Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 72



Giang Dịch Hành vốn tưởng rằng chỉ là người hâm mộ nhìn thấy họ một cách tình cờ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia anh không cảm thấy như vậy nữa.

Bởi vì, cô gái ở phía trước xe kia có khuôn mặt hơi giống Khương Nhan, mặc dù không giống nhiều lắm, nhưng khiến người ta có cảm giác dung mạo có phần tương tự nhau.

Một người một xe cứ như vậy mà giằng co trên đường, đây là con đường phía trước khu dân cư, không phải đường cái, người qua lại cũng không nhiều, nhưng cảnh tượng này vẫn có vẻ kỳ quái.

“Cô ấy là ai?” Giang Dịch Hành quay đầu hỏi Khương Nhan ở ghế sau, lúc này anh mới phát hiện ra vẻ mặt lạnh lùng của cô, khuôn mặt tươi cười vừa rồi đã hoàn toàn bị thu lại.

Hai khuôn mặt giống nhau như vậy, một người thì dịu dàng, một người thì lạnh lùng. Giang Dịch Hành cầm vô lăng không biết nên nói gì, anh có trực giác hai người này hẳn là quen biết nhau, có lẽ giữa bọn họ có quan hệ gì đó.

Sau một lúc căng thẳng, Khương Nhan cuối cùng cũng lên tiếng: “Để cô ấy lên đi.”

Giang Dịch Hành suy nghĩ một chút, vẫn mở cửa phụ ra, cô gái rất hiểu ý, trực tiếp nhảy lên xe.

Hệ thống sưởi trong xe đã được bật hết cỡ, nhưng khuôn mặt của Khương Nhan vẫn lạnh lùng như trước, điều này khiến khuôn mặt đang cười ấm áp của cô gái bên cạnh đột nhiên khiến cho người ta cảm thấy phiền.

Đỗ xe ở ven đường, Giang Dịch Hành vốn muốn xuống xe trước, để cho hai người có không gian nói chuyện riêng, lúc này Khương Nhan cuối cùng lại mở miệng nói: “Anh không cần xuống.”

Cô gái không để ý đến sự lạnh nhạt của Khương Nhan, trực tiếp gọi một tiếng: “Chị.”

Giang Dịch Hành có chút ngạc nhiên khi nghe cô gái xưng hô với Khương Nhan, nhưng đó chỉ là một chút mà thôi. Hơn một năm qua, Khương Nhan chưa từng đề cập tới tình huống của gia đình mình, Giang Dịch Đình cũng đoán ra được một chút, có lẽ cô ấy có mâu thuẫn với người nhà? Sau đó tự mình dọn ra ở riêng.

Bây giờ em gái đến tìm chị, đây là một cơ hội tốt để xoa dịu tình hình, dù sao một cô gái sống trong một ngôi nhà lớn như vậy thực sự khiến cho người ta lo lắng.

Nhìn Khương Nhan từ kính chiếu hậu, cô ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không có ý định nói chuyện, biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy là sự chán ghét từ tận đáy lòng.

Rốt cuộc là có bao nhiêu mâu thuẫn với gia đình?

Sự nhiệt tình của cô gái không được đáp lại nhưng cô cũng không để ý, tiếp tục nói: “Chị, mấy năm rồi chị không về nhà rồi đúng không? Hôm nay chị về xem một chút đi.”

Khương Nhan cau mày, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cô, chậm rãi nói: “Làm sao cô biết nơi này?”

Để lại một tờ giấy rồi lại gọi điện thoại, không nhận được đáp án của mình, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì? Lại tìm đến cửa rồi? Nhưng địa chỉ nhà cô nên ít người biết.

Cô gái cười cười không trả lời, tự quyết định: “Mẹ làm cơm ở nhà, bảo em hôm nay phải nhất định phải gọi được chị về.”

Khương Nhan ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào phía sau cô, rồi nói một địa danh với Giang Dịch Hành: “Đường Thánh Nguyên, Quận Phỉ Thúy.” Thẳng thắn nói rõ với nhau cũng tốt, nếu không cô có lẽ sẽ không bao giờ có thể thoát được hai người này.

Giang Dịch Hành chưa bao giờ nghe nói về nơi này trước đây, sau khi mở hướng dẫn chỉ đường mới phát hiện ra nơi đó cách rất xa khu dân cư nơi họ đang sống.

Xe chạy chầm chậm trên đường, trong xe là một mảng yên tĩnh, cô gái rõ ràng đang muốn nói gì đó, cô nhìn Giang Dịch Hành đang lái xe, “Tôi biết anh, anh là nam minh tinh gần đây rất nổi tiếng, tôi đã từng xem anh diễn.”

Giang Dịch Hành ngượng ngùng cười cười, không có đáp lại.

Bây giờ tình huống này rõ ràng không thích hợp để tán gẫu với những người hâm mộ, Giang Dịch Hành nhìn vào khuôn mặt của Khương Nhan và ngay lập tức cảm thấy hành động của mình rất đúng.

Phải mất một tiếng để đến địa điểm mà Khương Nhan đã nói, sau khi xuống xe, cô gái đi trước dẫn đường, Khương Nhan và Giang Dịch Hành đi theo phía sau, cô ấy có chút không tập trung.

Nhìn thoáng qua có thể biết đây là một khu dân cư cao cấp, Giang Dịch Hành đã sớm đoán được gia cảnh của Khương Nhan tuyệt đối không tầm thường, trên người cô có khí chất của một tiểu thư khuê các, đây là khí chất mà nhiều sao nữ hoạt động trong làng giải trí nhiều năm cũng không có được.

Đi vào một khu chung cư, vào thang máy, thang máy dừng ở tầng mười lăm, sau khi ra khỏi thang máy, cô gái lấy chìa khóa mở cửa một căn nhà, nhiệt tình gọi cô:

“Chị, vào đi.”

Khương Nhan sải bước vào nhà, nhưng cô chỉ đứng ở cửa, rồi khoanh tay nhìn người phụ nữ bên trong.

Người phụ nữ mà Khương Xuyến San gọi là “Mẹ” tên là Thẩm Giai Lệ.

Bà ấy năm nay đã ngoài 40 tuổi nhưng dung mạo được bảo dưỡng khá tốt, trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn thấy khi còn trẻ bà cũng rất xinh đẹp, chiếc áo sườn xám nhung màu xanh đậm với một chuỗi vòng cổ ngọc trai trông rất tao nhã.

Khương Nhan trong lòng giễu cợt, bà ta là loại người rất muốn giữ thể diện, và bây giờ bà ta đang muốn giữ thể diện của mình trong giới thượng lưu.

Nhưng ai mà không biết những chiến công hiển hách của bà hồi đó.

Bà ta còn nhiệt tình hơn cả Khương Thiến San, thấy Khương Nhan ngay lập tức gọi cô: “Tiểu Nhan đã về, mau vào trong ngồi.”

Khương Nhan vẫn đứng ở cửa, không có ý định đi vào: “Có chuyện gì thì cứ nói.”

Thẩm Giai Lệ dường như không quan tâm đến sự thờ ơ của cô, nhìn Giang Dịch Hành phía sau Khương Nhan, nói: “Vậy thì chúng ta không thể để khách đứng ngoài, phải không?”

Khương Nhan nhìn Giang Dịch Hành bên cạnh, khuôn mặt anh đầy xấu hổ và khó hiểu, cô đột nhiên cảm thấy có lỗi với anh, vô cớ kéo anh đến đây, cuộc trò chuyện tiếp theo đã định là không vui vẻ gì, không có lý do gì để anh phải nghe những thứ linh tinh làm hư tâm trạng như thế.

Nghĩ một chút, Khương Nhan nhỏ giọng nói với Giang Dịch Hành: “Anh đợi em trong xe, nửa tiếng nữa em xuống.”

Giang Dịch Hành nhìn cô, có chút lo lắng, Khương Nhan cười ranh mãnh với anh: “Để báo đáp việc làm tài xế của anh ngày hôm nay thì ngày mai em sẽ mời anh ăn cơm, địa điểm do anh quyết định.”

Bây giờ cô ấy dường như đã trở lại trạng thái bình thường khi đối mặt với anh ta, Giang Dịch Hành hơi yên tâm.

Đây là mâu thuẫn gia đình người ta, Giang Dịch Hành cảm thấy anh ở lại đây cũng không thích hợp, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của tài xế anh cũng tạm thời nên đi xuống.

Khương Nhan nghĩ, nửa tiếng là đủ, cô thực sự không có gì để nói với họ, thậm chí cũng không muốn giữ mặt mũi cho họ.

“Có gì cần thì gọi cho anh. Anh ở dưới lầu đợi em.”

Sau khi Giang Dịch Hành xuống lầu, Khương Nhan đi vào trực tiếp ngồi trên ghế sô pha, sau nhiều năm cô quay lại đây, không khí vẫn tràn ngập sự u uất.

“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Thẩm Giai Lệ nhìn thức ăn trên bàn, thở dài: “Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện, Tiểu Nhan, đã bao lâu rồi con chưa về nhà ăn cơm?”

Khương Nhan ngồi không nhúc nhích, “Tôi ăn rồi, có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Cô lặp lại câu cuối cùng.

Thẩm Giai Lệ không khuyên nữa ngồi đối diện với Khương Nhan.

“Mẹ con mất sớm, cha con cũng cũng đã mất nhiều năm như vậy, ngôi nhà này chỉ còn một mình mẹ gánh vác…”

Bà còn chưa nói hết câu, Khương Nghiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn, có chút châm chọc: “Đây không phải là điều bà hi vọng nhất sao?”

Khương Nhan cười lạnh, năm đó khi cha cô vừa mất, người này đã giành lấy công ty, rồi trực tiếp đuổi cô ra ngoài, bây giờ là thế nào? Bán nó rồi sao.

Thẩm Giai Lệ đưa cho cô một tách trà, không quan tâm, “Mẹ biết con không thích mẹ, nhưng dù sao Thiến San cũng là em gái con, vì vậy con cũng nên quan tâm nó.”

Khương Nhan cảm thấy thật nực cười, tại sao cô lại phải quan tâm đến đứa em gái khó hiểu này.

“Cho nên?” Khương Nhan bắt đầu có chút mong chờ không biết người này có thể nói ra những điều không biết xấu hổ gì.

Thẩm Giai Lệ lấy khăn giấy ra, lau nước trà vô tình làm đổ trên bàn: “Hồi đó cha con thực ra không để lại đồng nào, hiện tại Thiến San sắp đi du học, tài chính có chút eo hẹp, Tiểu Nhan, dù sao con bé cũng là em gái con.”

“Ừm, cho nên?”

“Bây giờ con là đại minh tinh nổi tiếng rồi, diễn một bộ phim cũng đủ để trong nhà ăn uống cả đời.”

Khương Nhan nhìn khuôn mặt tham lam của bà: “Theo như tôi biết, năm đó bố tôi để lại rất nhiều tiền, hiện tại nghèo đến mức ngay cả tiền để đi du học cũng không có sao?”

Cho nên, hiện tại Thẩm Giai Lệ đang coi cô là cái gì, cây rụng tiền? Chỉ tiếc là cô sẽ không để bà ta được như ý muốn đâu.

Thẩm Giai Lệ siết chặt khăn giấy, có giọt nước tí tách chảy xuống: “Khương Nhan, để mẹ nói cho rõ ràng, về mặt pháp lý, mẹ là mẹ của con và Thiến San là em gái con. Con phải gánh vác nghĩa vụ nuôi nấng con bé.”

Một cô em gái nhỏ hơn cô nửa tuổi, và một người “mẹ” trung niên, giờ lại muốn cô phải có nghĩa vụ nuôi nấng sao? Thật buồn cười.

“Vậy “mẹ” yêu dấu, trước kia bà từng làm tròn bổn phận dưỡng dục sao?”

Khương Nhan không muốn nói lời vô ích, cô chuẩn bị ra ngoài, nói: “Tiền của tôi, tôi sẽ không cho các người dù chỉ một xu. Khương Thiến San có ra nước ngoài hay không là vấn đề của bà. Về phần bà, không cần phải làm mọi cách để tìm ra thông tin liên hệ và địa chỉ của tôi, nếu không tôi sẽ kiện các người tội quấy rối, chỉ có vậy thôi.”

Thẩm Gia Lệ rốt cuộc chịu không nổi nữa, vỗ bàn nói: “Khương Nhan, cô là cái gì? Cô không sợ tôi đem những chuyện này nói với truyền thông, còn có người đàn ông bên ngoài kia, các ngươi có quan hệ gì? Nếu như tôi nói cho giới truyền thông, cô không sợ mất danh tiếng sao?”

Khương Nhan hơi dừng một chút, Thẩm Giai Lệ có chút đắc ý, cho rằng bà đã bắt được điểm yếu của Khương Nhan. Nói thẳng ra là diễn viên, không phải sợ nhất là ánh mắt của người khác sao?

Khương Nhan chậm rãi quay lại, cười giống như hoa anh túc, xinh đẹp và độc địa, “Bà nói đi, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng đến lúc đó bà sẽ bị hủy hoại nhanh hơn tôi, hơn nữa ngôi nhà này, các người đừng nghĩ đến việc có thể sống được.”

Cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp, lưu lạc đầu đường? Có vẻ như là một ý tưởng khá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.