Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 38: Chương 38




Ánh đèn mờ ảo đến mức không nhìn rõ người đang đến là ai, có điều giọng hát vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ là cô sao?
Khán giả dưới khán đài phấn khích nhìn về sân khấu, trước đó Happy Show đã từng tuyên truyền có sự tham gia của Khương Nhan, nhưng hiện tại đã đến phần cuối của chương trình rồi vẫn chưa thấy người đâu.

Khán giả phía dưới không ngừng ôm ấp hi vọng, cảm thấy đây chỉ là một mánh lới nhỏ của Happy Show, điều mà chương trình tạp kỹ nào cũng làm, không có gì là lạ.
Cho dù chỉ là mánh lới quảng cáo, nhưng khán giả dưới sân khấu hôm nay cũng khá hài lòng, dù sao hôm nay cũng đã phát hiện ra được một nam thần biết hát, biết đóng phim, vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.
Dựa theo suy đoán của khán giả, ánh đèn chầm chậm chiếu đến người đứng sau tấm rèm, đập vào mắt đầu tiên là một đôi cao gót màu bạc, sau đó là cặp chân dài thon trắng, tiếp đến là cả người chìm trong bóng tối từ từ đi lên.
Ánh sáng mờ ảo bao phủ lấy thân thể của cô, có chút tiên khí phảng phất, ngay cả âm thanh cũng linh hoạt, kỳ ảo hơn mấy phần.
Khi ánh sáng bao trùm rõ hơn, dần dần mọi người thấy rõ được trang phục của người mới tới, một chiếc váy liền màu trắng ngà, mái tóc đen buộc kiểu đuôi ngựa, những sợi tóc mai được vén sau tai, nhìn thoáng qua có vẻ như ngẫu nhiên nhưng thực chất đã được trang trí tỉ mỉ.
Ánh đèn sân khấu sáng rực nhưng không thể sáng bằng danh tiếng của Khương Nhan, cô đứng ở đó, chỉ cần liếc mắt thôi cũng khiến người khác nhận ra được.
Vốn dĩ là Giang Dịch Hành hát đơn ca nhưng bởi vì có thêm tone giọng của Khương Nhan nữa nên tự nhiên như mây trôi, nhu tình như nước chảy hơn nhiều.
Sự xuất hiện của Khương Nhan như một cao trào cho phần kết của chương trình.
“Không ngờ rằng Khương Nhan thực sự tham gia, kích động quá đi.”
“Nam thần và nữ thần đứng chung một khung ảnh, cái giá trị nhan sắc này đúng là thỏa mãn con mắt quá mà.”
“Mẹ nó, cái cảm giác tràn đầy mùi cp này…”
Những suy nghĩ trên rất bình thường, mặc dù còn không ít người suy nghĩ lệch lạc hơn nhiều.
“Aiz, mấy người thì hiểu cái gì, cuộc sống của nam thân chính là CỐ GẮNG.”
“…?”

“Tôi biết rồi, nghe nói trước đây nam thần chính là trợ lý của nữ thần Khương Nhan đấy, trời xui đất khiến thế nào mà trở thành diễn viên quần chúng trong phim của cô ấy, sau này mới từng bước một đi lên trong giới giải trí này.”
“Xời, vậy giờ muốn vào giới giải trí là chỉ cần đi làm trợ lý cho nghệ sĩ đúng không?”

Ca hát trước giờ không phải sở trường của Khương Nhan, mặc dù giọng nói của cô êm ái nhưng dù sao cũng chẳng có ai hoàn hảo cả, đối với phương diện ca hát thì cô thuộc loại người hát tạm nghe được nếu được phối nhạc đầy đủ.
Chỉ là với tình huống hiện tại, có “chuyên gia” Giang Dịch Hành trấn giữ, lại thêm âm thanh của chương trình Happy Show này khá tốt nữa nên làm cho giọng hát của Khương Nhan nghe thoáng qua có vẻ khá tốt.
Hát xong, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên như sấm, không nói cái khác, chỉ cần lúc nãy hai người đứng chung một sân khấu đã quá đủ rồi.
Giang Dịch Hành nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương Nhan, khi anh thấy dáng vẻ của cô là lúc cô đang cười dịu dàng vẫy tay chào mọi người ở dưới sân khấu.
Nhìn thấy tình trạng này của cô, Giang Dịch Hành yên tâm hơn phần nào vì có lẽ mọi việc đã được giải quyết xong.

Sau khi chương trình kết thúc, hai người một trước một sau đi vào hậu trường mới phát hiện Ngưu Lâm đã rời đi từ lâu, trong phòng nghỉ chỉ còn lại An Hạ đang chờ hai người.
Nhìn thấy Giang Dịch Hành, An Hạ cười híp mắt, đưa chìa khóa cho anh, tiện thể truyền lại lời Ngưu Lâm nói trước khi đi.
“Chị Lâm nói, lát nữa anh tự đi bằng xe của công ty là được.”
Giang Dịch Hành nhận lấy chìa khóa, ngoan ngoãn nhận mệnh.

Quả thật ba người bọn họ không thích hợp để cùng xuất hiện trước mặt mọi người trên một chiếc xe, bây giờ anh lại chưa có trợ lý riêng.
Bởi vậy chỉ có thể tự mình lo liệu cơm áo gạo tiền.
Từ trường quay về nhà Khương Nhan mất khoảng một giờ.
Lúc cô về đến nhà mới phát hiện so với cô, Giang Dịch Hành về sớm hơn cô một chút, nhưng cũng là lẽ thường, tốc độ lái xe của con nhóc An Hạ kia, cô dắt chó còn có thể vượt qua.

Tiếng mở cửa cũng không thu hút sự chú ý của Giang Dịch Hành, lúc này anh đang ngồi xếp bằng trên thảm, máy tính xách tay đặt trên bàn trà, bên cạnh còn đặt một ly sữa và một đĩa bánh quy.

Một tay anh nhấp chuột, một tay xoa đầu của Ô Vân.

Ô Vân nằm bên cạnh anh thỉnh thoảng còn vẫy đuôi, một người một chó nhìn vô cùng nhàn hạ.
Ngày xưa chỉ cần Ô Vân nghe được tiếng mở cửa là chạy vọt tới chân cô, giờ phút này lại chỉ ngẩng đầu, kêu lên hai tiếng tỏ vẻ chào mừng qua loa với Khương Nhan, hoàn toàn không thèm để cô ở trong mắt nữa.
Cô nghi ngờ chú chó của mình mới gửi ở nhà bạn thân An Hạ mấy ngày đã triệt để làm phản rồi, nhưng đối với Giang Dịch Hành nó lại vô cùng thân thiết.
Khương Nhan thay dép, đi vào bên trong, ho một tiếng.
Nghe được tiếng ho, Giang Dịch Hạnh đang đắm chìm trong thứ phát minh công nghệ cao được gọi là máy tính cuối cùng mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn cô một cái giống Ô Vân.
Trong phút chốc bốn con mắt đen láy nhìn Khương Nhan.
“Đã về? Có sữa bò với bánh quy đó, cô tự ăn đi.” Giang Dịch Hành nói xong lại trầm luân nhìn vào bên trong thế giới của máy vi tính.
Từ trước đến giờ anh thà chết chứ không chịu nhượng bộ, coi bản thân là người ngoài.
Khương Nhan ngồi trên ghế salon, đá nhẹ vào bàn chân trên mặt đất của Giang Dịch Hành, rất khinh bỉ tư thế ngồi không chút hình tượng nào của anh.
“Anh đang làm gì đó?” Khương Nhan cầm miếng bánh cho vào trong miệng.
Bình thường ngoài chơi máy tính, Giang Dịch Hành không phải xem TV cũng là xem phim, dù sao cũng luôn làm những hành động phát ra âm thanh, ngược lại khó có được một ngày yên tĩnh như hôm nay.
Giang Dịch Hành không trả lời cô, trực tiếp đưa máy tính hướng về phía Khương Nhan sau đó thở dài.
Nhà ở thế giới này quá đắt, cát-xê mà anh nhận được mới đây không đủ để trả tiền cọc.

Thuê phòng thì may ra đủ, chỉ là anh không nghĩ đến chuyện thuê phòng.

Theo kế hoạch của anh, muốn ở lại thế giới này lâu thì đầu tiên phải có một nơi để ở lâu dài.
“Anh đang tìm nhà?” Khương Nhan nhìn những dòng thông tin xanh xanh đỏ đỏ trên màn hình, vô tình bị miếng bánh quy làm nghẹn họng, cô không suy nghĩ nhiều mà cầm luôn ly sữa lên uống một ngụm.
Giang Dịch Hành gật đầu: “Đúng vậy, tôi thấy chị Lâm bận rộn quá, chuyện gì không cần phiền đến chị ấy thì tự mình tìm hiểu một chút.”
“Ở đây nhiều phòng như vậy không đủ cho anh ở?” Khương Nhan thốt ra sau lại muốn cắn lưỡi của chính mình luôn.
Giang Dịch Hành đang bận suy nghĩ, tựa như không nghe thấy cô nói bởi vậy không có trả lời.
Khương Nhan đổi lại giọng: “Anh tin hay không thì tùy, hôm nay anh tìm được nhà ở, ngày mai fan hâm mộ và phóng viên sẽ xếp thành hàng dài trước cửa nhà anh cho mà coi.”
Vẻ mặt của Giang Dịch Hành vô cùng nghi hoặc, anh nhìn cô như muốn xác nhận lại tính chân thực.
“Không cần nghi ngờ tôi, suy nghĩ của anh lạc hậu hơn tôi mấy thập niên đó lão cương thi ạ.” Khương Nhan nhìn mặt anh, trong nháy mắt cô cảm thấy anh và Ô Vân bên cạnh nhìn mặt hơi ngu giống nhau.
Lại nữa, lại nữa, cô lại bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ, Giang Dịch Hành yên lặng oán thầm trong lòng, tiện thể tắt trang web.
“Vậy nghe theo sự sắp xếp của chị Lâm thôi.”
Mấy ngày nay, bởi vì Giang Dịch Hành không phải quay phim hay tham gia hoạt động gì nên vô cùng rảnh rỗi, mà Khương Nhan thường ngày luôn luôn bận rộn cũng được rảnh rang mấy ngày này.
Mỗi sáng đúng năm giờ rưỡi cô rời giường, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng sau đó đi ra ngoài dắt chó đi dạo, xong xuôi thì trở về giường ngủ tiếp, lần thứ hai thức dậy đã là gần trưa.
Mỗi ngày ba bữa ăn, cộng thêm buổi trà chiều lúc ba giờ nữa, cuộc sống trôi qua như thể đã bước vào thời kỳ nghỉ hưu vậy.
Hôm nay Khương Nhan còn vui vẻ mời Giang Dịch Hành thưởng thức trà chiều với cô.
Hồng trà đen của nước Anh chính thống, bộ ấm trà sứ hảo hạng phản chiếu ánh nắng mặt trời, cộng thêm những chiếc bánh được nướng vàng óng xốp giòn, trên ban công đặt một chiếc ghế mây với đệm dựa tơ tằm, và những chiếc lá xanh được lấy ra từ cây nào đó không biết tên, toàn bộ đều được Khương Nhan sắp xếp, tất cả hoàn mỹ không tưởng nổi.
“Thời gian này cô rảnh rỗi lắm à?”
Giang Dịch Hành hiểu rõ, anh rảnh rỗi còn hợp lý, dù sao anh cũng chỉ mới là một người mới đóng một bộ phim, tham gia một chương trình tạp kỹ, nhưng Khương Nhan dường như không nên rảnh rỗi ở nhà như vậy.
Nghe Giang Dịch Hành nói xong, bàn tay cầm tách trà tới gần miệng bỗng chốc run rẩy, kém chút nữa là chạm vào răng của cô.
“Chà, tôi tự thưởng cho bản thân mình một kỳ nghỉ, tiện thể cải thiện chất lượng cuộc sống.” Khi cô nói điều này, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước giống như một giây sau cô sẽ khẳng khái chịu chết vậy.

Cái biểu cảm này hiển nhiên không đủ làm cho Giang Dịch Hành tin lời giải thích cải thiện chất lượng cuộc sống của cô.
Khương Nhan chậm rãi bê tách hồng trà tinh xảo lên uống một ngụm, sau đó nói: “Tôi đang dưỡng sức cho một chương trình sắp tới.”
Nhắc tới chương trình này, Khương Nhan hối hận đến xanh ruột, chỉ hận lúc trước sao lại cảm thấy nó thú vị mà chấp nhận tham gia.
Nét mặt Khương Nhan làm cho Giang Dịch Hành vô cùng tò mò đối với chương trình này.
“Chương trình gì?”
Khương Nhan khoanh tròn hai chân, ôm gối tựa, chậm rãi đong đưa ghế mây.
“Một chương trình truyền hình thực tế đã được đàm phán xong xuôi từ trước.”
Vì chương trình này, Ngưu Lâm cố ý giúp cô từ chối một vài hoạt động không cần thiết, nói muốn cô được nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày trước khi tham gia.

Ngay cả chị Lâm cũng nói như vậy thì mới thấy chương trình này đáng sợ tới mức nào.
Cô nhắc đến điều này, Giang Dịch Hành giống như nhớ ra trước đó cô cũng có đề cập tới.
“Sinh tồn nơi hoang dã đó à?”
Khương Nhan nặng nề gật đầu, trước đây cô cho rằng chương trình leo núi, lội sông như thế này so với những chương trình nhảy nhót văn nghệ kia thú vị hơn nhiều, nhưng từ sau khi trải qua trải nghiệm bị kẹt một đêm ở trên núi vừa đói vừa lạnh thì cô đã triệt để sản sinh ra các tế bào chống đối với những hoạt động leo núi lội sông này.
Giang Dịch Hành còn tượng chuyện lớn cỡ nào, anh lơ đễnh nói: “Đến lúc đó hẳn sẽ có nhân viên đi theo, không thảm giống như tình huống lần trước đâu.”
Nghĩ đến dáng vẻ thảm thiết lần trước của Khương Nhan, Giang Dịch Hành không nhịn được mà giật giật khóe miệng, vội vàng nâng ly trà lên uống một ngụm để che giấu.
Chà, hương vị êm dịu, hậu vị ngọt ngào, không thể không nói tay nghề pha trà của Khương Nhan rất ổn.
Đối với lời an ủi của Giang Dịch Hành, Khương Nhan khịt mũi coi thường: “Anh đúng là đứng nói chuyện mà không biết đau lưng*.” Tiếp đó hung hăng uống ực một hớp trà, đúng, là uống như uống nước lọc chứ không phải phẩm trà.
Đến ngày thứ hai, Giang Dịch Hành mới phát giác cười trên nỗi đau của người khác quả nhiên sẽ gặp báo ứng.
Ghi chú: * Đứng nói chuyện mà không biết đau lưng: Ý chỉ không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.