Nữ Quan Vận Sự

Chương 290: Theo dõi nàng cho kỹ



Đám nữ quan biết được hai tin tức lớn, ai cũng như nổ tung, mồm năm miệng mười bàn ra tán vào.

Cố Khinh Âm cúi đầu dùng bữa, ăn liên tục mà chẳng nhận ra mùi vị gì liền lấy cớ không khỏe, rời tiệc sớm.

Gió đêm thổi qua, đầu óc đang trì độn của nàng tỉnh táo lại được chút, không biết hương hoa từ chỗ nào bay tới, thoang thoảng trong gió. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm giác khó chịu trong lòng giảm đi không ít.

Phu nhân? Công chúa? Nếu như đã có lương nhân, cần gì phải tới trêu chọc nàng! Trái tim nhói đau, sống mũi cay cay, nàng cũng chẳng rõ là vì ai.

Cố Khinh Âm đi lang thang trong sơn trang, thần trí không tập trung, những suy nghĩ hỗn loạn liên tục xuất hiện trong đầu khiến nàng thêm đau lòng.

Lúc này, trong Quỳnh Phương Các, dạ yến linh đình, mỹ thực, rượu ngon, nhưng bầu không khí lại có phần chút nặng nề.

Hoàng đế bệ hạ đang ngồi trên thượng tọa rõ ràng có vẻ không yên, ánh mắt nặng nề, da mặt nhăn nheo, hai bên cánh mũi hằn nếp nhăn rất sâu.

Các quan lớn đang đây có ai không biết xem lời nói nhìn sắc mặt, họ chẳng dám nói gì, chỉ có Bàng phi thỉnh thoảng nói đôi lời, kể những chuyện thường ngày Hoàng Đế thích nghe, may mà cũng xua đi được chút không khí ủ dột trong bữa tiệc.

Yến hội tiến hành được phân nửa, một người mặc hắc y đi nhanh vào trong, hành lễ với Hoàng Đế rồi đi thật nhanh về phía Thượng Quan Dung Khâm, thì thầm vài câu với hắn.

Thượng Quan Dung Khâm nghe xong, thần sắc khẽ biến, tức khắc từ giã Hoàng Đế. Hoàng Đế như đã biết trước nguyên do, mệt mỏi gật đầu với hắn.

Thượng Quan Dung Khâm gấp gáp rời tiệc, Hàn Cẩm Khanh và Ngụy Lãnh Nghiêu đồng thời nhìn thoáng qua hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi nhanh chóng rời đi.

Chốc lát sau, Hàn Cẩm Khanh đứng lên, cung kính mời rượu Hoàng Đế và Bàng phi, cao giọng nói: "Bệ hạ đích thân tới giám sát kì thi đánh giá thành tích của nữ quan, quả thật là vinh hạnh của triều ta. Thần tin chắc sẽ có nhiều nữ quan tài hoa xuất chúng trở thành trụ cột của quốc gia, giúp Hưng Hòa lớn mạnh muôn đời. Thần kính Người một ly." Nói xong, hắn nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hàn Cẩm Khanh đứng trong Quỳnh Phương Các, vóc dáng cao lớn, áo gấm tím đậm dài chấm đất, khí chất thanh quý lỗi lạc, giọng điệu âm vang mạnh mẽ. Sắc mặt Hoàng Đế khá hơn, nhẹ gật đầu, ngửa đầu uống cạn ly rượu, Bàng phi ngồi bên cạnh cười tươi như hoa, lấy ống tay áo che hờ, cũng uống cạn.

Các quan viên còn lại thấy thế cũng nhao nhao đứng lên mời rượu, dùng hết khả năng nịnh nọt, bầu không khí trong các nhất thời nóng lên.

Hàn Cẩm Khanh và Ngụy Lãnh Nghiêu cùng nhau ra khỏi Quỳnh Phương Các, hai người sóng vai đứng trên hành lang, dựa vào lan can trông về phía xa, đỉnh núi thu cao trong màn đêm chỉ thấy được hình dáng mơ hồ.

"Ngươi mau chóng hồi doanh địa." Áo gấm của Hàn Cẩm Khanh tung bay trong gió, "Trong quân vẫn còn thế lực của hắn, nếu chúng thừa cơ làm loạn, nhất thời khó mà kết thúc."

Ngụy Lãnh Nghiêu mặc hắc y, gần như hòa vào màn đêm, lạnh lùng nói: "Hắn còn có thể gây ra sóng gió gì, chẳng lẽ ngươi lại không biết?"

"Con rết trăm chân, chết mà không ngã, cẩn thận một chút cũng không có gì là xấu. Huống hồ, hắn vẫn chưa chết hẳn." Hàn Cẩm Khanh nhàn nhạt nói.

"Trong tay hắn còn có binh quyền, " Ngụy Lãnh Nghiêu quay đầu lại nhìn Hàn Cẩm Khanh, "Không lấy được, ta sẽ không chết tâm."

Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, "Vậy ngươi còn chờ cái gì?"

"Chờ ngươi tới, thấy được người của ngươi."

Hàn Cẩm Khanh cong môi, nói: "Người của ta từ trước đến nay đều nghe lời."

"Nếu như thế, ta giúp ngươi dạy dỗ những kẻ không nghe lời, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ." Đôi mắt u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn thẳng vào hắn.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Hàn Cẩm Khanh mím chặt môi.

"Cố Khinh Âm, ngươi theo dõi nàng cho kỹ." Nói xong, Ngụy Lãnh Nghiêu quay người đi xuống cầu thang, biến mất trong bóng đêm.

Về phần Minh Tiêu Hạc, hắn ngồi ngay cạnh cửa Quỳnh Phương Các, thừa dịp mọi người không chú ý, bèn lặng lẽ rời đi.

Hắn muốn trả thù Ngụy Lãnh Nghiêu, suy nghĩ này đã quanh quẩn trong đầu hắn từ đêm qua. Nhưng phải trả thù thế nào?

Nghĩ nghĩ, trước mắt chuyện hắn có thể làm được, chuyện có lợi nhất với hắn, chính là khiến Ngụy Lãnh Nghiêu phản bội Hàn Cẩm Khanh.

Với kinh nghiệm lăn lôn nhiều năm trốn phong nguyệt, hắn đánh chủ ý lên người Vân Thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.