Nữ Thám Độc Thi

Chương 14: Hack



Hạ Thạch nghe đến hai hàng lông mày nhíu chặt. Thật là quan hệ rắc rối phức tạp!

Thẩm vấn kết thúc, anh bảo Diệp Thu Hùng mang Hoàng Ngạo về phòng giam. Sau đó anh đến phòng hội nghị tìm Lạc Tỉnh, đồng thời kêu luôn Diệp Thu Hùng, ba người lái xe tiến về Hoa Hạ Tân Thôn lần nữa.

Trên đường, Hạ Thạch đem chuyện ân oán tình cừu của Hoàng Ngạo với ba người Ninh Tuyết Mai, Tang Hải Khôn, Đường Mẫn, quan hệ tứ giác mà Hoàng Ngạo kể nói cho Lạc Tỉnh nghe. Lạc Tỉnh chỉ là nghe, không có trả lời.

Lúc ba người đến Hoa Hạ Tân Thôn, đã là hơn 3h sáng rồi.

Lần nữa đến trước cửa phòng 502, Hạ Thạch nhấn chuông cửa.

Chỉ chốc lát thì cửa mở ra, người đến mở cửa chính là Tang Hạo.

"Cảnh quan Hạ?" Tang Hạo có chút kinh ngạc, "Sao lại muộn như thế?"

Hạ Thạch cũng không vòng vo với anh ta: "Anh Tang, chúng tôi hoài nghi anh có liên quan với vụ án vợ anh Hoàng Y Lài té lầu tử vong, mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến!"

Tang Hạo vừa nghe, mặt như tro tàn. Qua một lúc sau, anh mới hồi thần lại, thở dài một hơi: "Các người... đều biết rồi sao?"

"Anh nói xem?"

"Được rồi... Cảnh quan Hạ, có thể đợi tôi nửa tiếng không?"

"Anh muốn làm gì?"

"Tôi kêu em vợ tôi tới trông chừng con gái tôi."

Hạ Thạch "ồ" một tiếng: "Có thể."

Vì vậy Tang Hạo gọi điện cho Hoàng Y Kỳ, bảo cô nhanh chóng qua đây.

Sau khi cúp điện thoại, anh nói với đám người Hạ Thạch: "Ba vị cảnh quan, mời vào đây."

Hạ Thạch cũng không khách khí, mang theo Lạc Tỉnh và Diệp Thu Hùng đi vào nhà Tang gia.

Sau khi ba người ngồi ở phòng khách, Tang Hạo đề nghị Hạ Thạch cho anh trở về phòng chăm sóc con. Hạ Thạch đồng ý, nhưng không cho phép anh đóng cửa phòng.

Tang Hạo không có ý kiến, trở về phòng.

Hạ Thạch nhìn thấy anh ngồi bên cạnh con gái đang ngủ say, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của con bé, tự lẩm bẩm.

Anh không khỏi có chút đau xót: "Đứa bé này, mẹ chết rồi, ba cũng sắp phải bị phán hình, chờ đợi con bé, là một cuộc sống gập ghềnh như thế nào đây? Haizz!"

Lạc Tỉnh cũng chú ý tới Tang Hạo ở trong phòng, nhưng lúc này điều cô nghĩ tới, lại là bản thân lúc còn nhỏ.

Đứa bé sắp phải mất đi cha mẹ này có cùng cảnh ngộ với mình.

Mấy chục phút sau thì cửa mở ra, một cô gái đi vào trong phòng, chính là em gái của Hoàng Y Lài Hoàng Y Kỳ.

Cô nhìn thấy Hạ Thạch, ngẩn ra một chút: "Cảnh quan Hạ?"

Hạ Thạch gật đầu: "Lại gặp mặt rồi."

Tang Hạo nghe thấy giọng nói của Hoàng Y Kỳ, đi ra phòng khách: "Kỳ Kỳ, tới rồi?"

"Anh rể, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Hoàng Y Kỳ bất an hỏi.

"Không gì, anh phải đi với cảnh quan Hạ xử lý chút việc, em ở đây ở mấy ngày, giúp anh trông chừng Chi Chi."

"Anh rể..." Hoàng Y Kỳ hình như hiểu ra một chút gì đó.

"Cảnh quan Hạ, tôi trở về phòng thay đồ rồi đi cùng anh."

"Ừm, đừng đóng cửa."

"Được."

Tang Hạo trở về phòng, thay đổi bộ đồ.

Lạc Tỉnh nhìn thấy trước khi anh rời khỏi phòng, nhẹ nhàng hôn trên khuôn mặt của con gái đang ngủ say.

Hôm nay từ biệt, không còn duyên gặp lại. Tình duyên cha con, kiếp sau lại tiếp.

Lúc mọi người trở về cục cảnh sát, đã là hơn 4h sáng rồi.

Một đêm bận rộn, mọi người đều mệt mỏi vô cùng. Nhưng Hạ Thạch biết bây giờ vẫn không thể nghỉ ngơi, bởi vì sự việc còn chưa kết thúc.

Tang Hạo bị mang đến phòng thẩm vấn, do Hạ Thạch và Diệp Thu Hùng thẩm vấn.

Lạc Tỉnh thì giống như lúc nãy, chờ đợi ở phòng hội nghị.

Ở phòng thẩm vấn, sau khi Tang Hạo ký tên lên giấy tạm giam, Hạ Thạch liền vội vàng triển khai thẩm vấn với anh.

Vì vậy, Tang Hạo bắt đầu kể về chuyện của anh và vợ anh.

"Sau khi Y Lài mắc phải bệnh uất ức, mỗi ngày đều cùng tôi cãi nhau, thường xuyên nói muốn đi chết, còn mang theo con gái tôi đi đốt than. Tôi... cuộc sống như thế, tôi... Tôi thật sự chịu không nổi nữa! Tôi thật sự muốn ly hôn với cô ấy, sau đó tự mình mang theo con gái sinh sống..."

Hạ Thạch nghe đến đây liền "hừ" nặng nề một tiếng: "Vợ anh mắc phải chứng uất ức, sống không bằng chết, anh không nghĩ tới phải quan tâm cô ấy như thế nào, làm thế nào để đưa cô ấy gặp bác sĩ trị khỏi bệnh của cô ấy, mà là nghĩ muốn ly hôn với cô ấy?"

Tang Hạo cúi đầu, hổ thẹn không thôi.

"Nói tiếp đi!"

"Ưm... Đúng lúc khoảng thời gian đó, tôi quen biết được một cô gái... Tôi... tôi đã ngoại tình..."

Vẻ mặt Hạ Thạch tràn đầy khinh thường, nhưng lần này anh không có cắt ngang lời của Tang Hạo.

"Chúng tôi đi qua khách sạn Tinh Thần vài lần. Tối hôm đó, chúng tôi lại hẹn nhau đến khách sạn Tinh Thần, không ngờ tới cô ấy vừa mới tới không lâu, Y Lài liền gọi điện thoại cho tôi, nói biết chuyện tôi ngoại tình, còn nói bây giờ cô ấy đang ở sân thượng, kêu tôi lập tức trở về, nếu không thì nhảy lầu tự sát. Tôi không dám chậm trễ, nói với cô gái đó là nhà tôi có việc, bảo cô ấy đi trước. Sau khi cô gái đó rời đi, tôi cũng vội vàng rời khỏi khách sạn, trở về trong nhà."

"Đến sân thượng, quả nhiên nhìn thấy Y Lài đứng ở mép sân thượng. Cô ấy nói phải khiến tôi hối hận cả đời, sau đó thì nhảy xuống rồi. Thật đó, hai vị cảnh quan, tôi không có giết cô ấy, là tự cô ấy nhảy xuống, chỉ là tôi sợ nói ra cảnh sát không tin, cho nên lúc đó không có nói chuyện này ra...

"Điện thoại của cô ấy đâu?"

"Ừm, tôi sợ cảnh sát sau đó phát hiện ra trước khi cô ấy nhảy lầu từng gọi cho tôi, sẽ hoài nghi tôi, cho nên sau khi cô ấy nhảy lầu, tôi lập tức xuống lầu tìm thi thể của cô ấy, lấy đi điện thoại của cô ấy, xóa ghi chép cuộc gọi, sau đó đặt điện thoại vào nhà."

Tường thuật của Tang Hạo căn bản ăn khớp với suy đoán trước đó của Hạ Thạch.

Hạ Thạch gật đầu, lại hỏi: "Tình nhân của anh tên gì? Anh và cô ấy quen biết ở đâu?"

Tang Hạo lắc đầu: "Cảnh quan Hạ, tất cả không liên quan đến cô ấy, có thể đừng kéo cô ấy vào không?"

Diệp Thu Hùng ngồi bên cạnh Hạ Thạch nhịn không được quát nói: "Bảo anh nói thì anh cứ nói! Làm gì mà nhiều lời thế?"

Nhưng Hạ Thạch lại có ý nghĩ khác, khoát tay: "Đại Hùng, anh đem anh ta đi phòng giam trước, ngày mai tôi lại thẩm vấn."

"Vâng, lão đại."

Sau khi Diệp Thu Hùng áp giải Tang Hạo rời đi, Hạ Thạch cũng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đi đến phòng hội nghị, tìm Lạc Tỉnh.

Lúc này Lạc Tỉnh đang ngồi ở góc phòng hội nghị, đang chơi một rubik 7x7x7. Cô nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn Hạ Thạch một cái, nhưng hai tay lại không ngừng quay rubik.

"Nhận tội rồi chưa?"

"Không có." Hạ Thạch đi tới trước người Lạc Tỉnh, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, "Anh ta nói, Hoàng Y Lài là tự mình nhảy lầu."

Quả nhiên, lúc anh phát hiện ra mình nói câu này, ánh mắt của Lạc Tỉnh lóe lên một cái.

Cùng lúc đó, tay của cô đang xoay rubik cũng có chút dừng lại một chút.

Nhưng cô lập tức thì phát hiện ra Hạ Thạch đang nhìn mình, lập tức hồi thần lại, tiếp tục xoay rubik trên tay.

Hạ Thạch liếm môi một cái, nói tiếp: "Anh ta nói, lúc anh ta đến sân thượng, Hoàng Y Lài nói câu muốn anh ta phải hối hận cả đời, sau đó thì nhảy xuống."

"Ồ."

Hạ Thạch hít một hơi: "Anh ta đang nói dối, đúng chứ?"

"Cái gì?" Lạc Tỉnh ngẩn ra một lát.

"Hoàng Ngạo nói, sau khi ông ta kêu Hoàng Y Lài đến sân thượng, nhân lúc cô ấy không chú ý, thì đẩy cô ấy xuống dưới. Cô chỉ dựa vào câu nói này thì có thể kết luận ra Hoàng Ngạo không phải là hung thủ. Vừa rồi, ánh mắt của cô nói cho tôi biết, cô cho rằng lời Tang Hạo nói Hoàng Y Lài nhảy xuống trước mặt anh ta, cũng là nói dối." Giọng điệu của Hạ Thạch càng ngày càng nghiêm túc, "Cô quả thực là giống như tận mắt nhìn thấy quá trình Hoàng Y Lài té lầu vậy, chỉ là không có nhìn rõ dáng vẻ của hung thủ."

Lạc Tỉnh không nói.

"Lúc Hoàng Y Lài được đưa đến nhà tang, cô từng chạm qua thi thể của cô ấy, đúng chứ?"

Lạc Tỉnh vẫn là không trả lời.

Nhưng Hạ Thạch lại đuổi tận không buông: "Mã Quan Vinh cũng là như thế, sau khi cô chạm vào thi thể của ông ta, thì biết được trên người hung thủ giết chết ông ta có mùi nước hoa!"

Lạc Tỉnh lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Hạ Thạch nghiêm mặt nói: "Tôi cho rằng, cô có một loại năng lực đặc biệt, cô chỉ cần chạm vào thi thể, thì có thể tiếp thu được tin tức xung quanh trước khi chết của nạn nhân."

Lạc Tỉnh thầm kinh hãi. Vậy mà anh suy đoán được tới trình độ này?

Hạ Thạch tiếp tục hỏi: "Có phải cô là người dị năng không?"

Lạc Tỉnh khẽ sững sờ: "Cái gì?"

Hạ Thạch không có trả lời: "Được rồi, dù sao thì tôi cũng biết rồi, cô đừng có che giấu nữa. Rốt cuộc tình huống lúc Hoàng Y Lài té lầu là như thế nào?"

Anh là thật sự nhìn thấu được năng lực đặc biệt của mình, hay là đang thử thăm dò mình? Rốt cuộc có nên nói chuyện mình sở hữu năng lực đặc biệt cho anh biết không? Trong lòng Lạc Tỉnh có chút mâu thuẫn.

Cuối cùng, cô quyết định nói cho Hạ Thạch biết chân tướng.

Không biết tại sao, đối với Hạ Thạch mới quen biết không lâu này, trong lòng cô lại có một phần tin tưởng kỳ lạ.

"Đúng vậy, lúc tôi chạm vào một thi thể, có thể nghe thấy được âm thanh xung quanh trước khi chết của nạn nhân khoảng 10 giây."

"Ồ?" Hạ Thạch không hề kinh ngạc Lạc Tỉnh thật sự sở hữu năng lực đặc biệt như thế, mà là truy hỏi: "Vậy xung quanh trước khi Hoàng Y Lài chết có âm thanh gì?"

"Cô ấy nói, đừng, đừng có qua đây, sau đó là một tiếng thở nhẹ, đại khái qua 4 5 giây, cô ấy lại phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tiếp sau đó tôi còn nghe thấy tiếng gió bên tai lúc cô ấy té lầu, còn có thể cảm nhận được đau đớn lúc đầu cô ấy rơi xuống đất."

Cô vừa nói, vừa nghĩ thầm: "Tại sao anh ta một chút cũng không kinh ngạc chuyện mình sở hữu năng lực đặc biệt như thế? Chẳng lẽ..."

Hạ Thạch cắt ngang mạch suy tư của cô: "Nói như vậy, là Tang Hạo ép cô ấy nhảy lầu?"

"Cũng không nhất định."

"Ồ? Cô có ý nghĩ gì?"

"Tôi muốn xem thử tình nhân của Tang Hạo hôm đó sau khi rời khỏi khách Tinh Thần, thì đi đâu rồi." Lạc Tỉnh dừng một chút, "Cô ấy, mới là nhân vật mấu chốt của vụ án Hoàng Y Lài té lầu."

Sau đó, hai người liền nghỉ ngơi một chút trong phòng hội nghị.

Sáng sớm, Hạ Thạch mang theo Lạc Tỉnh đến một tiệm mì gần cục cảnh sát ăn sáng.

Người trong tiệm rất nhiều, ngay cả trả tiền cũng phải xếp hàng.

"Mì lát cá sống ở đây rất ngon, dùng cá hồi tươi, hay là cô ăn thử xem? Đúng rồi, mì bún tàu cũng không tồi, sợi mì nhỏ như sợi tóc, thành phần cũng đủ..." Hạ Thạch khoác lác.

Các loại mỹ thực địa đạo, là sở thích của vị phó đội trưởng chi đội hình sự này.

Lạc Tỉnh nhìn hàng ngũ thật dài kia một cái, lạnh lùng nói: "Ít nhất phải đợi nửa tiếng nhỉ?"

"Nửa tiếng là nhanh rồi." Hạ Thạch cười, "Không sao, dù sao thì camera giám sát cũng để ở đó, lại sẽ không chạy. Không lấp đầy bụng, làm gì có sức điều tra chứ?"

"Không cần bao nhiêu sức lực, điều tra đã gần tới hồi cuối rồi." Lạc Tỉnh nhàn nhạt nói.

Ăn sáng xong, hai người lái xe đến đồn công an gần khách sạn Tinh Thần, lấy camera giám sát vào tối hôm Hoàng Y Lài té lầu, ở đường gần khách sạn Tinh Thần, triển khai quỹ đạo theo dõi tình nhân của Tang Hạo.

Tối 7h54, tình nhân của Tang Hạo rời khỏi khách sạn. Giống như lúc đi vào khách sạn, cô đội mũ, khẩu trang vân vân để che giấu khuôn mặt, cho nên Hạ Thạch và Lạc Tỉnh không thể nhìn rõ được dáng vẻ của cô trong màn hình camera.

Hai người lần lượt kiểm tra camera giám sát mỗi con đường mà cô đi qua, cuối cùng vậy mà phát hiện sau khi cô rời khỏi khách sạn Tinh Thần, đi thẳng đến Hoa Hạ Tân Thôn!

Bước chân cô cực nhanh, thời gian đi đến Hoa Hạ Tân Thôn là 8h11.

Mà sau khi Tang Hạo rời khỏi khách sạn, thì bám theo cô từ phía xa, cuối cùng cũng trở về Họa Hạ Tân Thôn.

Do Hoa Hạ Tân Thôn là khu nhà ở kiểu cũ, căn bản không có camera giám sát, cho nên sau khi hai người đi vào Hoa Hạ Tân Thôn, quỹ đạo theo dõi cũng cắt đứt.

"Tình nhân của Tang Hạo tối đó cũng đến thôn Hoa Hạ rồi?" Hạ Thạch nhíu mày, "Chẳng lẽ hung thủ thật sự giết chết Hoàng Y Lài, là cô ta?"

Lạc Tỉnh gật đầu, phân tích rành mạch rõ ràng: "Tình nhân này, rất có khả năng là quen biết với Hoàng Y Lài. Lúc đó tình nhân vừa đến khách sạn Tinh Thần, thì nhận được điện thoại hay là tin nhắn của Hoàng Y Lài. Hoàng Y Lài ở trong điện thoại bảo tình nhân này lập tức đến sân thượng nhà cô ấy gặp cô ấy, nếu không thì cô ấy sẽ nhảy lầu tự sát. Tình nhân không dám nói chuyện này cho Tang Hạo biết, chỉ là nói mình có chuyện gấp, phải đi rồi. Tang Hạo cảm thấy sự việc kỳ lạ, vì vậy lén lút đi theo phía sau tình nhân."

"Không lâu sau Tang Hạo đi theo tình nhân trở về Hoa Hạ Tân Thôn. Lúc tình nhân đi lên sân thượng, Mã Quan Vinh không có nhìn thấy --- Ông ta đang tập trung tinh thần xem ti vi, mà lúc Tang Hạo đi theo cô ta lên lầu, lại đúng lúc bị Mã Quan Vinh nhìn thấy."

"Ở sân thượng, Tang Hạo tận mắt nhìn thấy tình nhân cưỡng ép Hoàng Y Lài nhảy lầu, hoặc là trực tiếp đẩy Hoàng Y Lài xuống. Tang Hạo vì muốn bảo vệ tình nhân, vì vậy chạy đến nơi Hoàng Y Lài rơi xuống, lấy đi điện thoại của cô ấy, xóa đi ghi chép cuộc gọi hoặc tin nhắn của Hoàng Y Lài và tình nhân của anh ta. Sau đó, Tang Hạo lại định gánh tội cho tình nhân, thừa nhận tội danh mưu sát Hoàng Y Lài."

"Đúng vậy." Hạ Thạch gật đầu, "Nếu như không phải cô có thể nghe thấy âm thanh xung quanh Hoàng Y Lài trước khi chết, chúng ta sẽ bị Tang Hạo này lừa gạt qua mắt."

Anh dừng một chút, có chút căm phẫn nói: "Vợ bị tình nhân giết chết, anh ta không những không vạch trần hung thủ giết người này, ngược lại còn giúp cô ta tiêu hủy chứng cứ, thậm chí muốn giúp cô ta gánh tội? Hoàng Y Lài thật sự là gả sai rồi!"

Lạc Tỉnh lạnh lùng nói: "Đàn ông không phải đều là như thế sao? Có mới nới cũ."

"Bất luận thế nào, giết người rồi thì phải tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật! Hung thủ này là chạy không thoát đâu! Chỉ cần chúng ta đến công ty viễn thông điều tra ghi chép cuộc gọi và ghi chép tin nhắn của Hoàng Y Lài, xem thử tối ngày 17 tháng 8 vào khoảng thời gian 7h46 đến 7h51 cô ấy từng liên lạc với ai, thì có thể biết được thân phận của tình nhân này rồi."

"Không cần phiền phức như vậy."

"Cái gì?" Hạ Thạch ngẩn ra một lát, "Cô... biết tình nhân này là ai?"

"Đúng vậy!"

"Hả? Ai thế?" Hạ Thạch mở to hai mắt. Lạc Tỉnh này, quả thực giống như là hack vậy.

"Ngày 29 tháng 7, lúc Tang Hạo và tình nhân lần thứ hai đến khách sạn Tinh Thần thuê phòng, tình nhân đó là mặc một T-shirt màu đen, trên T-shirt này có in hoa văn con bướm."

"Vậy thì làm sao?"

Lạc Tỉnh liếm môi một cái, nói từng chữ một: "Tối qua lúc đến nhà Hoàng Ngạo, tôi nhìn thấy bộ đồ này được phơi ở sân."

"A?" Hạ Thạch lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Tình nhân của Tang Hạo, chính là cô em vợ của anh ta Hoàng Y Kỳ?"

"Đúng vậy." Vẻ mặt Lạc Tỉnh lạnh lùng nói, "Anh ta không biết, Hoàng Y Kỳ, thực ra là em gái ruột cùng cha khác mẹ."

Thì ra, sở dĩ có thể "hack" được, chỉ là vì kỹ năng "quan sát" và kỹ năng "ghi nhớ" của Lạc Tỉnh khác hẳn với người thường.

Ánh mắt của cô, giống như là một camera, ghi chép lại tất cả manh mối mà cô từng nhìn thấy, từng nghe thấy qua; Đầu của cô, giống như là một ổ cứng có dung lượng lớn kèm theo chức năng tìm kiếm, tùy thời có thể đem manh mối mắt và tai ghi chép được tiến hành sàng lọc và phân tích, cuối cùng khôi phục lại chân tướng.

Hơn nữa cô còn sở hữu kỹ năng "độc thi".

Lúc đó Hạ Thạch cảm thấy, nhất định phải khiến cô gái này trở thành đồng bạn của mình điều tra các loại vụ án kỳ lạ sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.