Nữ Quan Vận Sự

Chương 42: Thượng Quan Dung Khâm



Thượng Quan Dung Khâm sinh ra trong thế gia quyền quý, tổ phụ là nguyên lão trọng thần của tam triều Hưng Hòa, phụ thân là tài tử nổi danh tiền triều, tài hoa hơn người, danh tiếng khắp kinh thành, mẫu thân là biểu muội của đương kim Hoàng Thái Hậu, dung nhan khuynh thành, tài tình hơn người.

Từ nhỏ hắn nhận hết tinh hoa của gia đình, đọc đủ thứ thi thư, văn thao võ lược, không gì không giỏi. Mười bốn tuổi hắn làm mưu sĩ chi đi theo thúc phụ ra chiến trường, thực hiện kế hoạch vi diệu, thành công ép địch lui binh ba mươi dặm. Từ nay về sau một trận chiến thành danh, mười sáu tuổi chính thức bỏ võ theo văn, hai mươi ba tuổi trở thành Hàn Lâm Viện đại học sĩ, cả triều kinh diễm.

Cuộc sống đang trôi chảy thig lại vấp phải chuyện hôn nhân, sau khi trở lại độc thân, mặc dù hắn vẫn ôn hòa trong chuyện đối nhân xử thế, nhưng rất ít khi thân cận với nữ tử. Bao nhiêu nữ tử nhà quan chân thành thích tài hoa dung mạo của hắn, mê say đôi mắt dịu dàng như sóng nước của hắn, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hoàn toàn không ngại hắn đã từng có vợ, lại bị hắn nhất nhất từ chối. Nhưng hắn từ chối cũng khiến người ta như được tắm gió xuân, sẽ không làm nhà gái xấu hổ khó xử, khiến nữ tử từ nay về sau càng tâm tâm niệm niệm với hắn, nhưng không cố tiếp cận nữa.

Lúc này, hắn nghe được giọng điệu hờn dỗi của Dương Tuyết Dao, cảm xúc có chút dao động, khẽ nhíu mày, nói: "Vi thần biết quận chúa vì Vương gia mới làm như vậy, nhưng Hàn Cẩm Khanh quyền cao chức trọng, thế lực trong triều khổng lồ. Lần này quận chúa tùy tiện làm việc, sợ sinh mầm tai vạ." Ngữ điệu của hắn bình thản, tiếng nói ôn nhuận, Dương Tuyết Dao cũng nghe vào một ít.

Nàng hỏi: “Theo ý kiến của Thượng Quan đại ca, tiếp theo Hàn Cẩm Khanh có đối phó với Dự vương phủ không?"

"Hàn Cẩm Khanh là người thông minh sâu sắc, tâm tư biến hoá kỳ lạ, không dễ phỏng đoán, nhưng Vương gia vẫn nên nhanh chóng triệu tập ám vệ bảo vệ quanh vương phủ, đề phòng bất trắc. Vi thần đến đây chính là vì việc này." Thượng Quan Dung Khâm nghiêm mặt nói.

Dương Mẫn Nguyên gật đầu, sắc mặt hơi hoãn lại, "Hàn Cẩm Khanh có lớn gan đến đâu chăng nữa hẳn cũng sẽ không động vào bản vương lúc này, nhưng Thượng Quan nói rất đúng, người này hiểm ác, nên phòng bị trước."

Dương Tuyết Dao đột nhiên cười thần bí, "Ha, nói không chừng Hàn Cẩm Khanh đã muốn chết rồi ấy chứ."

"Con có ý gì?" Dương Mẫn Nguyên hỏi lại.

Trên mặt Dương Tuyết Dao hiện lên vẻ hưng phấn, "Hai người tưởng người con thuê đơn giản như thế sao? Ám sát bất thành chẳng nghẽ không có cách khác?"

Thượng Quan Dung Khâm đứng yên bên cạnh nghe ngữ điệu của Dương Tuyết Dao dần nâng cao, "Con đã bảo bọn họ mai phục trên đường nhỏ ngoài cổng thành, một khi xe ngựa của Hàn Cẩm Khanh đi qua, chắc chắn sẽ phải chết!"

Nàng vốn không định nói ra, muốn đợi khi thành công mới khoe trước mặt phụ vương và Thượng Quan, nhưng rõ ràng phụ vương và Thượng Quan đang chuyện bé xé ra to, chỉ một Hàn Cẩm Khanh mà thôi, cứ làm như lâm đại địch vậy, khiến nàng nhịn không được mới nói ra chuyện mai phục, vì trong lòng nàng đinh ninh việc này thành công đến tám chín phần.

"Nghiệp chướng! Một kế bất thành, còn muốn mai phục thêm lần nữa?" 

Dương Mẫn Nguyên nộ khí xung thiên, vòng qua bàn đi đến trước mặt nữ nhi, nói: "Không biết lớn nhỏ, con thì biết cái gì! Nếu Hàn Cẩm Khanh chết, thế lực trong triều không thể khống chế, vận mệnh của Hưng Hòa vương triều sẽ thay đổi! Nếu Hàn Cẩm Khanh không chết," mắt ông ta hơi trầm xuống, "con cho là lần đầu tiên hắn không phòng bị để con thành công, lần thứ hai còn có thể như vậy? Hàn Cẩm Khanh là loại người nào?! Vạn nhất bị hắn bắt được người của con, để lại nhược điểm gì... xem con sẽ thế nào! Đến lúc đó phụ vương cùng Thượng Quan đều không thể bảo vệ được cho con!"

Sắc mặt Dương Tuyết Dao càng ngày càng khó coi, nàng không nghĩ tới hành đông đắc ý của mình sẽ khiến cho phụ thân giận tím mặt, và ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia đến vậy. Ngày thường nàng là người ương ngạnh, tùy tiện, thích gì làm nấy, bây giờ bị nói như vậy, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn, đôi mắt to ánh lên sự bất lực, "Phụ vương, chuyện đó..."

"Đừng gọi ta là phụ vương!" Dương Mẫn Nguyên biết sự tình nghiêm trọng, không thế tiêu tan lửa giận ngay được, cũng muốn cho nữ nhi nhớ lâu, nên cũng không để ý tới nàng.

Thượng Quan Dung Khâm thấy không khí giằng co, tiến lên nói: "Vương gia, vi thần cả gan, đã khiến cho xe ngựa của Hàn Cẩm Khanh vòng ra khỏi cửa thành."

Giọng nói nhẹ nhàng ấy vang lên, thần sắc của Dương Mẫn Nguyên và Dương Tuyết Dao đều thay đổi, "Thượng Quan đại ca, huynh, thế nào..." Dương Tuyết Dao giật mình khi hắn biết kế hoạch của mình.

Tthần sắc của Thượng Quan Dung Khâm vẫn ôn hòa, cũng không nói lời nào.

Dương Mẫn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nói: "May mắn có Thượng Quan ở đây. Con đúng là, việc lớn không thành bại sự có thừa! Chỉ bằng chút bản lĩnh của con mà đã muốn giết Hàn Cẩm Khanh?! Người muốn giết hắn còn nhiều, nhưng có thể thực giết hắn thì không tới phiên con!" Đôi mắt ưng của ông ta nhìn thẳng vào nữ nhi.

Dương Tuyết Dao vốn không hối hận đến chuyện sai người ám sát Hàn Cẩm Khanh, nhưng sau khi nghe Dương Mẫn Nguyên nói đến hậu quả kinh khủng, nhất thời giật mình. Nhưng cũng không nghĩ tới phụ thân sẽ quở trách ngay trước mặt Thượng Quan như vậy, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của nàng chút nào, nê trong lòng phẫn uất không thôi, một ý niệm lớn mật bắt đầu nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.