Cố Khinh Âm run lên vì lời nói cường thế của hắn. Nàng có thể cảm nhận rõ hắn đang từ từ rút nhục bổng ra khỏi tiểu huyệt của nàng rồi đặt trước lối nhỏ bí ẩn kia.
Cơ thể nàng đã không còn trinh nguyên, cũng không lạ lẫm với chuyện ân ái nam nữ, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới nơi đó...... cũng sẽ bị xâm nhập. Cứ nghĩ đến cự vật của hắn sẽ cắm vào bên trong là hai chân nàng mềm nhũn, suýt không đứng vững được.
Ngụy Lãnh Nghiêu không vội đi vào, mà chỉ dùng quy đầu to lớn chậm rãi cọ qua cọ lại trước cửa huyệt.
Vì bị kích thích mà thần kinh của Cố Khinh Âm căng lên như dây đàn, trống ngực đập thình thịch, thân thể vô cùng mẫn cảm. Mắt nàng lấp lánh nước, miệng nghẹn ngào cất lời: "Đừng vào, chỗ đó không được......"
Bàn tay Ngụy Lãnh Nghiêu bao trọn lấy bờ mông đẫy đà của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt u lam lóe sáng, giọng điệu ôn nhu trầm thấp: "Vẫn không muốn sao?"
Vì ngữ điệu đó mà trong một thoáng Cố Khinh Âm có ảo giác hắn vô cùng cưng chiều, dịu dàng với nàng.
"Nàng chưa bao giờ thử, sao biết sẽ không thích?" Ngụy Lãnh Nghiêu cúi xuống, để lồng ngực vững chắc và bụng dưới như có như không ma sát với lưng nàng, còn đầu lưỡi của hắn thì nhẹ nhàng lướt trên da thịt non mềm sau cổ nàng.
Vùng nhạy cảm bị kích thích, bụng dưới của Cố Khinh Âm nhanh chóng xuất hiện cảm giác khô nóng quen thuộc. Giọng nàng run run: "Tôi, tôi không muốn thử...... Ah......"
Chưa đợi nàng nói xong, Ngụy Lãnh Nghiêu đã hạ thắt lưng, đưa nam căn đi vào một nửa.
"Ah...... Ah ah ah...... Đau, đau quá......" Cơn đau dữ dội trong nháy mắt quét qua toàn thân nàng. Cúc huyệt nhỏ hẹp chưa bao giờ có dị vật xâm nhập vừa khô vừa chặt chẽ, còn nơi đó của hắn lại vừa to vừa dài, cưỡng ép đi vào như vậy làm toàn thân nàng run rẩy, da đầu căng lên. Nàng cắn chặt môi, đau phát khóc.
"Cố nhịn một lát, sẽ mau......" Ngụy Lãnh Nghiêu ôm nàng từ phía sau, bàn tay bao trọn bầu ngực đầy đặn mềm mại của nàng, ghé sát lại phả hơi thở nóng bỏng vào tai nàng, cho nàng cảm giác tê dại ngứa ngáy.
Cúc huyệt của Cố Khinh Âm chưa bao giờ bị ai xâm nhập, lúc trước Ngụy Lãnh Nghiêu cũng chỉ dùng ngón tay trêu đùa một hồi, chưa được bôi trơn hoàn toàn, nên giờ vô cùng chặt chẽ. Khi hắn mới đi vào liền bị thành thịt quấn chặt lấy, cơn đau ập đến lấn át cả khoái cảm, suýt nhấn chìm hắn. Dù là người thân kinh bách chiến như hắn, cũng thiếu chút nữa buông tay đầu hàng.
Cự vật dưới thân vừa cứng vừa nóng, đứng thẳng tắp, chậm chạp không chịu tiến lên. Cố Khinh Âm thật sự đau không chịu được, đến thở cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí, không dám cựa quậy, chỉ lo lại kéo đến một cơn đau đáng sợ nữa. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhợt nhạt hơn vài phần.
"Ngài đi ra ngoài...... Nhanh lên......" Thật khó có lúc Cố Khinh Âm chịu nhún nhường. Khuôn mặt thanh lệ của nàng đầy vệt nước mắt, hai tay nắm chặt lấy thùng gỗ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đầu ngón tay Ngụy Lãnh Nghiêu gẩy gẩy nụ hoa, rồi chuyển qua chậm rãi vẽ vài vòng quanh bầu vú trắng nõn của nàng, đầu lưỡi lưu luyến trên lưng nàng. "Thật sự không cần ư?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Đương, đương nhiên, đi ra ngoài......" Cơn đau khiến nàng thở dốc dồn dập.
Đầu ngón tay Ngụy Lãnh Nghiêu chuyển xuống cúc huyệt sưng đỏ của nàng, "Nhưng nó muốn......"
Vừa dứt lời, hắn dùng sức, đưa nhục bổng to dài đi vào toàn bộ.
"Ah ah ah......" Cố Khinh Âm khàn giọng kêu lên, thành ruột đang quấn chặt bỗng nhiên bị dị vật xâm nhập, cảm giác trướng đau xa lạ khiến ấn đường của nàng nhíu chặt.
Ngụy Lãnh Nghiêu chậm rãi luật động, thong thả đến mức làm người ta khó chịu. Cứ mỗi lần nàng sắp không thừa nhận nổi nữa, hắn sẽ đi vào sâu hơn, từ từ khiêu chiến giới hạn của nàng, khiến nàng có ảo giác mình sắp chết đến nơi.
Cơn đau ban đầu qua đi, một cảm giác tê dại chưa từng có nhanh chóng lan khắp tứ chi bách hải, khiến Cố Khinh Âm không còn sức chống đỡ. Nàng phải cúi thấp người, miệng áp chặt vào mu bàn tay để không phát ra những tiếng rên rỉ mắc cỡ.
Tiếng thở dốc, tiếng thân thể va chạm, tiếng nước bị khuấy động trong thùng tắm hòa làm một, tất cả mọi ngóc ngách trong phòng ngủ bị nhiễm dấu vết ân ái. Thế cho nên khi tiếng đập cửa đột ngột vang lên cũng vang dội lạ thường.
"Ngụy tướng quân có đây không?" Người đứng ngoài lên tiếng hỏi.
Trong cơn hỗn loạn, Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, thất thần nhìn ra cửa.
Mắt Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh đi vài phần nhưng vẫn không ngừng động tác, thậm chí còn dùng thêm sức. Ngón tay hắn gảy nhẹ đùa giỡn hoa hạch đã đứng thẳng của nàng,.
"Đừng chạm vào chỗ đó...... Ah ah......" Dục vọng Cố Khinh Âm mà cố gắng kiềm chế dâng lên như thủy triều vì động tác của hắn, cuốn nàng vào cơn quay cuồng, rồi lại tung nàng lên cao, khiến nàng có ảo giác như đang nằm trên đám mây mềm mại. Khi nàng bật khóc lần nữa cũng là lúc lên cao trào.
"Không ở đây sao?" Cửa phòng bị đẩy ra, một người mặc triều phục màu đỏ bước vào.
Ngụy Lãnh Nghiêu nghe tiếng, khuôn mặt nặng nề, tốc độ dưới thân nhanh hơn.
Sau gần mười cái va chạm mãnh liệt, hắn hừ nhẹ một tiếng, thúc vào sâu, phát tiết toàn bộ vào cúc huyệt của nàng.
Gần như cùng lúc đó, người tới cũng đứng sau bình phong, đôi mắt lưu ly trợn to, chỉ một cái liếc mắt, khung cảnh hương diễm đó như đã khắc sâu vào lòng.
Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn, không chút bối rối, cầm cái áo dài trên kệ che cho Cố Khinh Âm.