Ngón tay hắn nhờ có dịch bôi trơn đã trượt vào một nửa, hậu huyệt bị cưỡng ép căng ra, siết lấy ngón tay hắn không một kẽ hở, giống như như muốn ngăn nó tiếp tục tiến về phía trước.
Ấn đường Cố Khinh Âm nhíu chặt, chưa bao giờ có cảm giác khó chịu đến vậy. Nàng phải thở dồn dập, hoảng sợ nói: "Ngài làm gì vậy?! Rõ ràng ngài đã đồng ý......"
Hắn nâng người nàng lên cao hơn, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một tấc, sắc mặt hoảng sợ của nàng ánh vào đáy mắt hắn. Hắn nheo mắt lại, nhẹ giọng: "Ta nói rồi, làm theo cách của ta."
Ngón tay hắn tiếp tục làm loạn, quấy nhiễu khiến nàng khó chịu. hoa huy*t của nàng co rút không ngừng, mông cũng run lên. Không biết hắn chạm vào chỗ nào mà nàng cảm thấy thứ đang nằm trong hoa huy*t đột ngột giật giật, chảy nước, thấm vào vách trong, rồi từ từ tuôn ra khỏi cửa huyệt, kich thích mị thịt trong hoa huy*t liên tục mấp máy.
Cơn kích thích cả trước lẫn sau làm Cố Khinh Âm bối rối, nửa người dưới tê dại, cơn nóng chạy toán loạn trong cơ thể. Nàng luống cuống đè tay hắn lại, nghiêm mặt nói: "Ngài thả tôi ra, tôi không cần lấy nữa."
Nàng không nên tới đây, cho dù bị thứ kia tra tấn thì có làm sao? Cho dù đó có là xuân dược, không phải chỉ cần nhẫn nhịn rồi sẽ qua sao?
Ngụy Lãnh Nghiêu phải dùng đến cả thủ đoạn này để dụ nàng đến đây, há có thể dễ dàng bỏ qua?
Hắn nhướng mày, thần sắc tự nhiên, tiếp tục ấn vào điểm kia, cách hai tầng màng mỏng chạm vào vật kia, lúc nhẹ lúc mạnh, miệng dịu dàng nói: "Muộn rồi."
Câu này của hắn vừa như than thở vừa rên rỉ, xen lẫn chút bất đắc dĩ, phát ra từ sâu trong yết hầu, khiến lòng nàng run lên.
Nàng thở sâu, tay nắm chặt thành quyền, đánh lên vai hắn, "Ngài buông ra!"
"Nàng biết ta sẽ không buông mà." Giọng hắn trầm ổn, không nhanh không chậm: "Nàng cũng biết, ta đã đợi từ trưa đến bây giờ."
Hơi thở của hắn và nàng giao xoa, đôi mắt u lam không thèm che giấu dục vọng.
Nàng nhìn hắn, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, tựa như con mồi rơi vào bẫy, tiếp tục giãy giụa cũng uổng công, chỉ biết nằm im run sợ.
"Có người từng chạm vào nơi này chưa? Hả?" Giọng hắn trầm thấp ưu nhã.
Cố Khinh Âm không nói, tiếng thở dốc lớn dần.
Ngụy Lãnh Nghiêu bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt u lam như tạo nên một phương trời riêng, muốn hút nàng vào trong đó.
Nàng biết mình không trốn chạy được nữa, đành run rẩy cụp mắt xuống, vết trầy da ở chân như đang nhói đau.
Đầu ngón tay Ngụy Lãnh Nghiêu lộng hành một hồi, mới chậm rãi rút ra khỏi hậu huyệt, vuốt ve bờ mông mềm mại của nàng. Một lát sau, hai tay hắn dùng sức, nâng nàng lên khỏi mặt nước. Dưới tình thế cấp bách, nàng buộc phải chống hai tay lên thành của thùng gỗ, hai chân bị hắn cưỡng ép tách ra, vắt lên vai hắn.
"Ah......" Cố Khinh Âm sợ hãi kêu lên, cái chân bị thương của nàng không còn chạm vào nước mà bớt đau không ít. Nhưng tư thế này khiến nơi riêng tư của nàng hoàn toàn rộng mở trước mặt Ngụy Lãnh Nghiêu, làm nàng vừa bối rối vừa kinh hãi.
Ngụy Lãnh Nghiêu đỡ lấy vòng eo mềm mại của nàng, mắt híp lại, nhìn cảnh xuân mê người trước mặt.
Gò mu nhô cao, âm môi đầy đặn, u huyệt như ẩn như hiện, cửa huyệt hé mở để xuân thủy tràn ra.
Hắn lấy đầu ngón tay quét nhẹ, ngọc dịch trong suốt kéo ra một sợi tơ bạc thật dài.
Trong ánh mắt rung động của nàng, hắn dùng ngón tay đè ép âm môi, để lộ hoa hạch đã đứng thẳng, rồi hôn lên nơi đó.
Cố Khinh Âm giật mình, toàn thân run lên, trong bụng bùng lên một ngọn lửa. Nàng vặn eo muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng lại bị giữ chặt hơn, khiến nụ hôn ấy thêm sâu.
"Ân ah...... Không cần......"
Mặt hắn vùi vào giữa hai chân nàng, đầu lưỡi chuyển động linh hoạt, thỉnh thoáng cọ vào hoa hạch đã đứng thẳng. Tầng tầng lớp lớp khoái cảm như pháp hoa nổ tung trong đầu Cố Khinh Âm, tạo ra vô số quầng sáng chói mắt.
Nàng luồn tay vào trong mái tóc ẩm ướt của Ngụy Lãnh Nghiêu, kéo mạnh. Đầu nàng ngửa ra sau, ánh mắt mơ mơ màng màng, trước mắt chỉ còn ánh nến chập chờn.
Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh của hắn đang trêu đùa nơi bí ẩn nhất của nàng, khoái cảm trong cơ thể sẽ dâng trào, phản bội lý trí của nàng, trói chặt lấy nàng, khiến nàng ngạt thở.
Nàng vừa sợ hãi vừa bối rối, đột ngột đẩy hắn ra, lắc đầu nói: "Đừng mà, thật sự...... không nên như vậy......"
"Nàng đang sợ ư?" Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn nàng chằm chằm, không cho phép nàng lảng tránh.
"Không phải, " Nàng phủ định theo bản năng, thở gấp: "Tôi, tôi không thích như thế."