi, không phải do nàng định đoạt, ta sẽ không cho nàng cơ hội đó."
Bên môi hắn lại có vết máu, khiến sắc mặt tái nhợt càng trở nên mị hoặc.
"Là Kỷ Trác Vân, " Hắn không muốn tiếp tục dây dưa đến đề tài vừa rồi nên tiếp tục nói: "Nàng không quên mình còn có một vị hôn phu, đúng là không uổng tình cảm của hắn dành cho nàng. Nhưng, nàng và hắn vẫn chưa đính hôn."
Mặt Cố Khinh Âm không còn huyết sắc, cánh môi nhợt nhạt hé mở, "Là tôi nợ Trác Vân, tôi sẽ đền bù, nhưng chuyện này không liên quan đến ngài."
"Đền bù? Nàng muốn đền bù thế nào? Dùng thân thể của nàng? Đêm qua nàng cũng đền bù cho hắn như vậy sao?" Hàn Cẩm Khanh ghé sát vào nàng, chóp mũi gần như chạm vào mũi nàng.
Cố Khinh Âm không thể nhịn được nữa, giơ tay lên định tát hắn, nhưng cánh tay mảnh khảnh lại bị hắn bắt được.
"Buông ra!" Nàng hét lên, trong họng như có gì nghẹn lại, vừa khó chịu vừa đau đớn, đến thở cũng cảm thấy đau.
Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, trong đôi mắt đen như hắc ngọc của hắn phản chiếu dáng vẻ luống cuống, tức giận của nàng. Hình ảnh đó vô cùng chân thật, sinh động, như có thể chạm vào.
Dáng vẻ đó của nàng làm hắn hít thở khó khăn, thần kinh căng cứng, hắn vội cúi đầu, cắn mạnh lên đôi môi căng mọng của nàng.
Hắn xâm nhập vào trong miệng nàng, ngang ngược cướp đoạt, răng chạm răng, không ai chịu yếu thế, cho đến khi trong miệng hai người toàn mùi máu tanh.
Lúc Hàn Cẩm Khanh hôn nàng, Cố Khinh Âm hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào, cho đến khi hơi thở quen thuộc của hắn quanh quẩn trong miệng nàng, không chút kiêng kỵ công thành chiếm đất, nàng mới hốt hoảng giãy giụa phản kháng.
Nàng đã từng kính sợ hắn, hận hắn, ghét hắn, e ngại hắn, coi thường hắn, và cũng từng chờ mong. Nhưng khi biết hắn hại phụ thân, tâm nàng như tro tàn. Rồi sau khi đọc mật hàm, nàng lại có thể thở phào nhẹ nhõm. Đến tận lúc này, chính nàng cũng không biết tình cảm của mình dành cho hắn là thế nào.
Thần trí mơ màng, hạ thân xiết chặt, chẳng biết từ lúc nào ngón tay hắn đã xâm nhập vào trong tiểu huyệt của nàng, khuấy đảo liên tục, lúc rút ra kéo theo đầy xuân thủy.
Nàng liều mạng lắc đầu, muốn khép đùi lại, nhưng hai tay bị kiềm chặt khiến nàng chẳng thể ngăn cản hành động phóng đãng của hắn.
Hắn lui ra khỏi miệng nàng, ánh mắt mê ly nhìn tơ máu dính bên khóe môi nàng, bèn dịu dàng liếm đi, khiến nàng thở gấp một hơi.
Hắn đưa ngón tay dính mật dịch tới trước mắt nàng, trầm giọng nói: "Thân thể của nàng thành thật hơn nàng nhiều, đừng có ý định thoát khỏi ta, nàng trốn không thoát đâu."