Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 24: Chương 24




Mỗi một lá bùa cô bé đều vẽ rất cẩn thận, pháp lực gia trì cũng không bao giờ keo kiệt, mười tệ một lá đã rất rẻ rồi.

Nếu như muốn so sánh bùa của cô bé với đống “bùa chú” do họa sư không hề có chút tu luyện qua Huyền Học tùy tiện vẽ nguệch ngoạc ra ngoài kia, rõ ràng là chà đạp.

Hoặc là không bán, hoặc là không thể bán quá rẻ.

Châu Thiện tự mình chắp tay dạo bước nhìn xem mấy cây bút lông mới được bày trên kệ, đều quá dễ giòn gãy, còn không bằng số bút lông Châu Gia Bình được phát trong trường, dẫn đến việc Châu Thiện vẽ bùa còn phải đi dùng ké bút của Châu Gia Bình.

“Ông chủ, sao ông không nhập lô bút lông tốt một chút?”Ông chủ cười nhẹ: “Hiện giờ đều dùng bút máy với bút bi cả, người dùng bút lông ngày càng ít, hàng tốt thì đắt mà người biết hàng không nhiều, nhập về không bán ra được chẳng phải tôi bị lỗ sao.

”Châu Thiện nhíu mày, nhận lấy cái túi mà ông chủ đưa tới: “Bao nhiêu tiền?”“Hai tệ tư.

”Ông chủ rút sáu tệ từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô bé: “Thỏa thuận là ăn chia tám hai, mười tệ cháu được tám tệ, tôi cũng không chiếm hời của cháu, xóa đi số lẻ là bốn hào, đủ tình nghĩa rồi chứ nhóc con.


”Châu Thiện lúc này mới mặt mày rạng rỡ, ở đây chỉ có hai cửa hàng đồ tang lễ, ban đầu Châu Thiện mở tuệ nhãn, nhìn thấy trên đầu ông chủ hơi có ánh sáng công đức màu vàng mới chọn cửa tiệm này.

Đối tác làm ăn mà cô bé tự mình chọn, nhân phẩm nhất định phải tốt.

Sự thực cũng chứng minh, ông chủ không bắt nạt người già trẻ nhỏ, cũng chưa từng vì cô bé là một đứa trẻ mà có tâm tư khác.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, so về giá cả những thứ này thật sự đắt hơn các thứ khác của huyện La Hoa.

Trên người cô bé không có nhiều tiền, tiền tiêu vặt mà Phan Mỹ Phượng cho cũng để dành toàn bộ, trên cơ bản đều hao hụt vào việc mua nguyên liệu của bùa chú.

Sau khi Châu Thiện kiểm tra một lượt các thứ trong túi không có chút thiếu sót nào, mới vui vẻ cầm cẩn thận sáu tệ tung tăng ra khỏi cửa.


Ông chủ đứng sau quầy hàng nhìn theo bóng lưng Châu Thiện đi xa dần, lông mày nhíu càng chặt, cô bé này tìm đến cửa hàng ông mua đồ từ hai năm trước, đôi khi nói chuyện từng trải một cách kỳ lạ, đôi khi lại dường như chẳng khác gì với đứa trẻ hoạt bát bình thường, thật sự kỳ quái.

Trên đầu Châu Thiện vẫn đang tết hai bím tóc nhỏ, tung cặp sách chạy một mạch, cuối cùng chạy về nhà trước khi Phan Mỹ Phượng về đến nhà, đồng thời nhanh chóng nấu cơm trong nồi áp suất và đặt lên bếp than.

Một loạt những động tác này lưu loát như nước chảy mây trôi, khiến người ta líu lưỡi.

Cảnh tượng mà Phan Mỹ Phượng đi làm về nhìn thấy chính là Châu Thiện đang thành thật ngồi cạnh bếp lò quạt lửa vào cái lỗ nhỏ bên dưới, cô ấy hài lòng gật đầu: “Thiện Thiện, những chuyện này để mẹ làm, con đi chơi đi đã.

”Châu Thiện ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé cũng không ra ngoài chơi, mà đi vào căn phòng hiện tại đang ở một mình bắt đầu vẽ bùa hết sức chuyên chú.

Vẽ bùa cũng không phải một chuyện dễ dàng, cho dù Châu Thiện có tư chất cũng không dám qua loa.

Đều nói một điểm linh quang chính là bùa, thứ Châu Thiện vẽ cơ bản đều là “Tiên thiên bùa”, trực tiếp dùng lực một nét mà thành, điều này cần sự tập trung tuyệt đối, không thể chịu một chút quấy nhiễu nào của bên ngoài.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.