Đoàn phim trơ mắt nhìn ba người rời khỏi, rất nhiều người còn đang ngẩn người chưa kịp phản ứng lại, trong lòng có chút tò mò nhiều chuyện. Giang Dịch Hành bị thương, Khương Nhan lại quan tâm lo lắng đến như vậy, chẳng lẽ lời đồn là thật?
Đạo diễn lại không nghĩ nhiều như vậy, không muốn để ý đến việc Khương Nhan quan tâm hay không. Chuyện quan trọng nhất ngay lúc này là ngăn cản không cho tin tức Giang Dịch Hành bị thương truyền ra ngoài, nếu không, bộ phim điện ảnh này xem như xong đời.
Đạo diễn sực tỉnh, lập tức sai người đi tìm người phụ trách pháo hoa. Tổ chế tác của bộ phim đều là cao thủ, sao có thể mắc phải sơ suất như vậy?
Hơn nữa, trước kia không phải là không có đoàn phim gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, thậm chí còn có diễn viên vì vậy mà bị huỷ dung. Lần này cũng may là bọn họ không quay cảnh gì quá mức bạo lực, nếu không, hậu quả không ai dám nghĩ đến. Đừng nói là sự chỉ trích của dư luận, bộ phim điện ảnh này có thể quay tiếp hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đương nhiên không dễ giải quyết, diễn viên bị thương trong quá trình đóng phim cũng không phải là chuyện tốt. Tuy không phải là lỗi của đoàn phim, nhưng phóng viên bây giờ, vì câu view mà cái gì cũng có thể viết được. Đến lúc đó, không ai có thể biết được phiên bản nào sẽ xuất hiện trước mặt khán giả, người nghe lại diễn giải như thế nào.
Nhưng đạo diễn cũng chỉ có thể chờ người quản lý của Giang Dịch Hành, Ngưu Lâm, đến đây thương lượng cách giải quyết.
……
Trên đường đến bệnh viện, ba người im lặng ngồi trên xe, An Hạ ngồi đằng trước lái xe, phía sau là Giang Dịch Hành đang giơ cánh tay lên và Khương Nhan trầm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Dịch Hành liếc nhìn Khương Nhan vẫn đang im lặng, cánh tay vẫn đau rát, trong lòng có chút khó chịu khi bị người ta làm lơ. Mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn lo lắng đến phát khóc, bây giờ lại lạnh lùng như vậy.
“Ui.” Giang Dịch Hành ôm cánh tay, nhẹ nhàng hít hà một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Khương Nhan, nhưng đến khi Khương Nhan nhìn lại thì anh lại cúi thấp đầu xuống, ra vẻ bệnh tình nguy kịch.
An Hạ bình tĩnh liếc anh một cái, làm ra vẻ, mỉa mai từ tận đáy lòng, “Có phải đàn ông trưởng thành hay không vậy? Chỉ một vết thương nhỏ thôi mà cũng đòi sống đòi chết.”
Khương Nhan không vô tình như An Hạ. Cô biết, người này vì cứu cô nên mới bị thương, trong lòng vẫn rất cảm động.
Nghĩ đến vừa nãy, Giang Dịch Hành không chút do dự mà chặn lại, trong lòng Khương Nhan vẫn có chút xúc động, không khỏi sợ hãi khi nhớ lại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Đau lắm à? Ráng chờ thêm một chút, sắp đến bệnh viện rồi.”
Nghe thấy vậy, Giang Dịch Hành mới hít một hơi, thay đổi thái độ, “Thật ra cũng không đau lắm, chỉ bị thương nhẹ thôi, chúng ta… không cần đến bệnh viện đâu.”
Giang Dịch Hành không muốn ngày mai lên trang nhất. Người nào hiểu thì còn dễ, nhưng người nào không biết có thể sẽ nghĩ là trò câu view rẻ tiền.
Vì một vết thương nhỏ mà bị người khác nói ra nói vào, Giang Dịch Hành cảm thấy không đáng. Hơn nữa, chuyện này còn có khả năng liên luỵ đến Khương Nhan, càng không đáng hơn.
“Vẫn nên đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra một chút, lỡ chẳng may nhiễm trùng thì toi.”
Khương Nhan nhìn tro bụi dính trên quần áo của Giang Dịch Hành, thở dài một tiếng, “Tuỳ tiện băng bó ở đoàn phim thì có thể làm được gì?”
“Nhưng mà, bên phía đoàn phim……”
Giang Dịch Hành chưa nói xong, An Hạ ngồi đằng trước đã lên tiếng, trong giọng nói có ý trêu chọc, “Những chuyện trong đoàn phim sao có thể quan trọng bằng anh được.”
“Đúng vậy, không quan trọng bằng người. Không cần lo lắng chuyện bên kia, chị Lâm sẽ giải quyết.”
Đến một bệnh viện gần đây nhất, An Hạ vào trong liên lạc với bác sĩ trước, sau đó hai người mới xuống xe.
Sau khi bác sĩ kiểm tra thì thực sự không có gì nghiêm trọng, tất cả đều là vết thương nhẹ, nghiêm trọng nhất là sẽ để lại sẹo mà thôi.
Nghe thấy kết quả như vậy, Khương Nhan cuối cùng mới yên tâm, bèn hỏi, “Nếu vậy thì cần nằm viện mấy ngày?”
Bác sĩ khó hiểu mà nhìn hai người trước mặt. Từ lúc bước vào đến giờ, hai người vẫn luôn đeo khẩu trang và kính râm, chưa từng gỡ xuống. Lại nhìn lại vết thương này, hai người cũng trưởng thành rồi, đốt pháo mà cũng có thể bị thương được. Nhìn thôi đã thấy kỳ quặc, nói chuyện cũng lạ thường.
“Một vết thương nhỏ mà thôi, kê đơn thuốc là được, nằm viện làm gì?”
Ngày thường, bác sĩ ít khi quan tâm đến những chuyện linh tinh của người nổi tiếng, thậm chí nếu có thì cũng chỉ để ý đến những minh tinh cùng thời với mình. Hơn nữa, hai người đều cải trang kỹ càng, cho nên không ai thật sự nhận ra họ.
Khương Nhan nhìn bác sĩ, vừa cảm thấy may mắn vì không ai nhận ra mình, vừa cảm thấy bản thân thật sự quá thất bại.
Khương Nhan kiên trì, lại nhìn nhìn Giang Dịch Hành, gằn từng chữ một, “Vẫn nên nằm viện theo dõi vài ngày đi, lỡ chẳng may để lại di chứng gì thì sao?”
Không phải là không thể ngay lập tức nhìn thấy chấn thương não hay sao? Nếu sau này ảnh hưởng đến trí não, trở nên ngu dại thì phải làm sao?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Nhan, Giang Dịch Hành chua xót trong lòng. Rốt cuộc là cô đang lo lắng cho anh hay là đang nguyền rủa anh đây?
Bác sĩ chỉ lắc đầu, nhắc lại, “Thật sự không cần phải nằm viện.”
Bọn họ cũng không phải là bệnh viện chui hay vô lương tâm, nhất quyết phải lừa dối bệnh nhân mua thuốc đắt tiền, nằm viện như đi khách sạn.
Nghe bác sĩ nói xong, Giang Dịch Hành đã quyết định muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Khương Nhan kéo lại.
Khương Nhan đứng đối diện bác sĩ, vô cùng cố chấp, “Tôi thật sự cảm thấy anh ấy cần nằm viện tĩnh dưỡng mấy ngày.”
Bác sĩ nhìn cô gái trước mắt với vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn gật đầu. Thôi, xem như là người ta dư tiền, không có chỗ tiêu tiền vậy.
Sau đó, Khương Nhan và Giang Dịch Hành cùng nhau ngồi bên ngoài chờ An Hạ đi xử lý thủ tục nhập viện.
Hôm nay trong bệnh viện cũng không có nhiều người, linh ta linh tinh, bên cạnh đều có người nhà chăm sóc. Khương Nhan tháo kính râm xuống, chỉ đeo khẩu trang, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
“Nếu nằm viện, vậy thì tiến độ trong đoàn phim phải làm sao đây?” Giang Dịch Hành vẫn lo lắng tiến độ quay điện ảnh.
“Chờ thôi.” Khương Nhan chớp chớp mắt, có chút cạn lời. Sao anh ấy lại đam mê công việc đến như vậy?
“Đoàn phim làm việc quá qua loa, ngày nào chưa giải quyết xong chuyện này thì bộ phim sẽ không tiếp tục quay được.” Khương Nhan chắc nịch mà nói.
Sau khi An Hạ làm xong thủ tục nhập viện, có hộ sĩ đi cùng cô đến dẫn bọn họ vào phòng bệnh.
Phòng đơn, có ánh nắng chiếu vào, chăn ga gối nệm đều là màu trắng, trên giường còn để sẵn một bộ đồng phục bệnh nhân được xếp ngay ngắn, vừa đơn giản lại vừa sạch sẽ.
Giang Dịch Hành không ngờ lần đầu tiên trong đời nhập viện lại là vì lý do này, thành thật mà ngồi lên giường.
Khương Nhan bước đến kéo rèm cửa ra, sau đó ngồi xuống sofa trong phòng bệnh, ánh nắng rực rỡ rọi vào trong, toàn bộ căn phòng đều ấm áp hẳn lên.
Nhìn nhìn ba người trong phòng, có một người rõ ràng rất chướng mắt.
“An Hạ, cậu đi tìm Tiểu Trần một chút đi, kêu cậu ấy thu xếp một ít đồ của Giang Dịch Hành rồi mang đến đây, nói với phía đoàn phim là Giang Dịch Hành cần phải tĩnh dưỡng.”
An Hạ chỉ vào bản thân, “Tớ đi? Nhưng những chuyện này chỉ cần gọi điện thoại nói là được mà?”
“Nói qua điện thoại sao mà rõ ràng được.” Khương Nhan nhẹ giọng hỏi lại.
An Hạ nhìn ba người trong phòng, dường như đã hiểu ý, sau đó nghe lời mà rời khỏi phòng bệnh.
Ai kêu bản thân cô đang làm bóng đèn cơ chứ?
Khương Nhan vẫn ngồi trên sofa, đôi mắt chăm chú nhìn Giang Dịch Hành, cũng không buồn chớp mắt, ánh mắt phản chiếu ra một bóng người đang đứng bên cửa sổ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Khương Nhan, Giang Dịch Hành cầm lấy bộ đồng phục bệnh nhân trên giường rồi bước vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn để lại một câu, “Anh đi thay đồ.”
Khương Nhan im lặng nhìn cánh cửa được đóng lại, ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp trên đùi để đếm thời gian.
Một phút, hai phút, ba phút.
Năm phút sau, cuối cùng, Giang Dịch Hành cũng mặc đồ bệnh nhân bước ra từ nhà vệ sinh.
Quần áo rộng thùng thình, thoạt nhìn có vẻ không vừa.
Lúc này, Khương Nhan mới nhận ra tay của anh không tiện thay áo.
“Chờ chút nữa lại gọi Tiểu Trần đến đây đi.” Khương Nhan tưởng tượng ra cảnh ban nãy anh đã thay quần áo bằng một tay như thế nào, bèn bổ sung thêm một câu, “Gọi cậu ấy đến chăm sóc anh.”
Giang Dịch Hành xắn tay áo lên, ngồi xuống giường bệnh, giơ tay lên vẫy vẫy, “Thật sự xem anh như người khuyết tật à?”
“Sao lại muốn cứu em?”
Không biết từ khi nào, Khương Nhan đứng lên khỏi sofa, chậm rãi bước về phía Giang Dịch Hành, đổi chủ đề.
Giang Dịch Hành nhìn cô đầy nghi ngờ. Chuyện này mà còn cần phải hỏi? Đương nhiên là……
“Dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn một cô gái như em gặp nguy hiểm được.” Giang Dịch Hành hiên ngang lẫm liệt mà nói.
“Chỉ vậy thôi?” Khương Nhan tiếp tục hỏi, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời vừa rồi.
Còn gì nữa sao? Giang Dịch Hành nhìn vào đôi mắt của Khương Nhan, bên trong phản chiếu khuôn mặt của chính mình, tất cả những cảnh tượng mà anh nghĩ đến trước đó dường như đều vô dụng.
“Ngoài ra, anh thích em.”
Nếu không, ai thèm quan tâm một người không liên quan cơ chứ?
Khương Nhan nhìn anh không nói lời nào, đối mặt với chuyện được tỏ tình bất ngờ này, mãi một lúc sau mới nói, “Rất tốt.”
Giang Dịch Hành quan sát vẻ mặt của Khương Nhan, lại nhìn phòng bệnh bốn phía chỉ toàn màu trắng, thầm nghĩ rằng xong rồi, Khương Nhan sẽ ném mình ra ngoài mất thôi. Phòng bệnh, phòng bệnh sao có thể là chỗ tỏ tình được?