Làn da nàng như tuyết mùa đông, khung xương nhỏ nhắn cân đôi, trên bầu ngực căng tròn, trắng nõn như mỡ dê điểm xuyết hai đóa hồng mai nở rộ.
Hàng mày kiếm của Hàn Cẩm Khanh nhướng lên, mắt phượng híp lại, trong đôi con ngươi đen bóng như bùng lên một ngọn lửa, thể hiện dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng hắn.
Hắn muốn nàng, từ thể xác đến tâm trí, tất cả mọi thứ, nàng là của hắn, chỉ thuộc về hắn.
Cố Khinh Âm chưa bao giờ cảm thấy ngại ngùng như vậy, trong khi rõ ràng đã hoan hảo với hắn bao lần. Dù hắn là Hàn Cẩm Khanh, là người không nên giao du nhất, là người cao cao tại thượng, đùa giỡn quyền mưu trong lòng bàn tay, nàng vẫn chẳng thể buông tay.
Nàng liếc nhìn hắn một cái, một tay ôm ngực, tay kia rụt rẻ bỏ bộ quần áo đã cởi ra sang một bên.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Hắn như có thể nhìn thấu tâm tư nàng, hỏi.
Cố Khinh Âm chép miệng, không nói gì. Rồi đột nhiên như nghĩ đến điều gì, nàng ngẩng đầu lên "Áo ngoài của ngài đâu?"
Bây giờ hắn hoàn toàn không mặc gì ngồi trước mặt nàng, chiếc áo ngoài duy nhất không biết đã bị ném đi nơi nào.
"Ngài, ngài cởi ra làm gì? Không phải vừa rồi còn nói lạnh sao." Cố Khinh Âm trừng mắt nhìn hắn, lặng lẽ kéo một góc chăn quấn lên người.
Chiếc chăn bông đang phủ hờ hững trên bụng dưới của Hàn Cẩm Khanh, bị nàng kéo như vậy, nơi đang nhô lên của hắn lộ ra. Fù nhìn thấy nàng cũng giả vờ như không quan tâm.
"Vì nàng cũng cởi rồi, ta cởi cùng nàng không phải tốt hơn sao?" Hàn Cẩm Khanh bình tĩnh đáp lời, khóe mắt chân mày ửng hồng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, "Nàng không thích sao?"
Cố Khinh Âm nắm chặt chăn, ôm vào trong ngực, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên trước thân thể trần trụi của hắn, lạnh giọng nói: "Không cần, huống chi tôi cũng không thích."
"Ồ? Vậy nàng nhìn chằm chằm ta làm gì? Thật sự không thích sao?" Hàn Cẩm Khanh thản nhiên nói.
"Ngài, " nàng nhìn lồng ngực trần trụi của hắn thêm lần nữa, rõ ràng là hắn dụ dỗ nàng mà, "Không nhìn thì không nhìn, tôi cũng chẳng hiếm lạ."
Nàng tức giận quay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.
"Giận thật sao?" Hắn quay mặt nàng lại, còn nàng cố tình không theo ý hắn. Sau vài lần, hắn bật cười, "Tới đây."
Cố Khinh Âm coi như không nghe thấy, dùng chăn quấn ngực lại.
"Coi như ta sai đi, tới đây." Hắn lại nói.
Lúc này nàng mới quay đầu, không nhìn hắn, tức giận nói: "Tới đó làm gì, tôi không muốn giúp ngài nữa"
Khóe môi Hàn Cẩm Khanh cong lên, tay phải kéo cái chăn đang che trước ngực nàng ra, "Cởi cũng cởi rồi, còn che cái gì? Để ta ngắm thật kỹ nào."
"Có gì đẹp đâu, không được nhìn! Tôi chỉ đồng ý giúp ngài bắn ra thôi." Tay nàng buông lỏng, chăn lập tức bị hắn giật xuống, hai người hoàn toàn trần trụi ngồi đối diện nhau.
Cố Khinh Âm cắn môi, lúc hắn nói nàng dùng phía trên giúp hắn, nàng hiểu, nhưng đến lúc phải làm, lại thấy hơi sợ.
Chớp mắt một cái, Hàn Cẩm Khanh đã kéo nàng ngồi lên người mình, bầu ngực trắng nõn của nàng đè lên lồng ngực rắn chắc của hắn.
Tiếng hét của nàng còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, hắn đã cúi đầu xuống, xảo quyệt ngậm lấy một bên nụ hoa nàng bú mút.
Cố Khinh Âm cảm thấy ngực truyền đến cảm giác vừa đau vừa tê dại. "A..." Nàng không khỏi run rẩy.
Hàn Cẩm Khanh đã có nàng trong tay, sao có thể dễ dàng bỏ qua. Quầng vú màu hồng nhạt của nàng bị hắn mút hết vào trong miệng, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm láp đỉnh hồng kiều diễm. Mặt hắn vùi sâu vào ngực nàng, hít sâu mùi thơm thanh đạm tren cơ thể nàng, lúc thì dùng đầu lưỡi trêu đùa, lúc lại dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn.
"Ah... Không cần..." Tiếng rên rỉ kiều mị bất giác tràn ra khỏi cánh môi, nàng ngẩng đầu lên, mày ngài cau lại, biểu cảm tựa thống khổ lại như vui thích.
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay mềm nhũn vô lực, lại sợ đụng phải thương tích của hắn, khiến vết thương nặng thêm.
"Đừng mà...." đầu v* bị hắn gặm cắn vừa tê dại vừa ngứa ngáy, còn hơi đau đau căng trướng. Bụng dưới kích thích, khiến xuân thủy chảy róc rách, hoa huy*t của nàng đã ướt đẫm.
Nàng không biết phải làm sao, ánh mắt hoàn toàn bị đôi môi mỏng của hắn hấp dẫn. Hắn chậm rãi tới gần nàng, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, nàng vội nhắm hai mắt lại, nhưng hàng mi rung rung đã tiết lộ sự bối rối và khẩn trương của nàng.
Hai đôi môi mềm mại không chạm vào nhau như trong dự liệu, nàng chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ vô cùng mị hoặc của hắn, "Tay lại mỏi rồi hả?"