Nữ Quan Vận Sự

Chương 264: Hữu kinh vô hiểm



Triều đình chọn Tử Lam sơn trang làm nơi đánh giá thành tích của nữ quan, bề ngoài là  thưởng cho các nữ quan đến hành cung du ngoạn một chuyến, nhưng thực chất là vì Bàng phi mà Hoàng Thượng sủng ái thích cảnh trí giao mùa xuân hạ nơi đây. Trong sơn trang, có cây cối xanh um tươi tốt, và một suối nước nóng thiên nhiên rất tốt cho thân thể.

Cuộc thi đánh giá thành tích nữ quan kéo dài năm ngày, ba ngày đầu kiểm tra kiến thức, ngày thứ tư công bố kết quả, sẽ biết rõ ai giỏi ai kém, ngày thứ năm mọi người tự do du ngoạn trong sơn trang.

Ngày kiểm tra đầu tiên.

Hôm nay thời tiết trong núi rất tốt, sương mù giăng quanh sơn trang. Lầu cao gác tía và những con thú làm bằng ngọc lưu ly như ẩn như hiện trong sương mù khói trắng.

Bốn mươi tám nữ quan được tuyển chọn từ các nơi tập trung ở một đình viện kín đáo, bên trong đặt tám cái bàn dài, mỗi bàn sáu ghế, khoảng cách giữa hai bên vừa đủ cho hai người đi song song. Hai đầu nam bắc khác cũng đặt thêm một cái bàn, để giám khảo tham dự lần đánh giá thành tích này ngồi.

Bài thi được dán kín, đến giờ thi mới được mở ra và phát tới tay mọi người.

Còn một nén nhang nữa là đến giờ thi, các nữ quan lần lượt vào trong, mấy quan viên của Lại bộ bắt đầu điểm danh, chuẩn bị phát bài thi. Những nữ quan được nha môn tiến cử lần lượt ngồi xuống hàng ghế ở hướng nam theo phẩm cấp của mình, mấy cái ghế còn lại ở hướng bắc là chuẩn bị cho quan viên Lại bộ.

Minh Tiêu Hạc ngồi ngay ngắn ở hàng cuối cùng hướng nam. Luận theo danh hiệu, hắn mới nhậm chức không có tư lịch gì nên tất nhiên là thấp nhất trong số tứ phẩm ngự sử đại phu.

Hôm nay hắn mặc triều phục chỉnh tề, đội mũ quan ngay ngắn, dung nhan rạng ngời tuấn mỹ. Ngẩng đầu nhìn trời xanh không mây ngoài đình viện, hắn chợt thấy hành trình đến núi Tử Vân lần này kỳ thực cũng không tệ, ít nhất hắn được tạm ngơi trong lúc điều tra vụ án của Đường Tĩnh.

Hắn mỉm cười với cung nữ đang rót thêm trà, cung nữ kia đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu lên mà chỉ lén đưa mắt nhìn lại.

Minh Tiêu Hạc nhàn nhã ngồi đó, thỉnh thoảng lại chào hỏi những quan viên khác, uống hai ngụm trà thơm, rồi lại liếc mắt nhìn một vòng quanh trường thi, mới chỉ có vài nữ quan, Lâm Tố Viện đã ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình.

Hắn khẽ hừ một tiếng trong lòng, biết nữ nhân này nhất định sẽ dốc toàn lực chứng minh cho Thượng Quan Dung Khâm thấy, giành hết thành tích cho Ngự Sử Đài. Nhưng đáng tiếc là Thượng Quan Dung Khâm hôm nay sẽ không tới, còn với hắn thì cái hư danh đó có cũng được, không có cũng chẳng sao,.

Ánh mắt hắn hữu ý vô tình xoay chuyển một vòng, rồi lại nhanh chóng thu về.

Hắn nhún vai, khóe mắt liếc qua một bóng dáng cao lớn. Hắn dụi dụi con mắt? Ngụy Lãnh Nghiêu? Thật sự là Ngụy Lãnh Nghiêu!

Từ sau khi ăn một trận đòn của Ngụy Lãnh Nghiêu ở bãi sông ngoài quân doanh, trong lòng hắn vẫn còn thấy sợ. Vết thương trên mặt hắn phải dùng loại thuốc trị thương tốt nhất mà sau bảy tám ngày mới có chuyển biến. Lúc này gặp lại Ngụy Lãnh Nghiêu, hắn lại có cảm giác mặt nhói đau.

Sắp đến giờ làm bài thi, đại đa số nữ quan đều đã ngồi ở giữa sân, chỉ còn vài chỗ trống.

Cố Khinh Âm vẫn chưa tới.

Minh Tiêu Hạc hơi nhíu mày, Cố Khinh Âm không phải người không biết chừng mực. Nếu nói là Lâm Tố Viện muốn thể hiện trước mặt Thượng Quan Dung Khâm, chẳng lẽ Cố Khinh Âm lại không muốn?

Thấy quan viên Lại bộ sắp đóng cổng chính, Minh Tiêu Hạc bắt đầu gấp gáp, nghĩ không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Hắn không kiềm chế nổi nữa, vừa định đứng lên thì hai người vội vàng chạy vào, đều mặc triều phục, nhưng quần áo không chỉnh tề, mũ quan nghiêng lệch.

Hai người này chính là Cố Khinh Âm và Lý Tịnh Lan.

Thấy vừa kịp giờ, hai người nhìn nhau cười, sửa sang lại quần áo, ngồi xuống chỗ của mình.

Nửa canh giờ sau, bài thi buổi sáng kết thúc, đám nữ quan nhao bàn luận về bài thi, rồi mỏi mệt tiến về sảnh trước dùng cơm.

Cố Khinh Âm vẫn ngồi đó, toàn thân mềm nhũn, nàng cảm thấy hôm nay mọi việc đều không thuận.

Sáng nay nàng suýt ngủ quên, vừa mặc quần áo gọn gàng, bước ra khỏi cửa phòng thì ngã nhào. Khó khăn lắm nàng mới đứng lên được, tập tễnh chạy đến vườn hoa thì không biết lại bị ai đẩy một cái, ngã vào vũng bùn, toàn thân nhếch nhác. Nếu không phải Lý Tịnh Lan đi ngang qua nhìn thấy, kéo nàng cùng chạy, chỉ sợ nàng đã không đến kịp giờ thi; bị hủy bỏ tư cách tham gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.