Nữ Tế Nan Đương

Chương 21



Tiêu Thế say khướt lảo đảo đi trên đường.

Nếu đã muốn say để quên hết chuyện đời, y cảm thấy vẫn chưa đủ. Thế nê, y lại đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua thêm một đống bia, cứ chai này tiếp chai kia, Tô Mạch Ngôn không thể cản được.

“Uhm….” – Đôi mắt đen của Tiêu Thế khép hờ lại vì gió, mơ màng khoác vai nhạc phụ đại nhân, hoàn toàn không để ý đến tôn ti trật tự - “Mạch Ngôn, ngài nói thử xem, có phải tôi là người đàn ông rất vô dụng không? Ngay cả vợ cũng không nguyện ý sinh con cho tôi……”

Tô Mạch Ngôn bị cơ thể cao lớn của y ép cho xiêu vẹo, đã thế hơi thở nóng rực của đối phương cứ phả lên mặt hắn, nhất thời, trên khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày cũng có biểu hiện của xấu hổ: “Cậu say rồi.”

“Không sao hết.” – Tiêu Thế thở dài, hơi thở tràn ngập mùi rượu, đột nhiên tò mò giơ tay lên, chọc chọc vành tai hắn – “Sao lại đỏ thế này?”

Tô Mạch Ngôn run tay, giật mình lùi lại, cảm giác được nơi vành tai vừa bị chạm vào như sắp bốc cháy.

Tiêu Thế bất ngờ mất đi chỗ dựa, té xuống ghế đá ven đường.

“Xin lỗi.”

Tô Mạch Ngôn tiến lên, vươn tay muốn kéo y đứng dậy.

Tiêu Thế đau đầu rên rỉ một tiếng, đột nhiên vô lực nói: “Kì thật, nếu muốn, vẫn có thể sinh đứa nhỏ đúng không?”

Tô Mạch Ngôn rũ mắt, kéo y đứng dậy: “Đúng thế.”

“Đúng vậy, đúng vậy…. Nếu muốn vẫn có thể sinh….” – Tiêu Thế cười khổ thì thào, tiêu sái vung tay lên, chỉ chỉ đũng quần – “Chỉ cần vốn liếng đầy đủ, bất luận là bao nhiêu tuổi, vẫn có thể sinh…”

Động tác này quả thực không hợp với y cho lắm.

Tô Mạch Ngôn lại chằm chằm nhìn vào nơi được chỉ kia, không hề chớp mắt, còn nuốt nước bọt.

“Về thôi.” – Tiêu Thế liêu xiêu bước đi, tỏ vẻ mình rất tốt khoác vai nhạc phụ, cười cười hỏi – “Mạch Ngôn, vì sao ngài vẫn còn độc thân?”

Vì không thể tin tưởng sẽ có được một gia đình tuyệt vời?

Hay là vì không có người nào yêu hắn thật lòng?

Tô Mạch Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện, con rể ngoan hiền lương thiện như chú cún nhỏ bình thường của mình, đã vươn móng vuốt của tội ác.

“Bốn mươi tuổi vẫn còn trẻ….” – Tiêu Thế ghé vào tai Tô Mạch Ngôn nói.

Tô Mạch Ngôn không thoải mái nhíu mày.

Thật muốn giết người, ngay cả khi uống rượu vào đùa giỡn, tiếng nói vẫn trầm ấm dễ nghe như vậy.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp phản ứng, hạ thân lại bị ai đó nhéo một cái.

………..

Tô Mạch Ngôn bất ngờ không kịp phòng bị, hít một ngụm lãnh khí, không thể tin được nhìn về phía cái người đang say khướt kia.

Tiêu Thế vẫn như không có gì sờ soạng hắn, nở nụ cười vô tội: “Vừa mới kiểm tra liền cứng rồi, Mạch Ngôn à, ngài hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa….”

Khóe miệng Tô Mạch Ngôn run rẩy. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi và cậu không sinh là do liệt dương?

Mang vẻ mặt bình tĩnh đã tái mét, hắn cắn răng nói: “Buông tay.”

“Sao?” – Tiêu Thế say khướt cười, vẻ mặt mờ mịt – “Càng ngày càng cứng rắn. Mạch Ngôn, ngài vẫn còn sung sức lắm, nơi đó rất có tinh thần…”

Tô Mạch Ngôn bỗng dưng đỏ mặt, muốn lùi ra sau, nhưng mà “lão điểu” vẫn còn đang nằm trong tay đối phương, chỉ biết lạnh lùng nói: “Buông…”

Từ vừa bật ra khỏi miệng, Tiêu Thế vội buông tay, phóng thẳng đến thùng rác ven đường.

Sau đó nôn thốc nôn tháo…….

Nôn hết cả mật xanh mật vàng.

Tô Mạch Ngôn nhìn y, lại nhìn “lão điểu” đang khởi nghĩa của mình, vừa buồn bực vừa kích động, ngốc ngốc lấy tay vỗ về người anh em, ý đồ cùng nó câu thông: Thật không có tiền đồ, nhanh về đi, về đi về đi về đi………

Nôn xong rồi, Tô Mạch Ngôn đỡ Tiêu Thế ngồi xuống ghế ven đường, muốn nói lại thôi: “Cậu…..” Tửu lượng thật kém.

“Tôi không uống rượu.” – Tiêu Thế giơ tay lên che mắt – “Ý nghĩ tỉnh táo làm cho ta phát điên.”

Tô Mạch Ngôn vặn tay: “Hôn nhân có rất nhiều vấn đề, nếu đã lựa chọn thì sẽ phải gánh vác.”

Tiêu Thế lẳng lặng ngồi, không nói gì.

Lâu đến mức như đã ngủ rồi.

Tô Mạch Ngôn im lặng nhìn y một hồi, cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh.

Trong nháy mắt, người nọ đột nhiên ngả xuống vai hắn, vùi đầu vào gáy hắn, lực mạnh đến mức hắn thấy cả xương cốt đều đau.

Tô Mạch Ngôn lại thấy mình mất cảm giác.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến sau lớp áo sơ mi mỏng, nóng bỏng, khiến hắn không kịp trở tay, cứ như vậy cương tại chỗ.

Trán Tiêu Thế đặt trên vai hắn, cười khổ nói: “Tôi đồng ý với Na Na là sẽ bỏ đứa nhỏ.”

Lưng Tô Mạch Ngôn cứng đờ.

“Ngài cần thời gian, người đối diện luôn thẳng thắn.” – Tiêu Thế than thở, nếu không giữ tư thế này, y sợ bản thân không thể nói được những lời này – “Ta cần tìm một cái cớ để giải thích.”

Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là kể chuyện cũ.

Y không biết, chuyện của bản thân và Tô Na đã không rõ ràng, bất tri bất giác đã xong.

Trầm mặc theo Tô Mạch Ngôn về nhà, mở cửa, phát hiện trong phòng đèn đang sáng.

Tiêu Thế sợ run, phản xạ có điều kiện nhìn Tô Mạch Ngôn.

Người sau lưng mặt không biểu tình.

“… Na Na?”

Tiêu Thế do dự gọi một tiếng, đương nhiên không có hồi âm.

TV phòng khách vẫn mở, trên bàn trà là một đống khăn giấy, vo viên vứt lung tung.

Mắt Tiêu Thế lóe lên, có chút đau lòng.

Người chồng kém cỏi nhất là người chồng làm cho vợ khóc.

Nhưng nhìn đến tờ giấy trên bàn, đau lòng, biến thành chết lặng, cảm giác toàn thân đóng băng.

Đó là giấy chứng nhận sinh non của bệnh viện.

Tô Na lấy giấy tờ, ngữ khí cẩn thận: “Em biết anh nhất định rất tức giận, em nghĩ mình nên cho nhau thời gian để bình tĩnh, em sợ nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của anh, em sẽ có cảm giác đó là một người xa lạ. Em xin lỗi.”

Tiêu Thế cầm tờ giấy chứng nhận kia, thần trí nửa ngày mới quay lại được.

Trái tim giống như là rơi vào vực thẳm không đáy, cho dù là đập vào đá, cũng không nghe được thanh âm chạm đất.

Có người nói, mỗi một người sẽ có một cách khác nhau để làm cho mình thống khổ.

Lại chịu tổn thương, miệng vết thương kia như đã quen rồi, không còn cảm giác gì nữa, bất luận có bị làm tổn thương thêm bao nhiêu lần nữa, cũng sẽ không đau đớn như lần đầu tiên.

Quả đúng là thế.

Tiêu Thế nhếch miệng, từng chút từng chút, xé tan tờ giấy chứng nhận kia thành muôn mảnh nhỏ, sau đó lấy điện thoại ra.

Y thản nhiên hỏi: “Em ở đâu?”

Thanh âm Tô Na có điểm khàn khàn: “….. Bệnh viện.”

“Vừa mới sinh non, thân thể sẽ rất yếu.” – Tiêu Thế xoa xoa thái dương đau đến muốn nổ tung, trầm giọng nói – “Không cần đi lung tung, về nhà đi.”

“…..” – Tô Na ở bên kia trầm mặc, một lúc sau mới nhỏ giọng nói – “Em nghĩ là chúng ta vẫn nên tách ra vài ngày, để có thời gian suy nghĩ, xem rốt cuộc là chúng ta sai lầm thế nào.”

Sai lầm?

Tiêu Thế cảm thấy lạnh buốt, mệt mỏi thở dài: “Tự chăm sóc bản thân.”

Cúp điện thoại, không kéo dài thêm một giây.

Tiêu Thế nghĩ, chờ thêm một thời gian, hai người hoàn toàn có thể cho là không có chuyện gì xảy ra, buông xuống chuyện đứa nhỏ, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.

Cũng không nghĩ rằng, lần này xa nhau, là một tháng.

Cũng không nghĩ tới, điều chờ đợi mình sau bao ngày đằng đẵng, là một tờ giấy li hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.