Bây giờ trong đầu Điền Miêu Miêu chỉ có câu: “Anh có muốn nghe xem mình đang nói cái gì không?”
Mà Lăng Sấm lại như hồn nhiên không biết, còn đợi câu trả lời của cô.
Có tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân của người khác từ bên ngoài truyền vào, Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đồng thời ngoái đầu, nhìn ra sau.
Chu Nhất Minh và Diêu Trân nói gì đó, rồi cùng đi tới, sau khi nhìn thấy Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đang đứng trước gương, thì ánh mắt của Diêu Trân hơi sáng lên: “Hai người mặc như vậy đứng cạnh nhau đẹp quá.”
Chu Nhất Minh cũng tiến lên hai bước, đánh giá bộ vest trên người Lăng Sấm: “Anh, bộ anh đưa cho em và bộ anh Lăng Sấm đang mặc có giống nhau không thế?”
Chu Khải Tinh nghe thấy giọng của anh ta, nên cũng từ bên ngoài đi vào: “Đúng mà, đồ của phù rể chắc chắn đều giống nhau mà.”
Chu Nhất Minh không tin: “Vậy tại sao bộ trên người anh ấy trông lại đắt tiền hơn thế kia?”
Ánh mắt của Chu Khải Tinh di chuyển qua lại giữa hai người họ, rồi lên tiếng: “Liệu có khả năng này không, rằng người cậu ấy nhìn có vẻ “đắt” hơn.”
Chu Nhất Minh: “…”
Anh ta nở nụ cười với Chu Khải Tinh, ăn miếng trả miếng, nói: “Mời anh ấy tới làm phù rể, vậy mà anh cũng dám hả, anh không sợ cô dâu hối hận ngay tại chỗ sao?”
Chu Khải Tinh: “…”
Anh ta vỗ vỗ vai Chu Nhất Minh, cũng nở nụ cười y chang anh ta: “Cho dù cô dâu có ý tưởng thế nào, cũng phải được Lăng Sấm đồng ý mới thành, cậu ấy khó theo đuổi có tiếng trong trường bọn anh đó.”
Chu Khải Tinh nói xong, dường dư vẫn cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu: “Huống hồ người luôn đứng cạnh cậu ấy chính là em đấy, phù rể ạ.”
Chu Nhất Minh: “…”
Cô dâu có hối hận hay không thì anh ta không rõ, nhưng anh ta muốn hối hận rồi.
“Nói xong chưa, nếu xong rồi thì tôi thay lại quần áo đây.” Lăng Sấm – thân là nhân vật trung tâm của vấn đề, lúc này không biến sắc nói ra một câu.
Chu Khải Tinh khẽ ho một tiếng, nói với bọn họ: “Mấy người quyết định chọn bộ đang mặc phải không, vậy thì ra ngoài cho Hinh Dư ngắm đi, nếu cô ấy cũng không có vấn đề gì thì sẽ đặt hai bộ này.”
Lúc này, Phạm Hinh Dư vẫn đang làm tóc, trước đây cô ấy cũng từng tham dự tiệc cưới của người khác, cảm thấy tạo hình của cô dâu cũng như nhau cả thôi. Hiện tại đến lượt mình, cô ấy mới phát hiện kiểu tóc trông thì có vẻ đơn giản của cô dâu, lại làm mất nhiều thời gian như vậy.
Cô ấy đang cầm điện thoại có chút mất kiên nhẫn, thì trông thấy Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đi tới, vừa rồi Chu Nhất Minh và Diêu Trân đã đến cho cô ấy ngắm rồi, Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu cũng một bộ đồ như vậy, nhưng lại cảm thấy trước mắt như đang phát sáng.
“Hai người mặc thế này đẹp quá.” Rõ ràng là tinh thần của Phạm Hinh Dư phấn khích hơn khi nãy nhiều: “Quả nhiên là người mặc đồ chứ không phải đồ mặc người.”
Chu Nhất Minh cùng đi đến, nghe thấy cô ấy nói vậy, gương mặt lập tức sụp đổ: “Chị dâu, chị nói vậy ý bảo em và Diêu Trân mặc không đẹp phải không?”
“Tất nhiên là Diêu Trân cũng đẹp rồi, còn em ấy mà…” Phạm Hinh Dư nhìn anh ta vài cái, nói: “Thôi bỏ đi, dù sao nếu đứng cạnh Lăng Sấm thì em có mặc gì cũng vô dụng.”
Chu Nhất Minh: “…”
Anh ta không làm nữa!
Chu Khải Tinh vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: “Nghĩ thoáng ra một chút, chúng ta đều vậy cả thôi, trước đây chơi bóng cùng cậu ấy, mấy cô gái chỉ chụp ảnh của cậu ấy, chỉ đưa nước cho một mình cậu ấy.”
Chu Nhất Minh: “…”
Nghe có vẻ thảm thật sự!
Phạm Hinh Dư nhìn anh ta, như cười lại như không: “Ồ, anh còn muốn các cô gái đưa nước cho anh nữa à?”
“Đâu, đâu có!” Mong muốn sống sót của Chu Khải Tinh bỗng trỗi dậy, anh ta kiên định nhìn cô ấy: “Đương nhiên là anh chỉ muốn uống nước mà em đưa rồi.”
Lăng Sấm đứng bên cạnh bật cười, nói với Phạm Hinh Dư: “Tôi làm chứng, toàn bộ nước cậu ta uống đều là tôi đưa.”
Điền Miêu Miêu ngước mắt lên nhìn anh: “Nước mọi người uống đều là anh mua sao?”
“Ừm, đánh bóng cùng tôi khiến bọn họ chịu bao thiệt thòi như vậy, nếu không mua nước cho họ, thì chẳng phải họ sẽ đoàn kết lại để xa lánh tôi sao.”
Câu nói này của Lăng Sấm rất thoải mái tùy ý, như thể đang nói đùa với họ, Phạm Hinh Dư nhìn về phía Chu Khải Tinh, mỉm cười hỏi: “Một nhóm đàn ông các anh lại nhỏ nhen vậy hả?”
“Em đừng có nghe cậu ấy nói bậy, ai dám xa lánh cậu ấy chứ, không phải, cậu ấy mua nước cho anh bao giờ thế?”
“Ồ, vì vậy quả nhiên vẫn là cô gái khác đưa nước cho anh nhỉ?”
Chu Khải Tinh vuốt mặt, mỉm cười: “Con người Lăng Sấm từ nhỏ đã hào phóng, vô cùng thích mua nước cho bọn anh kìa.”
Điền Miêu Miêu đứng bên cạnh, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Lăng Sấm, Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô, mang theo ý cười thấp giọng nói với cô: “Vậy chúng ta đi thay đồ nhé.”
“Được.”
Điền Miêu Miêu vừa gật đầu thì bị Phạm Hinh Dư gọi lại: “Thay cũng thay rồi, chụp tấm ảnh nhé.”
“Đúng đúng, hiếm lắm mới thấy Lăng Sấm mặc thế này.” Chu Khải Tinh đứng bên cạnh cũng phối hợp: “Bảo Nhất Minh chụp cho hai người, cậu ấy đến từ Hội Nhiếp ảnh gia đó.”
Đột nhiên Diêu Trân có chút ấn tượng với Chu Nhất Minh: “Anh đến từ Hiệp hội Nhiếp ảnh gia sao?”
Cuối cùng, Chu Nhất Minh cũng có thể ưỡn thẳng lưng: “Chỉ là chút sở thích nhỏ thôi, cũng mới chỉ giành được vài giải thưởng quốc gia.”
Diêu Trân: “…”
“Hai người chọn vị trí đi, để Nhất Minh thể hiện, chụp xong thì gửi vào trong nhóm.”
Dưới sự chỉ đạo của Chu Khải Tinh, Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đứng bên cạnh một khung giá vẽ, hôm nay ra ngoài, Chu Nhất Minh cũng không mang theo máy ảnh, nên chỉ có thể dùng tạm điện thoại: “Đợi đến ngày cưới, tôi sẽ mang máy ảnh theo, đến lúc đó sẽ lại chụp riêng cho hai người.”
“Cũng không cần đâu.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với anh ta: “Dù sao thì cũng đâu phải hai bọn tôi kết hôn.”
“Không sao, cũng chẳng phiền phức gì mà.” Chu Nhất Minh vừa nói vừa tìm góc, rồi ấn nút chụp.
Trong lúc Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm thay đồ, Diêu Trân vẫn ở bên ngoài, để Chu Nhất Minh chụp cho mình vài tấm, đến khi họ ra ngoài, thì Diêu Trân vẫn còn chưa chụp xong.
“Miêu Miêu, cô và Lăng Sấm tìm chỗ ngồi đi, buổi trưa tụi mình cùng đi ăn.”
“Được.” Phạm Hinh Dư vẫn chưa thử xong trang điểm, có lẽ phải đợi thêm một lúc, Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm ngồi xuống sofa bên cạnh.
“À phải rồi, hôm diễn ra hôn lễ, cô phải đến sớm một chút nhé.” Phạm Hinh Dư ngồi trước gương trang điểm, nói với Điền Miêu Miêu: “Tôi thấy chiếc váy đó của cô cũng không dễ mặc, chắc sẽ tốn công, hơn nữa còn phải sắp xếp hiện trường, tốt nhất là có mặt trước bảy rưỡi.”
Điền Miêu Miêu gật đầu, làm phù dâu thì đương nhiên phải đến sớm một chút rồi: “Được.”
Lăng Sấm khẽ nhíu mày, nhìn cô, nói: “Ngày diễn ra hôm lễ cô đến nhà gái, tôi đến nhà trai, không đưa cô đi được rồi.”
Điền Miêu Miêu: “Không sao, tôi có thể tự gọi xe đến.”
“Đúng thế, người ta có thể tự gọi xe đi mà.” Chu Khải Tinh cố ý đứng bên cạnh hô hào: “Anh Lăng đẹp trai trở nên chu đáo như vậy từ khi nào thế, còn đòi đưa người ta đi nữa.”
Lăng Sấm liếc nhìn anh ta, lên tiếng: “Cậu bớt lo chuyện của anh đẹp trai đi.”
Chu Khải Tinh: “…”
Ồ!
Diêu Trân chụp ảnh mệt rồi, cuối cùng cũng đi thay đồ, Chu Nhất Minh cũng tranh thủ rảnh rỗi gửi những tấm ảnh vừa chụp vào trong nhóm. Điền Miêu Miêu nhìn thấy âm báo tin nhắn đến nhóm bèn mở điện thoại ra xem, trong một đống toàn là ảnh của Diêu Trân, cô đã tìm được ảnh của mình chụp chung với Lăng Sấm.
Nhìn thấy mình và Lăng Sấm trên tấm ảnh, Điền Miêu Miêu đã phải choáng váng, Chu Nhất Minh gửi ảnh gốc tới, chưa qua chỉnh sửa, nhưng anh ta chọn góc quả thực rất đẹp. Cô và Lăng Sấm chỉ đứng ở đó, không làm bất cứ tạo hình nào, vậy mà lại chụp trông như áp phích của bộ phim.
Lăng Sấm cũng lấy điện thoại ra xem, rồi khẽ nhướng mày: “Xem ra Chu Nhất Minh giành được giải thưởng không uổng chút nào, chụp đẹp lắm.”
Anh lưu ảnh của mình và Điền Miêu Miêu về, thì lại nhìn thấy Tần Ngạn xuất hiện trong nhóm.
Tần Ngạn: “Mẹ kiếp, chuyện gì thế này, Lăng tổng và bà chủ Điền cũng tiện thể kết hôn luôn sao?”
Điền Miêu Miêu: “Là ảnh phù dâu phù rể.”
Tần Ngạn: “Tôi thấy giống cô dâu chú rể lắm.” *Cười xấu xa*
Đôi mắt của Lăng Sấm khẽ chuyển động, hiếm lắm mới không nổi giận với anh ta.
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “@Đừng Có Lại Đây, anh lại đi gửi thẳng ảnh gốc vào nhóm thế này, ít ra thì cũng phải chỉnh màu chứ!”
Đừng Có Lại Đây: “Nguyện cho thế gian không còn cái chỉnh màu “giá rẻ” nào nữa.” *Cười mỉm*
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: *Cười mỉm* “Không chỉnh thì thôi, tại sao ảnh của Miêu Miêu và Lăng Sấm lại đẹp hơn tôi nhiều thế kia? *Cười mỉm*
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “Xong đời anh rồi!” *Cười mỉm*
Chu Nhất Minh vô thức liếc nhìn về phía phòng thử đồ, thấy Diêu Trân vẫn chưa ra, bèn đi lên nói với Chu Khải Tinh: “Bữa trưa nay đặt ở đâu thế, em đến đó gọi món trước nhé.”
Chu Khải Tinh: “…”
Vì tiện cho bữa trưa, nên mấy người đến luôn trung tâm thương mại gần đó ăn lẩu, Điền Miêu Miêu nhìn thấy Chu Nhất Minh gọi món óc heo thì bất giác nhìn về phía Lăng Sấm.
Chu Nhất Minh chú ý đến động tác nhỏ này của cô, nên cũng nhìn sang chỗ Lăng Sấm: “Sao thế, Lăng Sấm không ăn óc heo sao?”
Chu Khải Tinh: “Không những không ăn, mà đến cả nước lẩu nhúng óc heo cậu ấy cũng chê.”
“…” Lăng Sấm cầm cốc nước cạnh tay lên uống một ngụm, rồi nói với anh ta: “Đã nói bây giờ tôi trưởng thành rồi, đến cả óc heo nướng tôi cũng ăn rồi kìa.”
Chu Khải Tinh kinh ngạc mở to mắt: “Cậu ăn cả óc heo nướng rồi cơ á, ai nướng thế?”
“Tôi.” Điền Miêu Miêu giơ tay lên.
Chu Khải Tinh trầm mặc một lát: “Ồ.”
Một chữ “ồ” thay cho ngàn vạn lời nói.
“Hay là mọi người tranh thủ lúc này nghĩ xem hôm đón dâu sẽ chơi trò chơi gì đi, để tôi còn chuẩn bị trước.” Phạm Hinh Dư gợi ý: “Hai phù dâu làm khó bọn họ nhiều vào, bảo họ phải nhét lì xì nhiều một chút.”
Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu làm phù dâu, nên rất ít kinh nghiệm về phương diện này, chỉ nói dựa trên ấn tượng của mình: “Hình như còn có màn giấu giày cưới? Và cả giở trò chơi đểu nữa, dạng như đổi một số loại đồ uống kỳ quái, bắt bọn họ uống.”
“Cái này được nha, được này!” Nhắc đến làm sao để “xử” chú rể và phù rể, thì Diêu Trân đột nhiên trở nên hưng phấn: “Có thể đặt bài Poker dưới đồ uống, bắt bọn họ uống đến khi nào quân Joker đại vương, Joker tiểu vương xuất hiện mới được dừng.”
Ba người đàn ông bên bàn: “…”
“Dạ dày của tôi không tốt, đến khi đó nhờ hai người uống đỡ nhé.” Chu Khải Tinh cười he he nhìn Lăng Sấm và Chu Nhất Minh.
Chu Nhất Minh bĩu bĩu môi, nhìn anh ta, nói: “Vậy có phải vợ anh cũng để em cưới hộ luôn không?”
“Xem em ăn nói kìa.” Hai anh em Chu Khải Tinh vịn lên vai Lăng Sấm: “Chẳng phải phù rể là để làm những việc này sao?”
“…” Lăng Sấm trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Tôi có thể hiểu tại sao Tần Ngạn lại nằng nặc bắt tôi phải đến rồi.”
Điền Miêu Miêu mỉm cười một tiếng, nói với anh: “Không sao, có “măn ni” thông đường, nếu không muốn uống thì có thể nhét thêm bao lì xì cho tôi là được.”
Lăng Sấm cũng mỉm cười: “Vậy xem ra lần này làm phù dâu, Miêu tổng kiếm được không ít nhỉ.”
“Trông cả vào thành ý của các anh đấy, phải không Diêu Trân?”
“Tất nhiên rồi.” Diêu Trân gật đầu lia địa: “Tôi nói cho mấy anh nghe nhé, đừng hòng nhét toàn một tệ vào lì xì nhé, đôi tay này của tôi có thể chạm cái là nhận ra ngay đó.”
Diêu Trân lại ngồi bên bàn ăn đóng góp thêm vài cách làm khó đoàn nhà trai, cuối cùng bữa lẩu hôm nay cũng hoàn thành.
Lăng Sấm lái xe đưa Điền Miêu Miêu về nhà, trên đường thấy cô liên tục cầm điện thoại nhắn tin, bèn hỏi một câu: “Sao thế, vẫn đang bàn với Diêu Trân xem làm thế nào để xử bọn tôi hả?”
Điền Miêu Miêu cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn người lái xe bên cạnh: “Phải nói rằng Diêu Trân đúng là một phù dâu có kinh nghiệm phong phú, mới đó mà đã thể hiện ra hết rồi. Hôm đó, các anh phải “đền tội”.”
Lăng Sấm: “…”
“Tuy nhiên, anh đừng sợ, chuẩn bị nhiều lì xì một chút, nể tình lì xì tôi có thể lấy nước cho anh.”
Lăng Sấm khẽ cười, đáp: “Vậy phải cảm ơn Miêu tổng rủ lòng thương xót rồi.”
“Có lì xì thì cái gì cũng dễ nói.” Điền Miêu Miêu nói, lại tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm: “Tần Ngạn cũng lên kế hoạch trong nhóm rồi này, thật đúng là anh em tốt của anh.”
Lăng Sấm: “…”
Anh he một tiếng, rồi nói: “Đợi khi nào tôi kết hôn, chắc chắn sẽ bảo cậu ta làm phù rể.”
Điền Miêu Miêu hơi sửng sốt, ngước lên nhìn anh: “Anh đã cân nhắc tới việc kết hôn rồi sao?”
Lăng Sấm cong môi, cũng nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng thế, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến?”